Chương 29: Tình Thế Bất Ngờ.

Mị Hoặc Vô Hình

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sân Bay YY.
Mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định. Tối hôm đó, Kha Nhi cùng Man Cảnh Ân đến sân bay YY tiến hành giao dịch, vừa đến nơi đã thấy nhóm người bên Tam giác vàng đứng đợi từ khi nào.
Kha Nhi không để ý bọn họ, tầm mắt rơi trên những thứ hỗn tạp xung quanh, nếu cô nhớ không lầm thì nơi này không có nhiều ôtô hỏng đến vậy, còn sắp xếp ngay ngắn theo một trật tự nhất định, không lẽ bãi rác đã chuyển về đây ?
Nếu thế, vì sao Tuyết Du cùng Băng Du không nói với cô ? … Dò xét rõ tình trạng hiện tại, không đến nỗi không có đường lui, chỉ mong bọn Tuyết Du chôn thuốc nổ đúng nơi đã định nếu không khi cho phát nổ, bọn họ sẽ không lường được nổ ở chỗ nào trước.
“Man lão đại, ngày hôm nay thật vinh hạnh cho tôi khi được giao dịch cùng ngài.”
Một giọng nói lạnh nhạt truyền tới. Kha Nhi ngước nhìn người vừa lên tiếng, một người đàn ông trung niên có màu da vàng, mắt nâu đen, trên người hắn có khí chất của một người lãnh đạo, tiếc là còn thua xa Man Cảnh Ân, bởi khí chất đó không phải kiêu ngạo, bá đạo mà theo kiểu xảo trá hời hợt.
Kẻ như vậy có thể lên làm lão đại Tam giác vàng, xem ra mắt nhìn người của bọn thuộc hạ bị hỏng khá nặng.
“Hàng đâu ?” – Man Cảnh Ân không để tâm lời chào hỏi của Clifford, hắn lạnh lùng hỏi.
Clifford thấy Man Cảnh Aan nhìn mình không có thiện ý như ngày trước, biết rõ hắn không muốn kéo dài cuộc giao dịch nên nghiêm túc trả lời.
“Đã lãng phí thời gian của Man lão đại … người đâu, đem hàng đến đây.”
Vài tên thuộc hạ phía sau Clifford đi đến chiếc xe tải lớn, bắt đầu chuyển từng thùng gỗ xuống xe. Clifford cười cười nhìn Man Cảnh Ân, tầm mắt hướng về Kha Nhi tỉ mỉ quan sát nhưng Kha Nhi xem hắn như người vô hình.
“Kha tiểu thư, đã lâu không gặp.” – Hủy Lực cong môi cười nhẹ.
Kha Nhi không nói lời nào, ngay từ đầu cô đã thấy Hủy Lực, chỉ vô tình không muốn để vào mắt, Hủy Lực đã nhận được lời cảnh báo của cô nhưng vẫn để cục diện này xảy ra, hắn đã bất nhân, cô đành bất nghĩa.

Kha Nhi liếc nhẹ Hủy Lực, tầm mắt tìm kiếm người có tên Smith, tên này mới là kẻ cô để tâm nhất, nếu không vì hắn châm ngòi, Clifford sẽ không giết Bradley, cũng không vì hắn mà cuộc giao dịch rắc rối này xảy ra.
Hiện tại nếu xảy ra ẩu đả thì người đầu tiên cô muốn giết nhất chính là hắn nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không thấy được kẻ cần tìm, hình ảnh cô đã xem qua, kể cả tư liệu cũng đọc không bỏ sót một chữ, vậy mà hôm nay người này như kẻ tàng hình, không lẽ hắn không tham gia ?
Kha Nhi kéo nhẹ góc áo Man Cảnh Ân, vì lúc đầu đã đồng nhất quan điểm nên hắn hiểu ý ngay, liếc nhìn bọn Clifford giây lát, tay vỗ nhẹ tay Kha Nhi ý bảo không cần lo lắng. Kha Nhi thở dài trong lòng, mắt quét xung quanh xem có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Clifford nhìn Kha Nhi giây lát, lại nhìn Man Cảnh Ân, tà mị lên tiếng. – “Lòng dạ đàn bà thâm sâu khó đoán, Man lão đại giữ một quả bom bên cạnh, không sợ có ngày chết không còn mảnh xương để chôn hay sao ?”
