Chương 46: Biến đổi ở tiểu khu

Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 46: Biến đổi ở tiểu khu


Trong đội ngũ tạm thời không có ai nói chuyện, Thẩm Nhiên chỉ cảm thấy hô hấp của mình như bị đông lại, nhất thời quên di chuyển, suýt chút nữa đã bị té ngã trên mặt đất.


" Chúng ta đi trước," Thấy không có tin tức gì của các đội hữu, Tiêu Vũ Hiết cũng có chút sốt ruột, Thẩm Nhiên lại có dáng vẻ bị đả kích nặng nề như thế này nữa, cô không thể không túm anh ta lại, dùng khinh công bay về phía trước, cho đến khi bỏ qua những người kia và đám chuột.


Cho đến khi bọn họ sức cùng lực kiệt mà phải dừng lại, Tiêu Vũ Hiết lại bỗng nghe được tiếng rống khàn khàn, trầm thấp ở phía sau, cùng với rất nhiều tiếng bước chân sát nhau, cô còn trông thấy những đầu zombie đông nghìn nghịt đang chạy tới chỗ bọn họ.


" Lên xe!" Lái xe rống lên một tiếng với họ, Tiêu Vũ Hiết không chút do dự kéo cửa sau và ngồi vào trong với Thẩm Nhiên, ô tô chạy rất nhanh. Sau khi lên xe Tiêu Vũ Hiết mới phát hiện chỗ ngồi phía sau là một đống dược phẩm nhỏ được chất chồng.


Ngồi trên ghế lái là một thanh niên chân tay thon dài, bên ghế phụ là một cô gái tóc dài tới eo - lúc này những nữ sinh để tóc dài đã rất hiếm gặp rồi.


"Hai người không sao chứ?" Cậu ta vừa xoay tay lái, vừa nhìn liếc qua chỗ ngồi phía sau, rất thành thạo và điêu luyện xuyên qua một chỗ hẹp, giọng nói và ngữ điệu của cậu ta khiến Tiêu Vũ Hiết cứ cảm thấy có chút quen quen.


" Sở Ca, anh biết họ à?" Cùng lúc đó, cô gái ngồi ở ghế phụ hỏi cậu ta ở kênh bạn tốt: "Sao đột nhiên lại dừng lại?"


"Anh cảm thấy cô gái kia có chút quen mắt." Sở Ca dẫm chân ga, tăng tốc khiến xe xuyên qua những khe hở của bọn zombie: "Có lẽ lúc trước làm nhiệm vụ bắt buộc từng gặp rồi."


Tiêu Vũ Hiết nhìn dòng máu đen dính trên cửa kính xe, ánh mắt từ từ trở nên phức tạp.


Những ngày qua, cô luôn ở trong khu an toàn, bây giờ mới ra ngoài. Không ngờ lần biến dị đầu tiên này của zombie lại khiến tình hình căng thẳng đến mức này, cơ hồ cứ mỗi đi vài bước lại gặp được một nhóm zombie, giống như bọn chúng đã phá cửa siêu thị và trong các căn hộ để thoát ra ngoài vậy.


Thế giới này đã loạn rồi, Tiêu Vũ Hiết lại cảm giác được cảm giác cấp bách đó một lần nữa.


"Sao hai người lại chạy đến nơi này?" Cô gái quay đầu nhìn họ, hình như tưởng họ là tình nhân, địch ý trong mắt tiêu tán không ít: "Bên này rất nguy hiểm, sau khi zombie biến dị thì trong radio đã phân nơi này thành khu nguy hiểm rồi."


 Cấp bậc các khu an toàn lớn sau khi zombie biến dị cũng không có cải biến lớn nào, nhưng mức độ nguy hiểm của các tiểu khu lại tăng lên không ít, có thể khu thứ nguy hiểm tương đương với khu vực thứ an toàn hiện tại, mà khu thứ nguy hiểm cơ hồ cùng cấp với khu nguy hiểm.


