[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyển ngữ: Wanhoo
Trưởng lão dẫn đội của Thiên Đạo Tông đưa Ninh Thư tập hợp với các đệ tử khác. Ninh Thư thấy cả bốn đệ tử vốn đã chết đều không sao cả thì hỏi ngạc nhiên: "Các huynh không sao à?"
Ánh mắt Lưu Tần Dương nhìn Ninh Thư vô cùng ai oán, hắn bảo: "Ải qua cửa nguy hiểm quá, bọn ta vào rồi lui ra ngay chứ không vào trong cung điện." Ải đầu tiên mà cửa bọn hắn vào là linh thú mạnh vô cùng. Không có Ninh Thư thì họ nào có đánh thắng được linh thú nên đã trở ra ngoài.
Đang đợi Ninh Thư ra ở ngoài cung điện thì bỗng nhiên mất ý thức và đã rời khỏi Tiên phủ. Bị như thế nên ai cũng hiểu là Tiên phủ đã được tế luyện.
Ban đầu Lưu Tần Dương còn định chiếm Tiên phủ, nhưng mà hắn đang xấu hổ chết vì không qua được cửa ải đây.
Ninh Thư leo lên thuyền, những người khác cũng lên theo. Ninh Thư cho rằng các anh chị này không vào trong cung điện cũng là may đấy. Rất nhiều người không bị rắn cắn chết thì cũng bị linh hồn nuốt mất, không có cả cơ hội đầu thai chuyển kiếp luôn.
Một phút yên lặng bắt đầu, Ninh Thư cảm thấy mệt mỏi rã rời, đau hết cả người bởi luôn phải lên dây cót thần kinh đánh nhau liên tục trong bí cảnh.
Ninh Thư dựa vào mạn thuyền đánh luôn một giấc, những người khác chỉ nhìn Ninh Thư chằm chằm chứ không làm phiền cô.
Lưu Tần Dương định hỏi chuyện trong cung điện nhưng thấy Ninh Thư đang ngủ thì thôi.
Về đến Thiên Đạo Tông, Ninh Thư được trưởng lão dẫn đội gọi dậy, ông hỏi Ninh Thư: "Tiên phủ bị đệ tử của Hồng Môn Tông tế luyện thật à?"
Ninh Thư gật đầu cái rụp, chắc chắn như đinh đóng cột: "Tiên phủ bị Diệp Vũ của Hồng Môn Tông mang đi thật đấy ạ. Bây giờ không còn bí cảnh cho đệ tử các phái luyện tập nữa rồi. Mà trưởng lão ơi, trong bí cảnh có nhiều bảo vật lắm, con nghe đồn là có cả tủy linh vạn năm cơ."
"Tủy linh vạn năm à?" Giọng của trưởng lão dẫn đội cũng bị lạc đi, "Tin này chính xác không?"
Ninh Thư nhún vai: "Con cũng chẳng biết nữa nhưng mà chắc là thật đấy ạ. Bí cảnh rộng vô cùng, còn có đầy bảo vật nữa, nhưng mà nó cũng nguy hiểm lắm."
Ninh Thư càng nói càng làm mặt trưởng lão dẫn đội xây xẩm. Nếu như nhà mình có Tiên phủ thì chắc là cười hả hê đến rụng cả răng. Nhưng nó ở nhà khác thì chính là ghen tỵ muốn lòi con mắt.
Trưởng lão dẫn đội thở dài, "Hồng Môn Tông tốt số thật, thế mà lại có được Tiên phủ."
Không tốt mới là lạ ấy, Hồng Môn Tông có đệ tử giỏi giang như Diệp Vũ thì chính là may mắn chồng chất may mắn, về sau Hồng Môn Tông sẽ vô cùng mạnh mẽ luôn. Ngày mà Thiên Đạo Tông mạnh hơn Hồng Môn Tông, do Diệp Vũ đã đến cướp dâu trong buổi lễ thành hôn long trọng của Ngụy Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế, nên cả tông môn đã đắc tội với Diệp Vũ. Đến ngày Diệp Vũ quay lại trả thù thì Thiên Đạo Tông bị giáng cho một đòn nặng nề, chỉ thoi thóp hơi tàn và diệt tông ngay sau đó.
Ninh Thư tẩy não trưởng lão đi tẩy não trưởng lão lại rằng Tiên phủ bị Diệp Vũ tế luyện. Mà Ninh Thư còn thuật lại tình hình lúc đó sống động như thật, kể rõ từng chi tiết một cho trưởng lão.
Nghe được lời kể sinh động của Ninh Thư, trưởng lão đã tin Tiên phủ ở chỗ đệ tử của Hồng Môn Tông.
Xác định lần cuối khuôn mặt đen như đít nồi của trưởng lão rồi Ninh Thư phủi mông xuống thuyền.
