Chương 196: Hậu Truyện - Không Quên Chốn Về

Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Giọng nói lém lĩnh của Bạch Kỳ Thư đánh tỉnh hai người kia.

" Đúng là đẹp, nhưng mà hơi ngắn thì phải."

Nam Tư Thiệu ghen tị mà nhìn cái cặp chân dài miên man của Eagle.

" Tôi biết trước sau gì cũng ngắn, anh ấy phải cao hơn hai mét."

Chu Hằng lắc đầu.

" Mấy nhà tạo mẫu mà thấy anh đảm bảo sẽ chạy theo như vịt."

Nam Tư Thiệu bật cười.

Đồ Chu Hằng mang đến là kiểu áo thun quần thể thao, mặc trên người Eagle lại chẳng che nổi nét đẹp nam tính của anh.

So với anh thì Bạch Kỳ Thư lại có vẻ thanh xuân tươi mát, áo thun trên người cậu có chút rộng nhưng cũng không xấu đi chút nào.

Hai người hai phong cách đứng cạnh nhau lại bù đắp cho nhau về mặt khí chất chứ không hề lộn xộn tí nào.

Rõ ràng là trời sinh một đôi, dù chiều cao chênh lệch có chút lớn...

Bạch Kỳ Thư một mét bảy hơn chỉ cao đến bắp tay anh, đứng với anh thì đúng là nép vào người thật mà.

" Vậy đi thôi nào."

Nam Tư Thiệu dẫn đầu đi trước.

Bạch Kỳ Thư chân trái đá chân phải nắm tay chim to đi theo.

Chu Hằng này cũng chu đáo lắm, còn lấy giày cho họ nữa, dù chỉ là giầy lười bình thường thôi nhưng rất vừa chân, lại mềm mại.

Eagle thấy cậu vui vẻ như vậy thì cũng cười, quyết định rời đi là đúng đắn rồi.

Bên trên du thuyền đứng đầy người, ai cũng muốn xem ân nhân của Nam tổng là ai.

Đến khi nhìn thấy hai người Bạch Kỳ Thư rồi thì ai cũng trợn trừng mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt không đủ dùng.

Cứ nghĩ trên đảo hoang có người thì chỉ là dã nhân mà thôi, ai biết...

Người mẫu ở đâu ra lạc trên đảo hoang vậy, tôi cũng muốn gặp một anh nữa!!!!

Đám người hò hét trong lòng.

Nam Tư Thiệu mặc kệ bọn họ, dẫn theo hai người Bạch Kỳ Thư lên tầng thứ hai từ trên xuống dưới.

Tầng này có thuyền trưởng và những đối tác làm ăn lớn của Nam Tư Thiệu.

Tầng trên cùng chỉ có một phòng của hắn thôi, nếu không hắn đã để hai người ở trên cho yên tỉnh rồi.

" Hai người ở đây được chứ?"

Nam Tư Thiệu dẫn họ đến căn phòng trong cùng cho họ.

Bạch Kỳ Thư nhìn căn phòng xa hoa mà trợn mắt.

" Cảm ơn."

Eagle nói với hắn.

Nam Tư Thiệu ngẩn ra, lần đầu nghe thấy âm thanh của Eagle, chấn động cũng chả kém khi nhìn thấy anh mặc đồ thường.

" Không có chi, hai người nghĩ ngơi đi nha, lát nữa Chu Hằng sẽ mang thêm vài bộ đồ nữa đến, bây giờ ở trên thuyền cũng không thể chu toàn, thuyền này còn phải chạy hơn nữa tháng nữa, có gì bất tiện thì có thể dùng cái này gọi cho tôi, chắc hai người biết sài chứ."

Nam Tư Thiệu đưa cái điện thoại ra cho họ, đây là điện thoại thường dùng của hắn, tạm đưa cho họ sài, lúc về thì tính sau.

" Số của anh là số máy?"

Bạch Kỳ Thư lúc này mới hết choáng ngộp, cầm cái điện thoại hỏi, dù cậu chưa dùng nhưng cũng đơn giản mà đúng không.

" Tôi lưu vào đây rồi."

Nam Tư Thiệu ở trước mặt họ bấm mở nguồn điện thoại, lật phần danh bạ ra, chỉ vào cái tên đầu tiên có đánh dấu sao.

Bạch Kỳ Thư gật gù.

" Tôi đi nhé."

Nam Tư Thiệu rời đi cùng Chu Hằng.

Bạch Kỳ Thư đóng cửa xong nhảy thẳng đến cái giường bự trong phòng.

" Oa, mềm quá đi, không ngờ em còn sẽ được nằm giường lớn như này đó."

Con chuột nhỏ lăn hai vòng trên chiếc giường king size, sướng đến kêu oa oa.

Eagle nhìn cậu như vậy thì cũng đi đến ngồi xuống thử.

Cảm nhận đầu tiên của anh là quá mềm mại, giống như con chuột nhỏ.

" Nơi này mọi thứ đều mới lạ, có vẻ tinh xảo hơn nhiều."

Anh nói.

