Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Kem + Queen
Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- --
Bầu trời dần tối, cơn gió yếu ớt thổi qua những con phố, luồn vào khe hở của cửa sổ.
Lộc Tiểu Ngải dừng bút, cúi người bật đèn, ánh sáng dịu dàng từ bàn truyền đến tường, phản chiếu ánh sáng của toàn bộ căn phòng.
Màn hình điện thoại sáng lên, không ngừng nhấp nháy, báo có một thông báo mới đến - tin nhắn trong nhóm đã 99+.
Thực tế không cần nhìn cũng biết họ đang nói gì.
Thực hiện các cuộc "tấn công bằng lời nói" với nhau, vui vẻ thảo luận kế hoạch cho kỳ nghỉ, trước khi đến kỳ nghỉ điều này đã trở thành một chủ đề quan trọng.
Vào buổi tối hôm đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, khi mọi người đang vui vẻ, thư giãn thì Lộc Tiểu Ngải vô cùng đau khổ nhận ra mình vẫn đang làm bài tập về nhà.
Sách giáo khoa và tài liệu trước mặt chất thành đống cao, trông lung tung, lộn xộn, đồ dùng học tập vứt lung tung, nhìn như đang cực khổ học hành.
Nếu giáo viên nhìn thấy chắc chắn sẽ khen ngợi hết lời.
Cô còn nhớ trước kỳ nghỉ, Đường Tử Duyệt hỏi trong kỳ nghỉ lễ cô có kế hoạch đi du lịch nào không, lúc đó cô nghĩ không phải làm gì lại ở nhà nên đã trả lời "ở nhà làm bài tập".
Không ngờ 5 chữ này lại linh nghiệm như vậy, ngay ngày đầu tiên đã trở thành sự thật.
Cứ viết như thế này, cô chỉ có thể hoàn thành ba bài trước thời hạn.
Lộc Tiểu Ngải gục đầu xuống mặt bàn, thở dài.
Một lúc sau, mùi thơm của thức ăn từ trong bếp bay ra, đọng lại trên chóp mũi, mắt cô chợt sáng lên.
Lộc Tiểu Ngải nhìn đồng hồ, một lúc lâu mới nhớ, vừa nãy Lục Thời Xuyên đi nấu cơm tối, bây giờ chắc đã nấu gần xong.
Nhưng cô nhất thời vui vẻ được mười giây, rồi lại tiếp tục dáng vẻ ôm má, tay phải cầm bút viết vài chữ, sau đó lật ngược bút đặt trong trang sách, lật nhẹ trang sách lên.
Cô mới bắt đầu học trung học không lâu, vì vậy không cần quá nhiều sách giáo khoa để làm bài tập.
Chỉ là khi không thể giải quyết vấn đề của mình, cô nhàm chán đặt sách của Lục Thời Xuyên chồng lên sách mình.
Mấy ngày nay Lộc Tiểu Ngải không cãi nhau hay xích mích với anh nhưng lại đột nhiên trở nên trầm ổn, ngoan ngoãn, giống như một đứa trẻ đã trưởng thành, hiểu chuyện.
Nhưng theo bản năng vẫn nghịch ngợm đồ vật của anh, vô thức làm ra hành vi trẻ con.
Cô có chút lo lắng không biết Lục Thời Xuyên nghĩ gì, hai người không có mâu thuẫn gì nhưng đột nhiên cô đối xử với anh khác với trước kia, có lẽ anh sẽ không vui...!
Nhưng dù tâm trạng không tốt, anh cũng không nói ra, anh thật đúng là kẻ xấu xa.
Không giống như cô, mọi cảm xúc đều đơn giản thể hiện trên mặt cô.
Trong lúc làm bài Lộc Tiểu Ngải do dự mấy lần, muốn vào bếp giúp Lục Thời Xuyên, chậm rãi từ trên ghế xuống, chân vừa chạm đất liền hối hận, lại trở về ghế.
Cô cảm thấy dù cô vào bếp chắc chắn cũng không giúp được nhiều, Lục Thời Xuyên có thể thản nhiên đưa ra một số yêu cầu nghe có vẻ bình thường nhưng lại quấy rầy đến cô.
