Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi chiều ngày hôm ấy có một Trần Cảnh rất mực ôn nhu dỗ dành Hạ Ly tự mình ôm cô về nhà, anh thay cô tìm một quả trứng nóng để giảm sưng, anh trấn an cô bảo sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện còn lại.
Sau khi tắm rửa qua, Hạ Ly nghe theo lời Trần Cảnh tiếp tục dùng trứng gà lăn trên má bên tai cô vẫn còn vang vọng câu nói của anh bất tri bất giác cô cứ thế đã thiếp đi ngủ một giấc không mộng mị, một chút bất an nơi đáy lòng cũng đã sớm bị sự ôn nhu của Trần Cảnh đánh tan.
Nhưng Hạ Ly không hay biết được khi cô chìm vào giấc ngủ say, có một người khác lại đang sống trong lo sợ và bất an.
Trong khuôn viên hoang vắng gần khu nhà ở đã xuống cấp của thành phố, một người đàn ông đang bị một người đàn ông khác chế trụ ở một gốc cây.
"Cậu...!xin cậu đừng làm bậy tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Đinh Chấn kinh hoàng sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt ông ta hiện tại đây, ánh mắt anh ta đỏ quạch đầy phẫn nộ và điên cuồng.
Gã khẽ nuốt nước bọt không dám nhúc nhích vì trên cổ gã hiện tại là một con dao sáng choang.
"Xin cậu...!đừng giết tôi."
Trần Cảnh nhìn dáng vẻ sợ sệt của Đinh Chấn trên gương mặt ôn hoà nho nhã thường ngày lại xuất hiện một nụ cười sáng rực mà quỷ dị trong đêm tối.
"Mày nói xem, mày sai ở đâu?"
"Tôi...!tôi không nên nhắm vào Hạ Ly."
Đinh Chấn vừa dứt lời, ánh mắt Trần Cảnh lập tức tối sầm con dao trên tay khẽ ấn một dòng máu đỏ tươi trên cổ Đinh Chấn lập tức tuôn ra.
"Mày, không xứng nhắc đến tên cô ấy."
Đinh Chấn kinh hoàng đến xuýt tè ra quần, gã ta ý thức được bản thân gã đã nhòm ngó đến con mồi của một tên ác ma.
"Xin cậu đừng giết tôi, ngày mai tôi lập tức nghĩ việc cút khỏi tầm mắt cậu cầu xin cậu."
Trần Cảnh vẫn nhìn đăm đăm vào Đinh Chấn, anh biết bản thân đêm nay mất khống chế nên mới ra tay mà không có kế hoạch.
Giết tên này là điều không thể, nhưng chỉ cần anh nhớ đến dáng vẻ hoảng sợ run rẩy của Hạ Ly khi ôm chặt lấy anh, thì một vài giọt máu của tên này làm sao có thể trấn áp nỗi điên cuồng trong lòng anh đây?
"Muốn tao tha cho mày sao?"
Đinh Chấn nghe được liền tưởng Trần Cảnh rũ lòng thương muốn tha cho gã thật, gã liền gật đầu lia lịa.
"Vâng vâng."
"Haha, được."
Bỗng Trần Cảnh bật cười khiến cho Đinh Chấn trong nháy mắt mất cảnh giác, anh nhanh như cắt tóm lấy bàn tay phải của gã không hề do dự dùng dao đâm thẳng xuống.
"Á..."
Chính bàn tay này đã đánh Hạ Ly!
Cả bàn tay Đinh Chấn đầm đìa máu tươi gã đau đớn ngã lăn ra đất, Trần Cảnh từ trên cao nhìn xuống thấy thế đáy lòng mới thoải mái được một chút.
"Mày không nên chạm vào cô ấy, biết chứ?"
Đinh Chấn ôm lấy bàn tay mình run như cầy sấy theo phản xạ gật đầu lia lịa với Trần Cảnh.
"Tốt, bây giờ mày có thể cút."
Đinh Chấn nghe thể như được đại xá lập tức ôm lấy bàn tay chạy trối chết, sau ót gã vừa được băng bó không lâu bây giờ bàn tay lại bị đâm xuyên qua.
Nhìn người chạy đi xa nhưng mùi máu tươi xung quanh vẫn còn đọng lại, Trần Cảnh khẽ nhắm mắt muốn trấn an chính mình.
Qua một lúc lâu, khi anh một lần nữa mở mắt ra vẻ ôn hoà nho nhã thường ngày đã trở lại.
Còn đâu dáng vẻ điên cuồng khát máu doạ người ban nảy.
Quả thật từ lúc anh dọn đến chung cư ở thì đã nhìn ra được vẻ thèm thuồng trong mắt Đinh Chấn mỗi khi nhìn Hạ Ly rồi.
Việc anh nói với Hạ Ly sáng nay, chung cư an ninh không tốt là chín phần giả một phần thật, giả là vì an ninh chung cư vẫn ổn định, còn thật là vì nó chỉ nguy hiểm đối với Hạ Ly.
Còn vì sao anh tìm được cô ấy à? Xuỵt...bí mật.
*Cục cảnh sát thành phố.
"Cục trưởng xin ông suy xét."
Người đàn ông trong bộ cảnh phục nghiêm túc mà trầm trọng hướng về người được gọi là Cục Trưởng đang ngồi chễm chệ trên ghế khẽ cuối người.
"Đội trưởng Hoàng, cậu nên biết việc thế này là vượt với khuôn phép và quy tắc."