"Bị một đám..." Còn chưa nói ra hai chữ quân nhân thì Thẩm Nhiên liền kéo tay áo cô, tiếp lời: "Bị một đám chuột biến dị đuổi theo, vừa thoát khỏi bọn chúng lại gặp phải bầy zombie."


"Bọn họ cũng giống chúng ta lúc trước, có lòng hảo cảm rất cao đối với quân đội và chính phủ." Anh ta bảo Tiêu Vũ Hiết trong kênh bạn tốt: "Chúng ta nói mà không có bằng chứng, bọn họ chưa chắc sẽ tin tưởng."


Tiêu Vũ Hiết đành phải ngậm miệng.


Sau cuộc đối thoại ngắn, bọn họ đều có chút hiểu rõ về tình cảnh của nhau. Tiểu đội của Sở Ca và bạn gái cậu ta ở gần đây, trong đội ngũ của họ còn có một đôi tình nhân và một người đàn ông độc thân nữa. Hôm nay đến phiên họ ra thu thập vật tư, mặc dù bọn họ đều có thể vào không gian dị độ nhưng thức ăn nước uống bên trong không thể giải quyết hết thảy vấn đề.


"Súng ống, đạn, chữa bệnh vật phẩm, quần áo..." Bạn gái Sở Ca đọc thuộc như lòng bàn tay: "Những thứ này được bán quá đắt trong không gian dị độ."


Tiền tệ trong thực tế và trong không gian dị độ không thể lưu thông, chỉ có thể thu được thông qua nhiệm vụ và trao đổi giữa những người chơi với nhau. Tiêu Vũ Hiết từ lúc bắt đầu trò chơi đã có thể dựa vào những thành tựu của bản thân mà kiếm được một lượng tiền lớn, bọn họ không giống vậy nên chi tiêu rất tiết kiệm, bình thường những vật tư có thể tìm được trong hiện thực thì sẽ không mua trong không gian dị độ.


"Cứ coi đó là một con đường lui đi." Sở Ca giải thích nói: "Cũng không thể đặt hết hi vọng sống sót vào trò chơi được."


Nói như vậy cũng rất có đạo lý, dù sao cái trò chơi này xuất hiện vô duyên vô cớ, cũng không biết lúc nào sẽ biến mất. Chỉ có Tiêu Vũ Hiết biết, cho đến khi cô chết ở kiếp trước thì trò chơi này vẫn tồn tại như cũ, chỉ là không có một ai, ngay cả NPC cũng biến mất.


Sở Ca lái xe đến một dải đất trống: "Các bạn có thể xuống xe rồi, chỗ này là khu vực thứ an toàn."


"Cảm ơn." Sau khi xuống xe Thẩm Nhiên vẫy tay tạm biệt họ, thuận tiện lấy danh thiếp trò chơi ra: "Có thời gian thì thêm bạn tốt nhé."


Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, sau khi đưa mắt nhìn hai người kia lái xe rời khỏi, Tiêu Vũ Hiết mới có thời gian xem xét vết thương trên tay mình. Cô đi đến chỗ thoáng mát, tháo băng gạc ra xem xét, vết máu trên đó đã biến thành màu đen, kim sang dược được đắp bên trên đã khô lại.


Cô chùi sạch thuốc trên cánh tay mình rồi bôi thuốc mới, dùng băng gạc sạch sẽ bó lại.


"Các cậu không sao chứ? Online sao?" Thẩm Nhiên gọi các đội hữu trong kênh đội ngũ, Diệp Vân Khinh đáp lại: "Chúng tôi không sao, vừa nãy gặp phải một con mèo biến dị."


Mèo biến dị? Tiêu Vũ Hiết đột nhiên nhớ tới từng chạm mặt người phụ nữ tên Hàn Lỵ và con mèo của cô ta ở trong phòng.


"Các cậu trốn thoát bằng cách nào?" Thẩm Nhiên căng thẳng hỏi.