Man Cảnh Ân không giận, hắn cười nhạt. – “Clifford, nếu không muốn đời sau tuyệt tử tuyệt tôn, tiết kiệm lời nói một chút.”
Nghe vậy, Clifford lập tức câm miệng, hắn không phải chưa từng nhìn thấy qua thủ đoạn làm việc của Man Cảnh Ân, ngoài mặt hắn ta luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhưng có ai biết phía sau lại là ác quỷ đội lớp người, kẻ chết dưới tay hắn không quá ba người, mà ba kẻ đó lại có địa vị đứng đầu Đông Nam Á ngày trước.
Mặc dù hắn đã leo lên địa vị lão đại nhưng vẫn bị tên Smith kia dùng con chíp điều khiển, nghĩ đến con chíp trong não, hắn thật rất muốn băm thay tên đó ra trăm mảnh, nếu hắn ta muốn làm lão đại thì cứ việc làm, vì sao còn ép buột hắn làm, còn làm đến tình trạng tệ hại như vậy, đối đầu với Man Cảnh Ân, chẳng khác nào sớm tìm đến Diêm Vương trình diện.
“Clifford lão đại đừng nên quơ đũa cả nắm, đàn bà trên đời có tốt có xấu, Kha tiểu thư là người tôi quen biết nhiều năm, tâm tư tuy khó đoán nhưng là người có trái tim tinh khiết như băng, Clifford có thể yên tâm.”
Hủy Lực một lần nữa lên tiếng, lần này lại nói giúp cho Kha Nhi nhưng trong giọng nói mang đầy ẩn ý sâu xa khiến Man Cảnh Ân nhíu mày.
Hắn nghiêng đầu nhìn Kha Nhi, cô cũng vừa lúc nhìn hắn, không hiểu nguyên do vì sao hắn nhíu mày, vẻ mặt lại khó coi nên cô cười nhẹ trấn an. Man Cảnh Ân cười ôn nhu, quay lại nhìn Hủy Lực, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.
“Người đàn bà của tôi như thế nào, không cần người ngoài can thiệp vào.”
Một câu nói bá đạo khiến mọi người im lặng, trong lòng bọn họ đều có tâm tư phức tạp không lý giải được, vì không biết từ khi nào Man Cảnh Ân chấp nhận người phụ nữ bên cạnh là đàn bà của hắn mà không phải con rối hay thứ phế phẩm gì đó.
Khi bọn họ còn đang suy nghĩ sâu xa thì đám thuộc hạ của Clifford đã mang lên những thùng gỗ lớn. Clifford cười bí hiểm nhìn Man Cảnh Ân.
“Man lão đại, mời ngài kiểm hàng.”
Man Cảnh Ân không lên tiếng, Chấn Phi cho vài tên thuộc hạ lên kiểm hàng, khi các thùng gỗ được mở ra, mọi người đều nhíu mày, không khỏi hít ngụm khí lạnh, bởi bên trong không phải vũ khí hạng nặng mà là ma túy, có đến hàng tá bịt.
“Clifford, ngài có ý gì đây ?”
Chấn Phi thay Man Cảnh Ân lên tiếng, bởi hắn biết, ông chủ lúc này muốn giết người hơn là đàm phán. Ai ai không biết, Man Cảnh Ân hận nhất là ma túy, đa phần bọn buôn lậu ma túy trên địa bàn của bọn họ đều bị quăng xuống biển cho cá mập ăn, giờ Clifford lại đem thứ chết người này ra giao dịch, tên này thật muốn đi đầu thai sớm ?
Clifford cười ha hả, không để ý đến sát khí tản ra khá nặng của Man Cảnh Ân cùng những người phía sau hắn, sảng khoái nói, còn nói đến có tình có nghĩa.
“Man lão đại, tôi đây là vì ngài mà nghĩ, ngài buôn vũ khí nhiều năm cũng nên cảm thấy chán, tôi chỉ muốn giúp ngài đổi khẩu vị mà thôi, ngài thấy được chứ ?”
Man Cảnh Ân nheo mắt nhìn Clifford, vẻ mặt tràn đầy nộ khí. Tên này theo hắn giao dịch nhiều năm, không lẽ đã quên, cuộc đời hắn ghét nhất thứ này ? Hắn ta là muốn sớm khai chiến hay là vì còn có mục đích khác ?
