[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Đăng vào: 11 tháng trước
Hai người bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng làm việc.
Dạ Cô Tinh bấm gọi Vu Sâm ——
“Sâm, tình hình thế nào?”
“Cô chủ yên tâm, tất cả đều làm theo kế hoạch, hai người kia đã chạy trốn tới Vân Nam.”
“Chiến Dã là người được nhà họ An dạy bảo, thực lực không thể coi thường, cần phải nhắc nhở bọn họ, làm việc cẩn thận, ngàn vạn lần không được để bị anh ta phát hiện.”
“Dạ.”
“Cứ cách ngày lại đổi một nhóm người, trước khi tới Việt Nam thì liên hệ Bùi Ứng Long, để anh ta thu xếp chuẩn bị ổn thoả.”
“Ôn Hịnh Nhã bị thương nặng, còn nghiện mai thuý, theo tình hình trước mắt, với tốc độ của hai người đó, đến Việt Nam nhanh nhất cũng phải hai ngày sau.”
Dạ Cô Tinh híp mắt: “Đến lúc đó, để xem năng lực làm việc của Bùi Ứng Long như thế nào…”
Chỉ mong, cái tên si tình Chiến Dã kia còn cứu được, không hoàn toàn bị cái gọi là tình yêu làm cho hư não.
Chấm dứt cuộc trò chuyện, Dạ Cô Tinh lại ngựa không dừng vó bấm dãy số khác.
“An phu nhân, cô…”
“Bà Ôn! Chuyện tốt bà làm!” Giọng nói đột nhiên cất cao, phẫn nộ không thèm che dấu, nếu có thể dùng dao sắc cắt bỏ hết đống hỗn độn, trước đuổi Chiến Dã đi sau đó giải quyết Ôn Hinh Nhã, thì làm sao xảy ra tình trạng hôm nay.
Một tên Chiến Dã, đã chết thì chết thôi, Dạ Cô Tinh tuyệt đối sẽ không nhăn mặt nửa phần, không phải cô máu lạnh vô tình, mà là kẻ đã phản bội thì không thể nhân nhượng! Ý nghĩ tồn tại của cô, chỉ có An Tuyển Hoàng!
Lạc Địch đã chết trong tay cô, tứ đại hộ pháp mất một, người đi theo bên người An Tuyển Hoàng hai mươi năm. Mặc dù đáng tội chết ngàn lần, anh cũng không thể thật sự thờ ơ được. Tuy rằng, giao cho anh xử lý, Lạc Địch vẫn có thể tránh được cái chết, nhưng cụt tay chặt chân không thể tránh miễn.
Giết, là lý trí; Đau, là tình.
Cho nên, người phản bội mới bị căm thù đến tận xương tuỷ. Bởi vì, hại người hại mình!
Nhân lúc chuyện bây giờ vẫn còn đường cứu vãn, việc Dạ Cô Tinh có thể làm cũng chỉ có hết sức xoay chuyển.
Chiến Dã, cô không hề luyến tiếc, cô chính là thương An Tuyển Hoàng! Chỉ có thế mà thôi.
Nghe đối phương gầm lên, Mẫn Tuệ Hiền chấn động toàn thân, đáy lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo, trong lòng vướng bận, không thể tưởng được Dạ Cô Tinh dịu dàng tao nhã cũng sẽ có lúc tức giận như vậy.
Mẫn Tuệ Hiền còn đang ổn định tâm thần, cố gắng hết sức bình tĩnh, từ lúc Ôn Hinh Nhã mất tích đến bây giờ cũng mới chỉ qua ba giờ ngắn ngủn, đối phương không có khả năng thu được tin tức nhanh như vậy!
“An phu nhân nói lời này là có ý gì? Thứ cho tôi nghe không rõ.”
“Mẫn Tuệ Hiền, gọi bà một tiếng bà Ôn phu nhân, bà đang thật cho mình là phu nhân à?” Dạ Cô Tinh quát, trong mắt chợt lóe sát khí, giây tiếp theo, giọng nói nhanh chóng quay ngược trở lại, lạnh lẽo chìm trong nham hiểm hung ác: “Ôn Hinh Nhã chạy trốn, bà là chủ nhà thế mà không biết à? Hay là, bà cho là có thể lừa dối tôi?”
Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nổi giận như vậy trong vòng nửa năm qua, bàn tay đang gõ cửa của Anh Tử Lạc nghe vậy, nhất thời rùng mình một cái, sau đó lại bị Minh Chiêu kéo đi.
“Minh Chiêu, buông ra! Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông mắng một câu: “Câm miệng!”
