Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 18: Nguy cơ bốn phía ở vườn cây
Edit_Beta: tramhuong3890
Tiêu Vũ Hiết chưa bỏ ý định mà gọi thêm lần nữa nhưng vẫn không có người nghe, cô định thông báo cho đồng đội ngay nhưng kênh đội ngũ còn có 3 người phân ra ngoài, trái lo phải nghĩ, cô chỉ báo cho Sở Ca biết.
"Không ai nghe sao?" Sở ca lặp lại, suy nghĩ nói: "Hôm nay cuối tuần, vườn cây nhiều người, có thể là chị ấy không để ý tới di động, nhưng chúng ta cũng cần tình toán tình huống xấu nhất, chị ấy có trong danh sách Bạn tốt của cô không?"
Tự nhiên là không, lần trước làm nhiệm vụ từ đầu Quách đại tỷ đã quyết định bỏ dở, chị ấy vô cùng bài xích trò chơi, cho nên cô không cùng chị ta thêm Bạn tốt.
"Trước tiên cô đừng tiến vào khu thực vật nhiệt đới." Sở ca khuyên: "Đi vườn cây báo mất tích rồi nhìn camera theo dõi xem, bất quá hôm nay nhiều người như vậy, khả năng là không nhìn được gì, chú ý an toàn, chúng tôi lập tức tới."
Nghe được lời anh nói, Tiêu Vũ Hiết vội đi đến chỗ quản lý du khách, trong lúc đó vẫn không ngừng gọi điện cho Quách đại tỷ, vẫn như cũ không có ai nhận. Đến chỗ quản lý, lúc đầu họ không chịu mở camera theo dõi cho cô xem, chỉ mở loa thông báo người lạc đến hội hợp với cô, chỉ đến khi Tiêu Vũ Hiết lấy ra thẻ phóng viên, uy hiếp bằng dư luận truyền thông thì mới khiến nhân viên không cam lòng mà dẫn cô tới phòng điều khiển.
"Chúng ta ở chỗ này đông người nên dễ lạc đường." Cô gái tóc đuôi ngựa dẫn đường nói: "Nhất thời không gọi được không có nghĩa là xảy ra chuyện gì, hơn nữa, nhiều người như vậy, cho dù có chuyện gì thì cũng có người nhìn thấy."
"Vậy thì chưa chắc" Nhớ tới hành động thản nhiên như không của các du khách với khu vườn che đầy dây đằng, Tiêu Vũ Hiết yên lặng lắc đầu trong lòng: "Nếu trong vườn có chuyện gì, có lẽ du khách cũng sẽ xem đó là chuyện bình thường thôi."
"Tới rồi" Cô gái đẩy ra cửa phòng điều khiển, cùng anh em bên trong nói: "Chị này mất liên lạc với bạn, cho chị ấy xem hình ảnh camera thu được trong vườn cây."
Cậu ta hỏi cô thời gian cụ thể, may là trước khi Quách đại tỷ mất tích cô đã gọi điện cho chị ấy, giờ chỉ cần đẩy lên 5 phút là có thể có phạm vi thời gian mất tích, cậu ta mở ra video theo dõi khu vườn nhiệt đới theo thời gian cô báo lên.
Trên màn hình hiện lên cảnh tượng khu vườn rừng mưa nhiệt đới vẫn như cũ khiến người ta rùng mình, một nhóm du khách lớn từ cửa xuất phát, rộn ràng nhốn nháo chen chúc nhau, Tiêu Vũ Hiết nhận ra trong đó có Quách đại tỷ, trạng huống tinh thần chị có vẻ không tốt lắm, đi đường có chút hoảng hốt, giữa những du khách khác hưng phấn và kích động, trông chị có vẻ như hạc giữa bầy gà vậy.
"Bạn của chị có phải bị bệnh hay không?" Cậu ta nhìn đến cảnh tượng như vậy thì hỏi Tiêu Vũ Hiết, cô gái tóc đuôi ngựa sợ hãi giấu nửa thân mình ra sau lưng cậu ta, ló đầu ra tò mò nhìn vào màn hình.
Cô lắc đầu, cũng không biết là khẳng định hay phủ định, tiếp tục xem video, chỉ thấy chị ta theo đám đông xuyên qua một đám dây đằng và lá cây rồi biến mất, giống như những công nhân mất tích trước đó vậy.
Nhìn đến cảnh tượng quỷ dị này, cô gái rùng mình, cậu giám sát thì "Ồ" lên một tiếng, lùi lại video để quan sát, đến tận 20 phút sau, tiếp cận thời gian hiện tại mà vẫn không thấy chị ta đi ra.
Việc này đúng là có chút quái lạ: "Xin lỗi, tôi hỏi một chút" Cậu ta ngượng ngùng hỏi cô: "Chị có xác định là chị ấy không ở bên trong? Vạn nhất chị ta ngừng lại tại chỗ thì sao?"
"Tôi đã vào tìm rồi" Tiêu Vũ Hiết di chuột đến 17 phút trước, video lộ ra thân ảnh cô: "Cậu xem đi, tôi tìm tới tìm lui cũng không thấy."
Một người sống lớn như vậy, trong đám người rồi đi vào chỗ khuất camera, tình huống này làm mấy người hoang mang khó hiểu, Tiêu Vũ Hiết thở dài một hơi, trong lòng có một dự cảm bất tường: Có lẽ Quách đại tỷ sẽ không trở lại nữa.