Man Cảnh Ân nhếch miệng cười lạnh. – “Clifford, ông chê mình sống lâu quá nên muốn tìm đất chôn trước phải không ?”
Đầu Clifford đổ đầy mồ hôi lạnh, cả sống lưng cũng rét run, hắn biết Man Cảnh Ân ghét thứ này nhất nhưng tên Smith kia nói đã có hắn ta lo liệu, hắn chỉ cần làm theo là được, sống hay là chết không đến phiên Man Cảnh Ân quyết định, vì nhớ đến mấy lời này nên Clifford giữ vững lòng tin, chắc nịch nói.
“Man lão đại, trên địa bàn của ngài có không ít người muốn làm, vì sao ngài bát bỏ chén cơm của họ ? Nếu ngài không muốn làm thì để tô …”
“Bùm …”

Còn chưa nói hết câu, trên thái dương Clifford đã thủng một lỗ lớn, hơn nữa dấu hiệu này không phải do đạn gây ra, cũng không phải do sát thương bên ngoài mà là từ bên trong, nói trắng ra thái dương của hắn tự động phát nổ.
Man Cảnh Ân nhíu mày, Kha Nhi bên cạnh rút súng, không do dự chĩa về phía Hủy Lực, tình trạng của Clifford cô đã từng thấy qua, đó là lúc Kiến Ngụy dùng người thử nghiệm thuốc nổ.
Loại thuốc nổ này có dạng con chíp, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đó là thứ điều khiển não người nhưng thật ra là loại thuốc nổ khá mạnh, tuy không khác điều khiển người là mấy nhưng ít ra giữa tạp nhân và loại con chíp này, kẻ bị ghép vào thà chọn tạp nhân.
Hủy Lực nhìn Kha Nhi cười đầy âm hiểm, nhàn nhạt nói. – “Kết thúc thôi … Kha tiểu thư.”
“Bùm.”
Mọi người chưa hiểu ý nghĩa câu nói của Hủy Lực, hắn ta đã quăng ra quả đạn mù, khói bay phất phới che mất bóng dáng hắn, khi khói bây hết để lại chỉ có bọn thuộc hạ, còn Hủy Lực thì biến mất.
“Bùm …bùm …bùm …” – Liên tiếp là những chiếc xe xung quanh phát nổ.
“Đùng … đùng … đùng …”
Khi khói đã bay đầy trời thì tiếp theo là những tiếng súng nổ ở tứ phương tám hướng bay thẳng về phía bọn người Man Cảnh Ân.
Man Cảnh Ân cùng Kha Nhi và bọn thuộc hạ đồng thời lách người tránh đi. Những người có năng lực tốt đương nhiên sống sót, chỉ tội những kẻ xấu số bị bắn thành cái tổ ong, máu me văng tung tóe khắp nơi, xác người chất đầy mặt đất, dù là người của Man Cảnh Ân hay người của Tam giác vàng đều không tránh khỏi.
Tuyết Du cùng một đám người xông ra phá vòng vây, Kha Nhi yên tâm, Tuyết Du xuất hiện thì lát sau Băng Du sẽ tới, còn có người bên Vanessa, cô chỉ cần chút thời gian nữa thôi. Kha Nhi chợt nhìn về phía Man Cảnh Ân, hắn hiện tại cùng cô tách ra, còn cách khoảng khá xa, Kha Nhi cảm thấy việc này không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì không lý giải được.
Thời gian trôi qua khá lâu, tâm tình Kha Nhi lúc này trùng xuống, vì sao cứu viện bên Băng Du còn chưa tới ? Còn có người bên Vanessa ? … Ý nghĩ chỉ trong phút chốc biến mất, bởi một giọng nói lành lạnh vang lên xuyên thủng không gian chết chốc đâm thẳng vào đại não cô.
“ Kha Nhi.”
Trong bom đạn khói lửa, tiếng súng chói tai cùng tiếng la hét ầm ĩ nhưng Kha Nhi vẫn nghe rõ giọng nói quen thuộc vang vọng phía sau lưng, giọng nói tuy rất lâu không nghe thấy nhưng Kha Nhi không bao giờ quên.
Thân mình cứng đờ như khúc gỗ, Kha Nhi máy móc cố gắng xoay người nhìn, lòng thầm mong đó chỉ là ảo ảnh, là ảo giác mà thôi, nhưng ông trời không hề nghe thấy tiếng lòng của cô.