“Anh, anh, anh lại hung dữ với tôi! Còn trừng tôi…” Đôi mắt Anh Tử Lạc lộ ra vẻ u ám.
Sắc mặt Minh Chiêu dịu đi, đôi mắt sắc bén lập tức nhắm lại, nhẹ giọng, kiên nhẫn nói: “Vừa rồi em muốn làm gì?”
“Tôi có việc tìm dì nhỏ.”
“Quay về đi!”
Sắc mặt có chút nhẹ nhõm của Anh Tử Lạc nhất thời suy sụp, Minh Chiêu thấy thế, cảm thấy rất não nề: “Không phải tôi cố ý hung dữ với em.”
Anh Tử Lạc chép miệng, giang sơn dễ đổi, xem ra về sau phải tốn nhiều công sức dạy dỗ.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao dì nhỏ lại tức giận thành như vậy?”
“Chuyện rất phức tạp, không thể giải thích rõ được, sau này em sẽ biết.”
Anh Tử Lạc sửng sốt, sắc mặt thoáng chốc ngưng trọng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Dì nhỏ là người thân duy nhất của cô ấy trên đời này, cô ấy không muốn lại phải trải qua cảm giác thống khổ mất đi người thân nữa! Giống như lúc trước mất đi cha vậy…
Đôi mắt Minh Chiêu mềm nhũn, động tác cứng ngắc ôm chầm bả vai gầy yếu của cô gái, im lặng an ủi.
Mặc dù động tác này có chút mới lạ, cũng không nói gì lời an ủi, nhưng tâm trạng bất ổn của Anh Tử Lạc lại yên lặng một cách kỳ dị.
“Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Trở về phòng.”
“Nhưng tôi còn muốn đi tìm dì…”
“Không muốn bị núi lửa bùng nổ thì mau ngoan ngoãn trở về.”
“Nghiêm trọng như vậy à?”
Người đàn ông trầm giọng: “Có lẽ, còn có thể càng nghiêm trọng hơn…”
Dạ Cô Tinh nói hết ra sự thật, không nể nang gì, Mẫn Tuệ Hiền nghe vậy thì biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “An phu nhân, cô trước hết nghe tôi giải thích, tôi…”
“Ôn Hinh Nhã đã chạy thoát, bà cho là lời giải thích của bà còn có thể cứu vãn cái gì?” Dạ Cô Tinh cười lạnh một tiếng.
“… Thật xin lỗi.”
Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ: “Ôn phu nhân, lời xin lỗi của bà, một, chữ, cũng, không có, giá trị!”
“Thực xin lỗi, chuyện này, tôi làm không tốt. Nhưng tôi đã sai người đuổi theo, mới ba tiếng, con ranh kia nhất định không trốn thoát khỏi Từ Châu đâu.”
“Ha hả… Ôn phu nhân, biết nhược điểm trí mạng của bà là gì không?”
Mẫn Tuệ Hiền sửng sốt, sắc mặt tái mét, nhưng lại vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên môi: “Xin rửa tai nghe.”
Bà ta là Ôn phu nhân cao quý dịu dàng, là cô chủ kiêu ngạo của nhà họ Mẫn, lúc nào cũng phải duy trì hoàn mỹ, tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến! Mẫn Tuệ Hiền cắn răng cứng rắn chống đỡ…
“Quá đề cao bản thân, xem nhẹ cái kết của đối thủ, là chết không có chỗ chôn! Bà tự cho là bắt chẹt được Ôn Hinh Nhã, nhưng vẫn để cô ta chạy thoát, bà tự cho là đánh bại Ôn Diêm, khiến cho ông ta không thể gượng dậy, nhưng vẫn để cho ông ta ở dưới mắt bà thông đồng người ngoài, đi cứu Ôn Hinh Nhã! Uổng công bà thề chắc chắn rằng Ôn Hinh Nhã trốn không thoát Từ Châu, quả thực là quá ngu xuẩn! Biết cô ta hiện tại đang ở đâu không? Ba tiếng đồng hồ, cô ta cũng đã đến Vân Nam rồi!”
Sắc mặt Mẫn Tuệ Hiền nháy mắt trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Không… Không thể nào… Cô ta làm sao có thể chạy ra khỏi Từ Châu? Tôi rõ ràng phái người tìm kiếm sân bay, nhà ga, sẽ không… Sẽ không…”
“Cho nên, bà tự cho là phong tỏa tin tức rất tốt, còn làm bị thương người tôi phái đi?” Dạ Cô Tinh siết chặt năm ngón tay, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội là heo!