Ví dụ như khi xem phim kinh dị bảo cô bảo vệ anh, nhờ cô đút anh ăn khi cô đòi ăn vặt, hoặc đòi một cái ôm như một phần thưởng.
Lộc Tiểu Ngải đã từng cảm thấy Lục Thời Xuyên rất phiền phức, có đôi khi để dỗ dành anh, cô phải hoàn toàn nghe lời anh nói.
Nhưng bây giờ cô luôn cảm thấy mình bị anh lừa.
Cuối cùng xem xét đến giờ ăn cơm, nghe thanh âm trong bếp ngày càng nhỏ, Lộc Tiểu Ngải thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm đến đống bài tập lộn xộn trên bàn, nhảy khỏi ghế "Lộc cộc" chạy đến.
Khi bóng dáng cao dài quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, trái tim nặng trĩu của cô chợt vui lên, khóe miệng cong cong cười ngọt ngào.
Không thể giải thích sao tâm trạng lại vui như vậy.
Những suy nghĩ vừa nãy hiện ra khi lơ đễnh, lúc này lập tức bị cô quên đi.
Cô gái nhỏ vươn đầu, nghiêng người, mở to đôi mắt, cô phát hiện Lục Thời Xuyên làm sườn xào chua ngọt, lúc anh bưng đĩa sườn ra, cô kéo dài giọng "Oa ——" một tiếng.
Khi lời khen ngợi bình thường sắp thốt ra, Lục Thời Xuyên đã cầm đũa lên trước, đặt một miếng sườn nhỏ bên môi cô, cụp mắt xuống, dịu dàng nói: "Cẩn thận bị bỏng."
"...!Hả?"
Lộc Tiểu Ngải sững sờ, cô vẫn luôn thận trọng lo lắng Lục Thời Xuyên sẽ đưa ra yêu cầu nào khiến cô bối rối, không ngờ hôm nay anh lại quan tâm đến cô như vậy, hoàn toàn không có ý định bắt nạt cô.
Lục Thời Xuyên nhíu mày kiên nhẫn nhìn cô, quan sát biểu hiện có chút ngốc nghếch của cô gái nhỏ.
Mấy ngày nay cô thực sự hơi khác.
......!Thật sự đây là lần đầu tiên ngay cả đồ ăn ngon cũng không thể khơi dậy hứng thú của cô.
Lộc Tiểu Ngải "ồ" một tiếng, nghe có chút mất tập chung, sau đó tầm mắt bắt đầu từ món xương sườn ngon lành di chuyển lên, cuối cùng dừng trên đôi mắt sâu thẳm Lục Thời Xuyên.
Lại mất tập chung.
Cô gái nhỏ sững sờ vài giây, sau đó chớp mắt hai cái, đôi mắt trong veo như nước suối dưới hàng mi dài lóe lên.
Cô lại căng thẳng, cúi đầu nhanh nhất có thể, cắn một miếng thịt nhỏ trên đầu đũa, trước khi nuốt xuống đã xoay người, hai chân mở rộng cố gắng dùng tốc độ 800m chạy thoát.
Không ngờ chân vừa nhấc lên chưa kịp hạ xuống thì cổ áo cô đã bị Lục Thời Xuyên kéo lại.
"A, anh làm sao vậy!"
Lộc Tiểu Ngải kéo góc áo anh, trừng mắt nhìn, mơ hồ nói, cho đến khi nuốt xuống miếng xương sườn, mới ngẩng đầu lên, lại nói: "Anh làm sao vậy?
Thật ra lương tâm cô vẫn có chút cắn rứt, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, nếu muốn giả ngu và giấu Lục Thời Xuyên điều gì thì nhất định phải mạnh mẽ.
"Ăn ngon không?" Khóe môi Lục Thời Xuyên cong lên.
"...!Á." Lộc Tiểu Ngải liếm môi, cảm nhận một chút hương vị, sau đó gật đầu, cười nhẹ nói: "Rất ngon."