Cô copy lại một phần video, lúc này, Sở Ca và cảnh sát tới phòng điều khiển, có lẽ anh đã nói gì với cảnh sát nên khi họ vừa đến, cậu giám sát và cô gái nhân viên quản lý du khách đều bị đuổi ra ngoài, Sở Ca ngồi chiếm ghế dựa trước máy tính, xem lại video theo dõi trước đó, ghi nhớ du khách ở gần khi Quách đại tỷ đến chỗ khuất camera, phát hiện một du khách cách Quách đại tỷ gần nhất đã đi ra và năm phút trước vào một nhà hàng, anh và cảnh sát cùng Tiêu Vũ Hiết liền đi qua dò hỏi.
Sau khi đến nhà hàng, hai người mắt sắc phát hiện người du khách kia đang ngồi ăn cơm ở góc bên trái, bọn họ báo thân phận rồi hỏi anh ta có nhìn thấy điều gì dị thường ở khu vườn không, thậm chí lấy cả ảnh chụp video theo dõi ra đưa anh ta xem.
"Việc này à" Anh ta hoang mang nói: "Tôi không chú ý tới" Anh ta suy nghĩ cả nửa ngày cũng chưa nhớ tới lúc mình ở gần khu vườn thì người phụ nữ này có tồn tại hay không, nhưng trên video giám sát, thân thể bọn họ chỉ cách nhau nửa cánh tay, khoảng cách gần như vậy, một người sống đột nhiên mất tích mà anh ta không chú ý tới hay sao?
"Quả thật là gặp quỷ" Vẻ mặt cảnh sát rất ngốc và bối rối.
Căn cứ tin tức Sở Ca đưa ra, bọn họ theo thứ tự tìm kiếm phụ cận du khách khi Quách đai tỷ mất tích, để tìm ra manh mối, dù cho trong lòng họ minh bạch có lẽ Quách đại tỷ đã gặp bất trắc.
Không ai cung cấp manh mối gì có giá trị, bọn họ tự hỏi nửa ngày vẫn như cũ nói ra đáp án: "Tôi không có ấn tượng gì", "Đã quên" Khi hỏi: "Bạn chưa từng chú ý tới người này từ đầu đến cuối sao?" thì họ đáp: "Không phải, ngay từ đầu thì có nhìn thấy"
Người Quách đại tỷ bám vào là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, khá dễ nhìn, bọn họ còn nhớ là chuyện đương nhiên.
"Nhưng là" Nói đến đây, các du khách bắt đầu trả lời hỗn loạn: "Sau lại không biết tại sao lại không thấy nữa."
"Nói thật, cô nhắc tới người này thì tôi mới nhớ ra đúng là có người này tồn tại."
"Hoàn toàn không ấn tượng, không biết cô ta đi lúc nào."
Nghe vậy cũng biết, ký ức của họ đứt gãy khi Quách đại tỷ biến mất, sau đó không cẩn thận nghĩ lại thì không nhớ ra có một người như thế tồn tại. Việc này vô cùng quỷ dị, quỷ dị cũng giống như việc du khách nhìn những cảnh tượng qủy dị ở đây mà vẫn xem như đó là bình thường.
"Chúng ta điều tra những người mất tích ở vườn cây và quy luật thời gian." Sau khi rời khỏi, Sở Ca tập hợp 6 người còn lại nói về việc của Quách đại tỷ và mở ra video giám sát trên máy tình, nói với mọi người: "Như vậy, lần sau chúng ta có thể quan sát gần."
Nơi biến mất đều là góc khuất camera, xem những camera theo dõi sự kiện mất tích của những người khác, Tiêu Vũ Hiết xác nhận điểm này, thời gian không quá ổn định, một là vì ký ức của du khách "Bình thường", người mất tích không được phát hiện nhanh chóng, người báo án có thể cho đối phương ở nơi khác biến mất, đối với vấn đề này, người cảnh sát trong đội phát huy tác dụng, Sở Ca bảo anh ta đến cục cảnh sát xem những ghi chép về việc mất tích người ở cạnh Vườn cây, cũng ghi lại thời gian.
Thứ hai là bản thân thời gian cũng không ổn định, nhân viên vườn cây mất tích ở lúc trực ban đêm, mà Quách đại tỷ lại mất tích giữa ban ngày trước mắt bao người, mặc kệ là cái gì, nó cũng đang phát triển nhanh chóng.
"Tình trạng cứ như vậy, có lẽ tiếp theo sẽ là hai người, ba người, thậm chí là một đám người mất tích." Loại tốc độ tiến bộ này khiến Sở Ca không thể không cẩn thận: "Trước không cần lo chuyện ở vườn hoa hồng, chuyên gia thực vật, anh xem bút ký có phát hiện gì không?"
Chuyên gia thực vật tỏ vẻ mình phát hiện ở notebook có ghi thời gian và địa điểm một hội thảo, buổi sáng 9h ngày mai ở vườn cây, người chủ trì là chuyên gia vườn cây đặc biệt mời tới, có thể mang theo một người, Sở Ca cùng anh ta, những người còn lại sẽ điều tra những vụ án mất tích, đến giữa trưa tụ họp giao lưu.
"Hy vọng hội thảo này có thể cung cấp manh mối mới." Trở lại nhà phóng viên, Tiêu Vũ Hiết thói quen cùng hai đồng đội cũ báo tiến độ nhiệm vụ. Diệp Vân Khinh không ở đây, Thẩm Nhiên luyện tập pháp thuật và sở trường, anh đã tới 3 cấp, có thể chọn một sở trường nữa, sau khi nghe anh nói: "Không nghi ngờ gì nữa, thực vật né camera theo dõi là việc rất quan trọng, hội thảo ngày mai chắc sẽ có manh mối quan trọng. Em cần chuẩn bị sẵn sàng, nhiệm vụ này có lẽ không đơn giản chỉ là điều trra thôi đâu."