“Làm sao cô biết, người đó rõ ràng…” Mẫn Tuệ Hiền lảo đảo lui về phía sau nửa bước, đỡ lấy cạnh bàn mới miễn cưỡng ổn định thân thể, trong đầu giật nảy một cái, giọng nói rồi đột nhiên bén nhọn: “Cô còn sắp xếp người bên cạnh tôi có phải không? Cô từ đầu tới cuối đều không hề hoàn toàn tin tưởng tôi, cô lại có thể để lại chuẩn bị, phòng ngừa tôi?”
“Sự thật chứng minh, bà quả thật không đáng tin tưởng. Bởi vì Ôn Hinh Nhã —— đã chạy trốn!”
“Cô!” Đôi chân Mẫn Tuệ Hiền mềm nhũn, vô lực ngã ngồi trên ghế sô pha, bà ta muốn giải thích nhưng lại phát hiện dù có nói gì cũng đều là viện cớ. Cuối cùng trầm mặc không lên tiếng.
Dạ Cô Tinh cũng không mở miệng. Hai phụ nữ, cách điện thoại, một loại không khí tĩnh mịch áp bách bắt đầu dần lan ra.
Mẫn Tuệ Hiền mấp máy môi: “Tôi nghĩ có thể đuổi bắt trở về…” Cho nên, mới tự chủ trương không có nói cho Dạ Cô Tinh.
Hít một hơi thật sâu, cơn tức giận vừa rồi của Dạ Cô Tinh đã phát tiết hầu như không còn gì: “Tiếp theo, làm theo lời tôi nói. Thứ nhất, giao Ôn Diêm cho người mà tôi phái tới. Nhớ kỹ, người phải còn sống. Thứ hai, chuyện Ôn Hinh Nhã bị người cứu đi, phong tỏa hoàn toàn, tôi không muốn nghe lời đồn trong đám người làm là nhà họ Ôn nói rằng mẹ hà khắc con gái, được người tình cứu đi. Thứ ba, tạm thời không cần sốt ruột rút người của bà về, cứ để bọn họ ở Từ Châu tìm kiếm hết sức, thứ tư, chuyện Ôn Hinh Nhã chạy ra khỏi Từ Châu và giờ đang ở Vân Nam, bà xem như chưa từng nghe qua. Tôi cảnh cáo bà, đừng có lại tự cho là bản thân mình thông minh phái người đi Vân Nam lùng bắt, đến lúc đó đánh rắn động cỏ, bị rắn cắn là nhẹ. Nếu quấy rầy kế hoạch của tôi, tôi muốn bà và nhà họ Mẫn cùng bồi táng!”
“… Tôi hiểu rồi.”
Cốc cốc cốc ——
Dạ Cô Tinh cất điện thoại, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Minh Chiêu đẩy cửa vào: “Phu nhân, gia chủ lệnh tôi chờ đợi chỉ thị.”
Dạ Cô Tinh chỉ vào sô pha đối diện: “Ngồi đi.”
Minh Chiêu theo lời ngồi xuống đối diện, nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối, ánh mắt lóe lên.
Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Phu nhân định… xử lý Chiến Dã như thế nào.”
Dạ Cô Tinh kinh ngạc nhướng mày: “Người còn chưa bắt được, bây giờ nói tới xử lý, không phải còn quá sớm sao?”
Minh Chiêu hạ mắt, thấp giọng nói: “Phu nhân sẽ không làm gì nếu như không nắm chắc.” Bắt được Chiến Dã, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Dạ Cô Tinh thở nhẹ, như có như không: “Anh là xem trọng tôi, hay là đánh giá thấp khả năng dạy dỗ của nhà chính?”
“Tôi chỉ là nói ra suy nghĩ của bản thân.”
Đôi mắt Cô Tinh trầm xuống, đưa mắt đánh giá anh ta, ý cười càng sâu: “Minh Chiêu, tôi cuối cùng cũng biết vì sao An Tuyển Hoàng lại giữ anh bên người, mà không phải Minh Diệp, hay là đám người Minh Nguyên.”
Minh Chiêu im miệng không nói.
“Anh cảm thấy tôi sẽ làm như thế nào?”
“Giữ Chiến Dã, loại trừ Ôn Hinh Nhã.”
Dạ Cô Tinh cũng chưa vội trả lời ngay, mà là đổi đề tài: “Anh cảm thấy, Chiến Dã là loại người gì?”
Minh Chiêu trầm ngâm một lúc, suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại, đoán chừng đã hiểu được ẩn ý của Dạ Cô Tinh.Tiếc rằng, không thu hoạch được gì.