Thì ra Lục Thời Xuyên kéo cô lại để hỏi chuyện này, làm cô giật mình sợ hãi tưởng anh muốn...!
Nhưng vừa rồi dù cô hoảng sợ vẫn còn thời gian để ý xem mùi vị của nó như thế nào, dù sao Lục Thời Xuyên nấu ăn cũng không dễ.
Những năm qua, anh luôn biết rõ sở thích của cô nhất.
Lục Thời Xuyên có vẻ hài lòng với lời khen của cô, một nụ cười thoáng qua mắt anh, sau đó anh cầm đĩa đi đến bàn ăn.
Lộc Tiểu Ngải đi theo anh, sau đó ngẩng đầu liếc anh một cái, ngượng ngùng xoa cái mũi - cô cảm thấy vừa nãy cô đối với Lục Thời Xuyên quá tệ.
Cô gái nhỏ từ từ ngồi xuống, đung đưa bắp chân, vô thức ghé sát vào người Lục Thời Xuyên, nửa nằm nửa ngồi trên người anh, lẩm bẩm: "Thời Xuyên."
"Hả?" Lục Thời Xuyên cẩn thận gắp vài miếng sườn nhiều thịt cho cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có chuyện gì." Giọng nói của cô vẫn rất nhỏ, vòng tay ôm lấy cổ anh, cố ý thẳng thắn một chút, giữ lại một chút khoảng cách, nói tiếp: "Chỉ muốn gọi anh."
"Em đã ——" Lục Thời Xuyên quay đầu, nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Em sao vậy?"
Nếu thỉnh thoảng cô cảm thấy thất vọng, anh có thể coi đó là tính nóng nảy hoặc suy nghĩ ngẫu nhiên của cô.
Dù sao thì, cảm xúc của cô luôn thay đổi một cách nhanh chóng.
Nhiều khi xem phim, cô có thể khóc ngay lập tức, nhưng nỗi buồn kiểu này vài tiếng sau thường không còn nữa.
Đúng hơn là như thế, điều này đã không thay đổi trong một khoảng thời gian dài.
"Không...!không sao." Lộc Tiểu Ngải vừa nói, ánh mắt vô thức né tránh, cô để ý thấy Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, biết anh đang nghi ngờ nên cô vỗ vai anh, giọng điệu thoải mái nói: "Thật sự không có việc gì, anh đừng lo lắng."
Lục Thời Xuyên gõ ngón tay lên bàn hồi lâu, nhìn cô một lúc, không khí chợt im lặng.
Mãi cho đến khi Lộc Tiểu Ngải cẩn thận giơ ngón tay lên chọc một cái, Lục Thời Xuyên mới "ừm" một tiếng rồi rời mắt khỏi cô.
Sau khi trở về, anh luôn cảm thấy cô gái nhỏ giống như đang giấu anh điều gì đó.
Lộc Tiểu Ngải buông tay ra trượt khỏi vai anh, lặng lẽ ngồi xuống, ngoan ngoãn cầm đũa lên bắt đầu ăn từng chút một.
Ăn xong hai miếng, không biết cô đang nghĩ đến gì, đột nhiên cúi đầu nói: "Anh lúc nào cũng xấu xa." giọng nói của cô không rõ ràng.
Lục Thời Xuyên lại không quá chú ý nên không thể nghe thấy.
Nhưng khi hỏi đến, cô lại ngập ngừng không nói.
Sau khi ăn cơm xong, Lộc Tiểu Ngải vội vàng trở lại bàn làm bài tập.
Chỉ khi tránh ánh mắt của Lục Thời Xuyên, cô mới có thể bình tĩnh hơn một chút, không khỏi thốt ra mấy câu kỳ quái.
Nhưng câu vừa rồi là lời thật lòng của cô.
Hình bóng của anh không biết vì sao luôn xuất hiện trong đầu cô, xua đuổi mãi cũng không được, lưu luyến nhớ thương, quấy rầy cô mãi, đây không phải là anh quá xấu xa ư.
Tất cả đều do anh mà ra.
Trong lúc mơ hồ Lộc Tiểu Ngải làm xong hết bài tập, cô có chút hoảng hốt, trong lòng không khỏi có một tia đắc ý.
