Chương 4: Thần hào công lược (4)

Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lúc Hoàng ca tỉnh lại, điều đầu tiên trông thấy chính là đám đàn em nhà mình ôm bình rượu, uống đến mặt đỏ tía tai, ngã trái ngã phải rải rác khắp nơi.

Hoàng ca: "..."

Còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, trước mặt hắn liền xuất hiện một bình rượu —— đúng bình rượu mà hắn vừa rồi còn khen ngon.

Hoàng ca nhìn theo hướng bình rượu.

Thiếu nữ sơn móng tay màu đen, từng ngón tay trắng nõn lại tinh tế.

"Kỷ Sơ Tranh..."

"Giữ lấy hắn." Sơ Tranh phân phó Tam Mao.

Tam Mao "..."

Tam Mao quyết định nhanh chóng, dù sao cũng đã đắc tội với bọn họ, hắn gọi người tới, một trái một phải đè Hoàng ca lại.

"Kỷ Sơ Tranh mày muốn làm gì!" Hoàng ca nổi giận gầm lên một tiếng.

"Mời mày uống rượu."

Sơ Tranh nắm lấy cằm Hoàng ca, trực tiếp rót rượu vào trong miệng hắn, Hoàng ca giãy dụa, nhưng vẫn không ngừng nuốt rượu.

Tam Mao có chút sợ, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Một bình đã cạn, Hoàng ca không có nhiều men say, vẫn lớn tiếng chửi mắng: "Kỷ Sơ Tranh cái đồ tiện nhân, không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua, giả vờ thanh cao với ông đây cái gì, mày mẹ nó buông ông ra, ông giết chết mày..."

Tửu lượng còn rất tốt.

Rót thêm bình nữa.

Sơ Tranh lại rót cho Hoàng một bình, lần này Hoàng ca rõ ràng đã có chút say, mắng cũng không có đặc sắc như vừa rồi.

Sơ Tranh để chai rượu xuống: "Ai sai mày đối phó tao?"

Hoàng ca đã bắt đầu choáng váng, Sơ Tranh tra hỏi, hắn cũng thuận miệng mắng: "Ha ha ha tiểu tiện nhân đắc tội không ít người, xứng đáng! Lúc trước ông đây coi trọng mày, mày còn không vui, hiện tại ông cũng chướng mắt mày!"

"Ai sai mày đối phó tao?"

Hoàng ca mắng càng hăng, sụ kiên nhẫn của Sơ Tranh có hạn, lại chê hắn ồn ào, nên dùng cây gậy lục soát được trên người bọn chúng, liên tiếp đánh mấy cái.

Hoàng ca bị đánh cho kêu gào thảm thiết.

Lúc này mới chịu khai ra toàn bộ.

Hắn cũng không biết là ai, chỉ có một dãy số xa lạ nhắn tin cho hắn, để hắn đối phó cô, tiền được đặt ở bên trong một cái bồn hoa, do chính hắn đi lấy.

Bởi vì đối phương cho hắn rất nhiều tiền, còn hứa hẹn nếu như chuyện thành thì sẽ có thêm, hơn nữa cùng với việc hắn ghi hận Kỷ Sơ Tranh, nên hắn mới động tâm.

Hoàng ca ngao ngao ôm đùi Sơ Tranh, biểu thị sau này mình không dám nữa.

"Uống." Sơ Tranh đem rượu đưa cho hắn.

"Uống, tôi uống, tôi uống." Hoàng ca ôm chai rượu cuống cuồng tu ừng ực.

Kỷ Đồng Đồng làm việc rất kín đáo, một chút manh mối cũng không lưu lại.

Không hổ là nữ nhân có thể sống đến cuối cùng.

Sơ Tranh để bọn Tam Mao giám sát đám người Hoàng ca uống rượu, sau khi uống xong thì đem bọn chúng lột sạch toàn bộ.

Nghe nói ngày đó, đám người này bị nhân viên phục vụ phát hiện lõa thể nằm đó, suýt chút nữa thì báo cảnh sát bắt bọn họ đi.

...

Sơ Tranh rời khỏi KTV, cảnh tượng bên ngoài xa hoa truỵ lạc, ánh đèn nê ông rực rỡ, bữa thịnh yến ban đêm chính thức bắt đầu.

Cô đi trên đường cái, ánh mắt tùy ý đảo qua bốn phía, vừa đi vừa suy tư.

Rốt cuộc cô tới nơi này bằng cách nào?

Cái hệ thống kia đến cùng là có mục đích gì?

Chỉ đơn thuần cho cô dùng tiền?

Thế cũng quá thiểu năng.

Tạm thời, Sơ Tranh nghĩ mãi mà vẫn không rõ vấn đề này...

Mấu chốt là phải nghĩ biện pháp trở về!

Nhưng mà chết một lần là lại quay về như cũ, giống như căn bản không có cách nào để trở về...

"Dừng lại!"

Sơ Tranh bỗng dưng nghe thấy một tiếng quát lớn.

Cô từ trong suy nghĩ bay bổng trở về hiện thực, lại phát hiện mình không biết từ khi nào đi đến một đoạn đường nhìn qua rất vắng vẻ.

Phía trước có người chạy tới, ở nơi cách xa cô mười mấy mét thì bị người chặn lại.

"Còn dám chạy? Cho mày chạy! Ông đây cho mày chạy!"

"Không phải vừa rồi còn rất ngang ngược sao?"

"Ngang lên cho ông xem nào!"

"Đứng dậy!"