Đi theo hầu hạ bên người gia chủ, không ai hiểu rõ gia chủ hơn anh ta, nhưng người phụ nữ trước mắt này ẩn giấu không lường! Nguyệt Vô Tình trầm mặc, Tư Kình Dận bị phạt, sau đó Lạc Địch chết thảm, Minh Diệp thuần phục, bây giờ Chiến Dã phản bội, người phụ nữ này chỉ bằng một đôi bàn tay trắng nõn, phiên vân phúc vũ, lật tung cả đất trời, gây ra mâu thuẫn tiềm tàng!
Sự kiêu ngạo gần như kiêu căng của Tư Kình Dận, tình cảm giấu diếm nhiều năm của Lạc Địch dành cho gia chủ, tình yêu say đắm của Chiến Dã dành cho Ôn Hinh Nhã, tất cả đều được phơi bày với sự xuất hiện của người phụ nữ trước mặt này. Sau đó, càng không thể vãn hồi!
Anh ta đoán không ra, cho nên không đoán, chỉ cần thời khắc ghi nhớ hai chữ “trung thành” thì tính mạng sẽ an toàn, đây là chỗ thông minh của Minh Chiêu!
Lần này cũng giống vậy, đối với vấn đề của Dạ Cô Tinh, anh ta chỉ biết im lặng: “Trung thành, nhiệt huyết, hi sinh quên mình, thà gãy không cong.”
“Anh dường như đánh giá anh ta rất cao.”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
“Nếu anh ta trung thành, thì sao lại phản bội chủ?”
Minh Chiêu á khẩu không trả lời được.
“Nếu là An Tuyển Hoàng ra tay, anh cho là, kết cục của Chiến Dã như thế nào?”
Minh Chiêu cắn răng: “Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Vậy anh cảm thấy tôi sẽ như thế nào?” Lòng vòng nửa ngày, Dạ Cô Tinh lại đá quả bóng quay về cho anh ta.
“Giữ.”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Anh cũng đã nói, anh ta là thà gãy không cong, cho dù tôi có ý muốn giữ mạng anh ta, anh xác định anh ta là có thể sống đi ra?”
Chiến Dã biết rõ phản bội sẽ có kết cục gì, nhưng vẫn muốn giúp Ôn Hinh Nhã, quyết chiến tới cùng, liều chết một phen, nếu Ôn Hinh Nhã chết, chỉ sợ cái tên si tình kia sẽ không sống một mình.
Điểm này, Dạ Cô Tinh và Minh Chiêu đều trong lòng biết rất rõ.
“Cho nên, phu nhân có thể…”
Dạ Cô Tinh nghiêm túc nói: “Không thể! Ôn Hinh Nhã lần này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”
“Phu nhân, chắc có cách giữ chân Chiến Dã.”
Dạ Cô Tinh cười khì một tiếng: “Thật ra anh cũng có thể nhìn nhận sự việc rõ ràng.”
Minh Chiêu đứng dậy, cúi đầu chín mươi độ với Dạ Cô Tinh: “Tôi thay Chiến Dã cảm ơn phu nhân.”
Dạ Cô Tinh nhàn nhạt thở dài một hơi, đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn về phía bóng đêm vô biên, ánh nhìn xa xăm: “Cơ hội chỉ có một lần, có thể quay đầu lại đúng lúc hay không thì phải xem chính bản thân anh ta.”
Có rất nhiều việc cô chỉ có thể làm như vậy, tận tình tận nghĩa, sống hay chết, toàn bộ dựa vào chính bản thân anh ta.
Đêm dài đằng đẵng như định trước sẽ là một đêm không ngủ.
Dạ Cô Tinh an bài bố cục, An Tuyển Hoàng đã ở phòng làm việc xử lý xong hậu quả, mà nhà họ Ôn ở Từ Châu xa ngàn dặm, tối nay nhất định mưa rào gió lớn.
Trong phòng ngủ tinh xảo đẹp đẽ quý giá, Mẫn Tuệ Hiền đẩy cửa bước vào, trên chiếc giường lớn có một người đàn ông đang nằm trên đó, toàn thân cứng ngắc như tượng, chỉ còn đôi mắt chuyển động.
“Ôn Diêm, thật không ngờ tới có một ngày ông cũng trở thành tù nhân, đúng là quả báo! Quả báo!”
Lồng ngực người đàn ông phập phồng kịch liệt, hô hấp dồn dập, môi cũng không ngừng run rẩy, đôi mắt oán hận nhìn về phía người phụ nữ, như hận không thể giết chết bà ta để giải toả cơn hận này.