Sau đó, cô nhìn một lượt từng quyển sách, cẩn thận rút ra một cuốn nhìn đơn giản nhất trong chồng sách đang nghiêng nghiêng như sắp đổ kia.
Bây giờ, nếu cho cô viết ra một bài toán khó, có lẽ sẽ không ai có thể trả lời chính xác.
Lộc Tiểu Ngải duỗi tay ra, cầm lấy điện thoại ở góc bàn, đầu ngón tay trên màn hình lướt qua, phát hiện trong nhóm trò chuyện của cô với Chu Huyên Huyên, Đường Tử Duyệt có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, liền bấm vào xem, bên trong ngập tràn các ảnh chụp gửi đến.
Chu Huyên Huyên nói cô ấy sẽ đi du lịch.
Đường Tử Duyệt có lẽ ở nhà sắp nghẹn chết rồi, nên cô ấy đã nhờ Chu Huyên Huyên chụp một bức ảnh phong cảnh ở đây, sau đó cô ấy lại bảo cô chụp thêm một vài bức ảnh bên này bên kia.
Chu Huyên Huyên cố ý bỏ mặc sự thèm thuồng của cô, thản nhiên trả lời:〈Aizzz, đợi đi, đợi bố nghỉ ngơi một chút, lát nữa chụp bức khác cho con.〉
Sau đó đổi tên nhóm thành "Những đứa con trai ngốc sẽ sớm sa ngã".
Đường Tử Duyệt "hừ" một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, gửi các stickers đến, sau đó bình tĩnh lấy lòng cô:〈Cậu không cần chụp nữa.〉
Hai mắt cô sáng lên:〈Cậu nhìn xem, mau nhìn xem có anh trai nào đẹp trai không, nhìn nhanh lên, nhanh lên.〉
Chu Huyên Huyên:〈......〉
Cô thật sự phục Đường Tử Duyệt, không nhớ cái gì trừ chuyện này.
Một sáng kiến lóe lên, cô ngẫu nhiên tìm thấy một vài biểu tượng cảm xúc đầu gấu trúc và gửi vào nhóm:〈Cậu có thể lấy nó ra mà mơ tưởng.〉
Đường Tử Duyệt:〈...〉
Đường Tử Duyệt thấy Lộc Tiểu Ngãi vẫn chưa lên tiếng, tưởng cô không nhìn thấy, liền gửi tất cả ảnh chụp màn hình ghi chép cuộc trò chuyện trong nhóm qua, đồng thời gõ một câu.
〈Cậu nhìn này, Chu Huyên Huyên đối xử với mình như này đây.〉
〈Wow, cậu ấy thực sự đã gửi cho mình gói biểu tượng cảm xúc đầu gấu trúc.〉
〈Cái này sao có thể so sánh với các anh trai của tớ?〉
〈Nữ thần, ah nữ thần cậu không quan tâm mình sao?〉
〈Cậu không yêu mình chút nào...!Mình cũng không thích cậu nữa...!Mình sẽ chỉ thích các anh trai mình, sẽ không để mắt đến cậu nữa.〉
Đường Tử Duyệt liên tục gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, sau đó bắt đầu chờ, nhưng đợi một lúc lâu vẫn thấy ai trả lời lại, cô ấy nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nói với cô:〈Con gái à, chị sẽ không quan tâm đến em nữa.
Tạm biệt!〉
Lộc Tiểu Ngãi nhìn lại tin nhắn của cô〈Mình không thích cậu nữa,...!Mình sẽ chỉ thích các anh trai mình〉cô hơi sững sờ, xoa xoa ghế, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình chờ tin nhắn mới, nhưng chỉ đợi được một câu "tạm biệt".
Cô nhất thời có chút bối rối, nhưng dù kết quả sẽ thế nào, cô vẫn trực tiếp hỏi vấn đề cứ mãi quanh quẩn trong lòng mình:〈Tử Duyệt, cậu có thể nói cho mình biết cảm giác thích một người là như thế nào không?〉
Hết chương 36.