Từ trong khói bụi mịt mờ xuất hiện bóng dáng cao ráo kiêu ngạo, khuôn mặt góc cạnh lạnh nhạt, khóe môi mỏng nhếch lên, đôi mắt màu lục thâm trầm nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách không hề tránh né, và không thể nghi ngờ gì khác, bóng dáng ấy là Kiến Ngụy, kẻ đã chết hơn một năm trước.
Kiến Ngụy từng bước thông thả, nhàn nhã đi tới trước mặt Kha Nhi, bàn tay to lớn ngâm đen giơ lên vuốt ve vẻ mặt đã tái nhợt của cô, ngón cái chà nhẹ cánh môi hồng nhuận, ánh mắt âm trầm, giọng nhẹ nhàng.
“ Kha Nhi, để em đợi lâu rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt quen thuộc phía trước, từng động tác, từng cử chỉ, từng lời nói … những thứ đó đã khắc sâu vào tim, vào tâm trí của cô, dù mơ cô cũng không thể lầm lẫn … là Kiến Ngụy.
Kẻ từng chết vì đỡ cho cô viên đạn, kẻ đáng lý ra phải nằm dưới mồ sâu, nay lại khỏe mạnh đứng trước mặt cô, còn có những sự việc đang diễn ra trước mắt, Kha Nhi từ từ có thể lý giải ra điều cô không thể lý giải được từ trước đến nay, nhưng … vì sao chứ ?
‘Vì sao ? … Vì sao lại trở nên như vậy ? Không phải hắn đã chết rồi sao ? Không phải hắn vẫn nằm trong quan tài được chôn sâu dưới bia mộ đen kia sao ? … Vì sao vẫn còn sống ? … Vì sao lại xuất hiện ?’
Đôi mắt màu hổ phách hoảng loạn khẽ liếc nhìn xung quanh, tình thế vẫn hổn loạn không thay đổi, đám người Man Cảnh Ân đã vơi đi một nữa, Chấn Phi cũng bị thương, còn Man Cảnh Ân …
Kha Nhi sợ hãi tìm kiếm bóng hình của hắn, còn chưa tìm được đã thấy Băng Du dẫn theo khá nhiều người đến, cô biết cứu viện đã tới, tâm tình phức tạp rối rắm vẫn thấy vui mừng nhưng giây sau đã khiến tâm cô chết lặng.
Đám người Băng Du kéo đến, Tuyết Du vui mừng vì có cứu viện, nào ngờ những tên thuộc hạ bên phía Băng Du, ngay cả thuộc hạ bên phía Tuyết Du, đồng loạt chĩa súng về đám người Man Cảnh Ân, dứt khoát không hề do dự nổ súng.

Tiếng súng cùng tiếng bom nổ oanh tạc tứ hướng, Kha Nhi hoàn toàn bất động, vẻ mặt xanh mét cho thấy tâm tình đã vứt xuống đáy sâu, rốt cuộc giờ đã hiểu rõ, tình hình trước mắt không phải đều là cái bẫy đã định cho bọn họ nhảy vào hay sao ? Mà người sắp đặc không ai khác chính là Kiến Ngụy.
Không cho Kha Nhi suy nghĩ nhiều, Kiến Ngụy xoay người cô lại, ôm cô từ đằng sau, cầm lấy tay đang cầm súng của Kha Nhi chỉ về phía trước. Hắn cười khẽ nhưng giọng nói âm lãnh ra lệnh.
“Nhắm cho thật kỹ … bắn đi.”
Kha Nhi đờ đẫn nhìn theo hướng mũi súng, tròng mắt mở lớn, con ngươi vô hồn nhìn bóng dáng từ bụi khói mờ mịt. Man Cảnh Ân một thân Tây Âu đen đi về hướng cô, hay nói đúng hơn là hắn đang chạy đến.