Người kia rất không hài lòng lập tức bác bỏ lời nói của Hoàng Minh.
Hoàng Minh nhíu chặt mày không khuất phục nhìn về phía Cục Trưởng.
"Nhưng vụ án lần này đã có thêm được manh mối, nạn nhân chắc chắn là bị sát hại."
Một trong những người phụ bếp tốt số vừa bê thức ăn ra khỏi phòng bếp ngay sau khi vụ nổ xảy ra, đã chắc chắn rằng trong khoảng thời gian đó ở trong không khí không hề có mùi khí gas rò rỉ.
Mà việc người nhà nạn nhân khách hàng xấu số duy nhất hôm đó không cho cơ quan khám nghiệm tử thi nên cuộc điều tra liền đi vào ngõ cụt, cùng lúc ấy bên phía Từ gia cũng cho người âm thầm đè ép vụ án này đi.
"Nhưng chứng cứ không hề đủ để thuyết phục và cũng không có nghĩa cậu được phép âm thầm điều tra tiếp khi vụ án đã khép lại."
Cục Trưởng tức giận đập mạnh xuống bàn, chỉ ngón tay về phía Hoàng Minh.
Hoàng Minh vẫn cứng rắn như cũ không chịu thua nhìn đăm đăm vào ánh mắt phẫn nộ của Cục Trưởng, anh mím môi quyết tâm ra đòn phủ đầu.
"Cục trưởng Hoàng Thiệu, nếu ba không chấp thuận vậy con chỉ còn cách cầu cứu mẫu hậu đại nhân."
Nói rồi anh liền xoay người rời đi, Hoàng Thiệu phía sau thì tức muốn nổ phổi.
"Thằng nhóc kia đứng lại cho ba."
Hoàng Minh híp mắt xoay người lại nhìn lão cha đang tức xì khói lỗ tai trước mặt.
"Vâng thưa cục trưởng Hoàng."
Hoàng Thiệu nhìn thằng con trai tức mà không thể làm gì được.
Thằng nhóc thối này biết được bà xã ở nhà luôn oán thán ông để nó nối nghiệp mình làm cảnh sát vô cùng nguy hiểm, bây giờ nó về cầu tình bà ấy có khác nào nói ông đưa nó vào con đường này rồi không bợ đỡ chứ.
"Chuyện này âm thầm điều tra cũng được nhưng phải kín đáo nếu không, không những con mà ngay cả cái ghế Cục Trưởng này của ba cũng không giữ được."
Hoàng Minh nhếch môi cười đắc ý.
Anh biết mà, chỉ cần đưa mẹ ra ba chắc chắn sẽ khuất phục ngay.
"Cảm ơn cục trưởng."
Nói rồi lập tức xoay người.
"Đứng lại."
Hoàng Minh một lần nữa quay người lại đón nhận ánh mắt nghiêm nghị của Hoàng Thiệu.
"Cẩn thận một chút, nếu là thật thì loại tội phạm thế này vô cùng khôn khéo và nguy hiểm."
Hoàng Minh gật đầu, anh hiểu được sự lo lắng của ông.
Lên một kế hoạch giết người hoàn hảo như thế tất nhiên không phải loại tội phạm bình thường được.
"Vâng."
Anh đứng nghiêm giơ tay lên chào một cách trịnh trọng.
Rời khỏi cục cảnh sát, Uông Hàm và Đổng Nam đã chờ sẵn trong xe.
Hoàng Minh ngồi vào liền ngã người ra sau ghế.
"Đội trưởng thế nào rồi?"
Đổng Nam hơi gấp gáp hỏi.
Hoàng Minh không đáp ngay, anh chậm rãi móc bao thuốc ra châm một điếu.
"Tốt."
Reng reng reng.
Bỗng di động trong túi reo lên, Hoàng Minh nhìn đến là Trần Nguyệt Cầm gọi thì ấn nghe máy.
"A Minh, anh cùng Uông Hàm và Đổng Nam đi đâu sao em đến đơn vị không thấy mọi người có án mới à?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào mang theo phần hờn dỗi của thiếu nữ.
Hoàng Minh nghe được chân may cau chặt nãy giờ hơi buông lõng.
"Không có án, anh đang trên đường về."
Trần Nguyệt Cầm hơi thở có chút gấp dường như cô vừa chạy bộ xong vậy.
"Về nhanh đi, em mua bữa khuya này."
Khoé môi Hoàng Minh hơi nhếch.
"Ừm, đi chậm thôi."
"Em biết rồi, đồ có thông thiên nhãn nhà anh."
Cúp máy, Uông Hàm vẫn im lặng bỗng lên tiếng.
"Đội trưởng, chuyện này có nói với Nguyệt Cầm và Gia Trạch không?"
Khoé môi Hoàng Minh vẫn cong cong nhưng suy nghĩ lúc này đã hơi trầm ngâm.
"Không cần, quá nguy hiểm, bọn họ vừa vào đội vẫn còn rất non dạ."
Anh nói rồi liền bổ sung thêm một câu.
"Những vụ án trước, hai cậu điều tra lại một lượt.
Vụ hiện tại tôi sẽ tự lo liệu."
Uông Hàm và Đổng Nam không nói hai lời đồng thanh hô.
"Rõ."
"Rõ."
Một đêm nữa lại trôi qua và bí mật gì sẽ được hé lộ trong tương lai?.