Diệp Vân Khinh chỉ nói hời hợt, Dương Hộ làm làm tank, anh ta thì dùng pháp thuật từ xa, dần dần mài chết con mèo biến dị đó. Dù giọng kể của anh rất bình thường không chút rung động nhưng Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiên có thể tưởng tượng được cục diện căng thẳng lúc đó.


"Hiện tại các cậu ở đâu?" Thẩm Nhiên tiếp tục hỏi: "Xem có thể ở cùng một chỗ hay không?"


So sánh bản đồ xong họ mới phát hiện, khoảng cách bọn họ không được xem là gần, lúc đầu bọn họ chạy trốn đã cách hai người Diệp Vân Khinh khá xa rồi, còn được Sở Ca chở đi một đoạn đường nữa nên khoảng cách hai bên càng xa hơn. Nếu không có phương tiện xe cộ, có lẽ phải mất cả một ngày mới có thể hội họp được.


Đây cũng không phải điều quan trọng nhất - Thẩm Nhiễm và bác Thẩm còn không có tin tức gì, địa điểm hoạt động sau cùng của họ là ở bệnh viện.


"Chúng ta phải đi tìm họ." Diệp Vân Khinh nói, anh nhìn mặt trời treo trên cao: "Chờ đến hoàng hôn, tôi xem xem có thể tìm được xe hay không, chúng tôi cách bệnh viện gần hơn hai người nên sẽ đi dò đường trước."


"Như vậy." Tiêu Vũ Hiết thấy Thẩm Nhiên đang hốt hoảng thì thở dài: "Hay là chờ chúng ta cùng một chỗ đi, em cũng không muốn hai anh trở thành hai người kế tiếp... bị mất liên lạc đâu."


Đối thoại xong, cô cảm giác áo trong của mình đã thấm đẫm mồ hôi, cô nhìn quanh bốn phía, định vào không gian dị độ nghỉ ngơi một lát cho khỏe nhưng thấy trạng thái lúc này của Thẩm Nhiên, cô lại có chút không yên lòng.


"Đừng lo lắng." Không biết Thẩm Nhiên hiểu được gì đó, anh ta thở dài một hơi: "Nơi này không phải là nơi nói chuyện." Anh ta nhìn thoáng qua con đường nóng tới mức bốc hơi: "Vào không gian dị độ trước đi."


Mặc dù nhiệt độ trong không gian dị độ không nhất định mát mẻ hơn ngoài này, nhưng nơi đó đủ an toàn, ít nhất là trước khi mèo hoang bị mất khống chế.


Tiêu Vũ Hiết tìm được một góc hẻo lánh, cô im lặng vào trò chơi, có lẽ vì đang là ban ngày nên người chơi ở đây rất ít, trên đường cái không có một ai, Tiêu Vũ Hiết có nhịn nóng, đi về phía tiệm thuốc.


Cô muốn biết cỏ cá tanh của mình thế nào.


Trong tiệm thuốc, dược sư đang viết gì đó trên giấy, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lập tức tỏ ra hoan nghênh: "Tiêu Tiêu thân ái, bạn đến thăm con mèo nhỏ đáng yêu kia sao?"


Con mèo nhỏ... Đáng yêu...


"Đúng vậy, dược sư đại nhân tôn kính." Cô hành lễ, thỏa mãn nghe được âm thanh nhắc nhở độ thiện cảm tăng lên của hệ thống: "Tôi muốn nhìn thấy hiệu quả của cỏ cá tanh mà tôi mang tới như thế nào."


"Nhắc tới cũng lạ." Dược sư thả chiếc bút trong tay xuống, dẫn cô vào bên trong tiệm: "Lúc tối nó có vẻ rất táo bạo, tôi lấy cỏ cá tanh ra thì nó càng thêm nóng nảy! Nhưng ban ngày lại bình tĩnh như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, thật kỳ lạ, cô nói có phải không?"


Vừa nói bọn họ vừa bước vào phòng giam giữ con mèo hoang kia. Nó bị xích sắt cột chặt tay chân, thấy bọn họ thì lập tức vứt bỏ quả bóng len đi, lưng cong lên, gầm gừ vài tiếng trầm thấp.