Tay cầm súng run rẩy, đầu óc trống rỗng, tâm loạn cả lên. Cô biết Kiến Ngụy muốn cô giết Man Cảnh Ân nhưng cô không thể , thời gian lại không cho cô suy nghĩ nhiều, cô chỉ có hai lựa chọn, một là giết Kiến Ngụy, hai là giết Man Cảnh Ân, có điều, muốn biết tất cả mọi chuyện xảy ra bấy lâu nay thì giết Man Cảnh Ân mới là giải pháp tốt nhất, tuy nhiên …
Trước mắt chợt lóe sáng, Kha Nhi lấy lại chút lí trí mới thấy Kiến Nguy giơ tay trước mặt cô, thứ đung đưa lóe sáng là sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá, cô không thể nhận nhầm vì nó là của Bảo Lan, Kiến Ngụy đang uy hiếp cô.
Kha Nhi nghiêng đầu nhìn Kiến Ngụy, trong mắt chứa đựng không thể tin, có đau lòng, có bi phẫn nhưng giờ khắc này Kiến Ngụy không hề đọc được ý nghĩa trong đôi mắt đó, hắn lạnh nhạt cười với cô, giọng điệu rất bình thản.
“Bảo Lan đang chờ em, em không muốn gặp chị mình sao ?”
Trong tích tắc, Kha Nhi quay đầu nhìn Man Cảnh Ân, bóng dáng hắn mờ ảo trước mắt cô, không biết là do khói bụi bay vào mắt khiến tầm mắt mờ hồ hay vì mắt cô đã ướt át, tay run run nhưng không buông lỏng, cô cắn răng nuốt lệ vào tim, nhắm ngay tim hắn, và rồi …
…………………………..
Man Cảnh Ân quan sát xung quanh thấy có biến, cục diện hỗn loạn nằm ngoài dự tính ban đầu, bây giờ bọn họ lại rơi vào tình thế hiểm cảnh, sự việc này không đơn gian nhưng không phải kế hoạch rất hoàn hảo sao ? Tại sao chỉ trong phút chốc bọn họ đã bị mai phục, còn thương vọng nghiêm trọng.
Chợt nhớ đến Kha Nhi, lòng hắn bổng không yên, vừa mới quay người tìm kiếm trong đạn khói nghi ngút, hắn chợt nhìn thấy Kha Nhi cách hắn một khoảng không xa cho lắm. Cô đứng đó cùng với một người đàn ông, hắn không thấy rõ mặt người đàn ông kia nhưng cảm thấy tức giận cùng phẫn nộ vì tên kia đang ôm Kha Nhi rất thân mật.
Bình dấm chua bộc phát, Man Cảnh Ân không biết hiện tại bọn họ đang trong hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào, bỏ mặc mọi thứ xung quanh chạy tới chỗ Kha Nhi, nhưng còn chưa tới gần cô, một tiếng súng nổ vang khắp trời xanh.
“Đùng.”
Man Cảnh Ân khựng lại, trợn mắt nhìn Kha Nhi không thể tin được, trước ngực đau nhói, còn có thứ gì đó đang chảy ra, hắn đưa tay ôm ngực mình, cúi đầu nhìn đã thấy bàn tay nhuốm đầy máu đỏ tươi … Là máu của hắn.
Ngước nhìn Kha Nhi, hắn như bị vùi xuống đáy sâu, bởi hướng viên đạn bắn ra là bắn trực diện, mà người bắn lại là người hắn tin tưởng, là người hắn muốn kết hôn sinh con, là người hắn yêu đến tận xương tủy, là người đã cho hắn một phát súng vào tim … là Kha Nhi.
“Kha Nhi … tại sao ?”
Man Cảnh Ân chỉ thốt ra những lời vô nghĩa, tầm mắt trở nên mờ hồ, ngực đau nhưng tim càng đau hơn, hắn khụy chân xuống, mắt vẫn không chớp nhìn Kha Nhi, cô vẫn một thân váy trắng dịu dàng đứng đó nhưng ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo nhìn hắn không chút tình cảm.
Toàn thân không chút sức lực ngã xuống nền đá lạnh ngắt, mắt vẫn nhìn Kha Nhi, đến khi có người kêu hắn, rất nhiều người gọi hắn nhưng không có giọng nói quen thuộc mà hắn muốn nghe.
Mí mắt nặng trĩu muốn nhắm chặt nhưng sợ nhắm mắt thì cô sẽ biến mất, thế nhưng cả tinh thần lẫn thể xác đều rất mệt, rất đau, chớp mắt một cái thì bóng dáng màu trắng kia biến mất, hắn gọi tên cô, gọi rất nhiều, chỉ là xung quanh tối sầm lại, còn hắn, ý thức đã không còn.