" Đây là tinh hoa trăm ngàn năm của nơi này, thế thú vẫn còn chưa chạm đến, những thứ em biết đều là học từ nơi này."

Bạch Kỳ Thư ngồi dậy nói.

" Em thích ở đây?"

Eagle bỗng nhiên hỏi.

" Không có đâu, dù ở đây có tốt thì cũng không có anh, có các con, trước đây em chỉ ở trong lồ||g nhỏ thôi, sao mà bằng thế thú, anh ở đây một thời gian, đảm bảo sẽ biết, nơi này xa hoa hào nhoáng nhưng không tự do bằng, còn có rất nhiều phiền toái, con người lắm mưu mô, anh xem Nam Tư Thiệu đó, hắn chắc chắn có chuyện riêng, làm một tổng giám đốc nhưng lại cô đơn, cũng có sung sướng gì đâu."

Bạch Kỳ Thư nói một dây một lèo, sợ anh nghĩ bậy nghĩ bạ, cậu chỉ là cảm thán chút thôi, không phải thích nơi này, tâm hưởng thụ ai cũng có mà, chưa kể cậu là một con chuột, chưa từng ngủ giường to nên tò mò chút chút thôi.

Eagle bị cậu ôm cổ nói không ngừng, khoé môi không tự chủ được mà nhếch lên.

" Anh sẽ cố gắng cho em ở nơi tốt nhất trong thời gian này, nhưng chuột nhỏ, không được quên chốn về đó."

Chim to ôm cậu thủ thỉ.

" Nếu có lúc đó thì anh trói em mang đi là được."

Con chuột nhỏ lém lĩnh nói.

" Được."

Con chim to lại xem là thật.

" Em yêu anh nhất đó chồng!!"

Con chuột nhỏ bị anh đậu đến cười, ôm anh ngã trên giường.

Con chim to đè con chuột nhỏ ra hôn đã đời mới thôi.

" Vào đây, em bày cho anh cách dùng đồ vật hiện đại."

Bạch Kỳ Thư kéo tay anh đi vào nhà vệ sinh.

Sau đó từng chút nói, từng chút hướng dẫn anh trở thành một người của nơi này thì phải làm gì.

Hai người lật tung cả phòng lên, sau đó nằm trên giường mở điện thoại di động mà Nam Tư Thiệu đưa, bắt đầu giúp chim to nhận thức thế giới này.

Chim to rất thông minh, một chút là đã biết dùng rồi, nhưng anh lại không biết chữ...

Vấn đề này quá sức lớn, bởi vì Bạch Kỳ Thư không thể dạy anh, cậu biết một chút đó, nhưng không đủ trình...

Cuối cùng cậu phải tải một app dạy học cho anh.

Thế là...

Trong căn phòng xa hoa của du thuyền Nam thị, một nam nhân cao lớn ngồi dựa lưng vào giường nệm, trên tay cầm điện thoại, ánh mắt chăm chú nhìn, vừa chuyên tâm nghe tiếng nói truyền ra từ tai nghe mượn của Chu Hằng, bên cạnh nằm một thiếu niên trắng nõn đã ngủ từ lâu.

Eagle không ngừng học, miễn có thời gian là anh sẽ học, bất kể ngày đêm.

Từ lúc lên thuyền thì hai người chỉ rút trong phòng, Bạch Kỳ Thư là bởi vì chim to không ra nên cậu cũng không đi luôn, đồ ăn có người mang đến.

Nam Tư Thiệu cũng chẳng ép họ phải ra ngoài, chỉ nghĩ họ không muốn bị dòm ngó chứ anh không biết Eagle đang điên cuồng nạp tri thức vào đầu.

Bạch Kỳ Thư nhìn cái tốc độ gió cuốn của anh mà bái lạy.

Có cần thông minh vậy không chứ, chuột sẽ tủi thân.

" Em không cần học, để anh học, anh sẽ nuôi em trắng tròn béo múp."

Chim to ôm cậu nghiêm túc nói.

Bạch Kỳ Thư bị anh nói đến nhũn tim.

" Được, nhờ vào anh hết đó, chồng!"

Con chuột nhỏ phủi tay nói.

Cậu nguyện ý để anh nuôi.

Thế là chim to lại càng thêm ra sức mà học tập.

Nhưng mà học tập cũng không thể chỉ học trong phòng, vậy nên đến ngày thứ mười khi lên du thuyền, cuối cùng hai người cũng xuất hiện trước mặt đám đông.

Bạch Kỳ Thư kéo tay anh đến nhà ăn.

Nhà ăn của du thuyền là kiểu buffet, muốn ăn gì thì gắp cái đó.

" Cầm như vậy nè."

Bạch Kỳ Thư cầm cái kẹp gắp lên, kẹp kẹp cho anh xem.

Eagle gật đầu, cầm cái kẹp lên gắp đồ ăn.

Hai người cứ thế mà chim chuột thật tự nhiên, không thèm quan tâm việc bản thân đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.

Đợi đến khi ngồi xuống bàn ăn thì cái đ ĩa của chim to đã đầy ụ là thịt.

Thú nhân thích ăn thịt không sai, nhiêu đây anh có thể ăn hai đ ĩa.