"Mẹ nó, ông đây còn không trị được cái đồ ranh con như mày à!"

Đám người thi nhau đấm đá người trên mặt đất.

Sơ Tranh cứ như vậy đứng nhìn, giống như một màn phía trước cùng cô không chút quan hệ.

Kì thực, nội tâm của cô đang điên cuồng kêu gào.

Thật đáng sợ, tùy tiện đi một chút cũng có thể gặp phải chuyện như vậy, bọn chúng có thể tìm mình gây phiền phức không? Hiện tại cô có nên quay người đi không? Nếu như bọn chúng xem cô thành đồng bọn, giở trò lừa bịp với cô thì thế nào? Hoặc là muốn diệt khẩu gì đó cũng rất đáng sợ!

A a a a!

Đây là cái chỗ rách nát nào!

Cô muốn trở về!

【 Tiểu tỷ tỷ, có nhiệm vụ ẩn nha! 】

Hệ thống thanh âm vui sướng, nương theo tiếng chửi rủa bên kia vang lên.

Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng hỏi: "Nhiệm vụ ẩn là cái gì?"

Đã nói là vị diện cho tân thủ, giờ còn có nhiệm vụ ẩn, cái này hệ thống rách nát không thể tin!

【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Diệp Trầm. Diệp Trầm chính là người đang bị đánh phía trước đó, tuyệt đối đừng để Diệp Trầm hắc hóa a ~ 】

Sơ Tranh: "???"

Thẻ người tốt là cái quái gì? Để hắn cảm thấy mình là người tốt sao?

"Ngươi không phải là cái hệ thống bại gia sao?"

【 Cái này cái này... Muốn khổ nhàn kết hợp ấy mà! Với lại đây cũng là cách để bại gia nha! 】 Hệ thống miễn cưỡng giải thích.

Cái này cùng khổ nhàn kết hợp có quan hệ gì?

Khinh cô đọc ít sách à!

Sơ Tranh suy tư một lát: "Ta không làm thì sẽ thế nào."

【 Tiểu tỷ tỷ, không làm tốt nhiệm vụ ẩn, cô sẽ không thể rời khỏi vị diện này, cô sẽ một mực lặp lại, thẳng đến khi cô hoàn thành mới thôi, có phải rất đáng sợ không? 】

"..."

Đây là con chó nào thiết kế!!

Sơ Tranh mặt không biểu cảm nhìn mấy người còn đang ẩu đả bên kia.

【 Tiểu tỷ tỷ không lên sao? 】 Lúc này cứu hắn, nói không chừng có thể thu hoạch được thẻ người tốt luôn! Lên a tiểu tỷ tỷ!!

"Đánh không thắng." Sơ Tranh rất bình tĩnh nói ra lý do.

【... Thế nhưng vừa rồi cô? 】 Lợi hại như vậy mà.

Sơ Tranh không trả lời lại hệ thống.

Diệp Trầm cái tên này...

Giống như có chút quen tai!

Nghe qua ở nơi nào nhỉ? Chẳng lẽ là người nguyên chủ trước kia từng bắt nạt?

Trong lúc Sơ Tranh suy nghĩ, bên kia đã kết thúc ẩu đả.

Một người trong đó níu lấy cổ áo thiếu niên.

"Tiểu tử thối, tao cho mày biết, lần sau còn không có mắt mày sẽ biết tay, có nghe thấy không!"

Mấy người khoác vai nhau, vui cười rời đi.

Thiếu niên nằm rạp trên mặt đất, chống tay, muốn đứng lên.

Đáng tiếc mấy lần đều thất bại.

Sơ Tranh cứ như vậy nhìn hắn thử đi thử lại nhiều lần, đến khi thiếu niên ngã lần thứ năm, mới nhấc chân đi qua.

Cô ngồi xổm trước mặt thiếu niên.

Đột nhiên xuất hiện một người, thiếu niên ngẩng đầu liền đụng phải một gương mặt kinh thiên địa khiếp, quỷ thần đều sợ hãi.

Cái kiểu trang điểm này... đáy lòng Diệp Trầm liền trầm xuống.

Hai người yên lặng đối mặt gần một phút đồng hồ, Diệp Trầm không dám động, hắn không biết cô muốn làm cái gì.

Cánh môi Sơ Tranh khẽ nhếch, thanh âm réo rắt mang theo ý lạnh như băng: "Tôi là người tốt phải không?"

Diệp Trầm đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra thần sắc mỉa mai.

Ngày hôm nay coi như hắn không may.

Gặp phải đám người kia, lại gặp phải Kỷ Sơ Tranh nổi danh trường học...

Sơ Tranh chờ hắn trả lời.

Nhưng thiếu niên chỉ bày ra thần sắc châm chọc, cũng không lên tiếng, rất có một bộ dáng "tự nhận đen đủi, cô muốn làm thế nào thì làm".

【 Tiểu tỷ tỷ như vậy là không được, nhất định phải để hắn tán đồng từ tận đáy lòng mới được. 】

Sơ Tranh: "..." Phiền toái như vậy?

【... Sẽ, sẽ sao? 】 Hệ thống nói lắp 【 Vẫn tốt chứ, tiểu tỷ tỷ cố lên nha! Nhiệm vụ ẩn hoàn thành, sẽ có ban thưởng đó! 】

Ban thưởng?

Tiền sao?

【... 】 Nó không phải là một cái hệ thống nông cạn như vậy!

Sơ Tranh vươn tay về phía thiếu nên.

Thiếu niên bỗng nhiên co rụt về phía sau, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm sắc nhọn.