“Ha ha… Không ngờ, ông lại bảo vệ con nghiệt chủng kia như vậy. Đáng tiếc, ông trúng gió, bác sĩ nói, những ngày tháng sau này của ông chỉ có thể nằm như thế, đại tiểu tiện không thể khống chế, cơ thể héo rút, sau đó khí quan suy kiệt mà chết, yên tâm, con gái cưng của ông cũng sẽ đi xuống dưới đó cùng với ông.”
Ôn Diêm nhắm hai mắt lại, không hề nhìn gương mặt méo mó, sắc mặt ác độc của người phụ nữ này nữa.
“Ông cho là, hy sinh của ông có thể giúp cô ta bình an chắc? Chậc chậc… Kết hôn ba mươi năm, tôi cứ nghĩ là trong mắt ông không có gì ngoài lợi ích, không ngờ, ông thật ra là một người cha mẫu mực. Một khi đã như vậy, lúc trước tại sao ông lại cho con của tôi đi? Chẳng lẽ nó không phải là con gái của ông hả?? Ôn Diêm, ông, nên, chết, đi! Ông trả con gái lại cho tôi ——”
Sau khi Mẫn Tuệ Hiền phát tiết xong, lại trở về thành dáng vẻ đoan trang nhã nhặn lịch sự, se sợi tóc: “Ông biết không? Nhà họ An bên kia đã bắt đầu động thủ, người mà ông liều mạng cũng muốn cứu, cách cái chết không xa nữa đâu! Ha ha ha…”
Đôi mắt nhắm chặt của người đàn ông đột nhiên mở lớn, mang theo nghi ngờ và kinh ngạc.
“Kinh ngạc à? Con gái tốt của ông đắc tội Dạ Cô Tinh, còn mơ tưởng bước vào cửa nhà họ An, ngồi lên vị trí phu nhân nắm quyền, quả thực ngu không ai bằng! Đã quên nói cho ông biết, tôi đã bắt tay hợp tác cùng An phu nhân rồi đó.”
“Tôi nhớ rõ ông đã từng nói, người phụ nữ tên Dạ Cô Tinh này không đơn giản. Chắc hẳn, ông cũng biết sự lợi hại của cô ấy, vậy chứ chờ xem con gái cưng của ông có may mắn trốn thoát, gặp dữ hóa lành, trốn thoát khỏi sự đuổi bắt của nhà họ An hay không nhé!”
“…”
“Lúc này ông hận không thể giết tôi đúng không? Khi tôi biết được, ông trộm long tráo phụng, một khắc ông bỏ con gái đó, trong lòng tôi cũng có cảm giác như thế! Ha ha… Hận không thể một đao chém chết ông!”
Mẫn Tuệ Hiền vỗ tay: “Vào đây…”
Vừa dứt lời, hai người đàn ông mặc đồ đen cường tráng đẩy cửa bước vào, Mẫn Tuệ Hiền gật đầu với họ, lạnh lùng nói: “Người ở trong này, mang đi đi.”
Hai người bước tới khiêng Ôn Diêm đi, xoay người đi vào trong bóng tối. Đúng lúc này, một người đàn ông tây trang thẳng tắp bước ra từ bóng cửa, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, không rõ ràng lắm, lại chỉ thấy thân ảnh cao to, cơ bắp cuồn cuộn.
“Cô chủ nhờ tôi chuyển lời tới bà Ôn.”
Mẫn Tuệ Hiền chấn động toàn thân: “Mời nói.”
“Gia chủ nhà họ Ôn phát bệnh đột ngột qua đời tại nhà, bà Ôn đang nắm quyền, danh chính ngôn thuận, nhà họ An sẽ giúp đỡ toàn lưc.”
Mẫn Tuệ Hiền nheo mắt, giọng nói lãnh đạm, khó phân biệt vui mừng,: “Cảm tạ An phu nhân có tâm…”
Nói xong, người đàn ông xoay người rời đi.
Mẫn Tuệ Hiền ngồi bệt trên mặt đất, nhìn trần nhà cười khinh bỉ: “Dạ Cô Tinh, trên đời này có người phụ nữ nào tính được qua cô! Ha ha…”
Cuối cùng, tất cả mọi người đều là quân cờ trên bàn cờ của cô!
Tâm cơ thật sâu, thật độc…
Chỉ cần có thể giết Ôn Hinh Nhã, trả thù nỗi đau mất con, cho dù làm quân cờ, Mẫn Tuệ Hiền bà ta cũng cam lòng!