Quảng trường Thiên Đạo Tông tập trung rất nhiều người. Thấy ông bố Ngụy đang đợi cô là Ninh Thư qua chỗ ông bố Ngụy và thưa một tiếng cha ơi.
Viền mắt ông bố Ngụy hoe hoe, "Về là giỏi rồi, ông còn tưởng mày đã chết trong bí cảnh cơ. Ông mới nghe thấy chết hai đệ tử mà cứ tưởng là mày làm sao rồi chứ."
"Con không sao mà cha, nhờ có đại bàng Thiểm Phong cha cho con đó." Ninh Thư vừa trò chuyện vừa về phòng mình.
Ninh Thư đóng cửa và hỏi ông bố Ngụy: "Cha ơi, cha biết giăng kết giới không, con có cái này hay lắm cho cha này."
Ông bố Ngụy phẩy tay, bảo: "Cha không cần đồ của mày, mày có cái gì thì cứ để cho mình đi."
"Hàng xịn đấy nhá." Ninh Thư thấy ánh mắt "ông còn lạ gì cái hay ho của mày" thì lấy cái hộp ra.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của thằng con nên ông bố Ngụy vung tay giăng kết giới: "Rồi đấy, mở ra ông xem là cái gì hay ho nào."
Ông bố Ngụy dè bỉu, "Lần đầu mày cho ông cái gì đấy."
Ninh Thư mở hộp ra, trong hộp có một giống quả vỏ trắng như tuyết, xung quanh quả có ánh sáng lấp lánh. Ban đầu ông bố Ngụy khinh đấy, bởi không cho rằng thằng con ăn hại của mình lại cho mình được cái gì xịn xò.
Nhưng rồi khi thấy giống quả này thì ông bố Ngụy trợn cả mắt lên. Ông đóng ngay cái hộp lại, cảnh giác: "Cất mau đi, sao mày lại có quả này chứ?"
"Cha kẹp vào tay con rồi đó." Ninh Thư nói dửng dưng như không. Ông bố Ngụy đóng nắp mạnh quá nên cô bị kẹp ngón tay. Chưa hết, ông bố Ngụy còn ghìm mạnh tay làm cô đau điếng nữa.
Ông bố Ngụy: ...
Ninh Thư đưa cái quả có thể lĩnh ngộ quy luật đất trời cho ông bố Ngụy ăn. Cô nghĩ ngợi rồi lại đưa cho ông bố Ngụy một tinh thể tủy linh nữa và bảo: "Con nhặt được cái này, cho cha đó."
"Ấy..." Ông bố Ngụy nhìn tủy linh mà đến rớt tròng mắt, ông cất vội các thứ đi mà mắng Ninh Thư: "Không được lấy các thứ này ra tùy tiện, biết chưa hả? Chúng quý lắm đấy, để kẻ khác trông thấy là sẽ bị giết người cướp của."
Ninh Thư gật đầu, thấy ông bố Ngụy chỉ cất thì cô nói: "Cha ăn cái quả kia luôn đi, ăn vào bụng rồi mới là an toàn nhất."
Ông bố Ngụy không nỡ ăn, "Ăn linh quả như thế thì hơi phí phạm, luyện thành đan dược rồi ăn vẫn hơn."
Ninh Thư không cho rằng luyện thành đan được sẽ có hiệu quả hơn. Lỡ đâu luyện thất bại thì mất trắng còn gì, cái gì còn tươi mới tốt thôi. Ninh Thư giật linh quả trong tay ông bố Ngụy và nhét vào mồm ông.
Linh quả bị ngoạm mất miếng vỏ và tỏa ra mùi thơm tươi mát của nguyên khí đất trời tinh khiết. Ông bố Ngụy tiếc đến run người, ông nuốt ực linh quả xuống bụng rồi còn há mồm định hớp hết linh khí đã bay ra ngoài về nữa.
Ninh Thư: ...
"Ông đi bế quan, tự mà chăm sóc mình đấy." Hơi thở của ông bố Ngụy lúc mạnh lúc yếu, có vẻ như là sắp đột phá.
Ninh Thư gật đầu bảo: "Con biết rồi, lúc cha bế quan thì để ý vào."
"Ừ, cha biết mà. Chuyến này về có tinh thần hơn rồi đấy, xem ra sau này phải đi ra ngoài nhiều vào, đừng cứ ru rú mãi trong Thiên Đạo Tông nữa." Ông bố Ngụy cảm thán: "Ông đây cũng có ngày nghẹn ngào vì được thằng con cho cái gì rồi."
Ninh Thư dặn: "Cha giăng cho con một cái kết giới quanh phủ đi, tới đây con cũng định bế quan."
Ông bố Ngụy giăng cho Ninh Thư kết giới xong mới đi. Sau khi ông bố Ngụy đi xa rồi Ninh Thư mới lấy Tiên phủ ra. Tiên phủ chỉ bằng cỡ một viên đá trong tay cô thôi, thật thần kỳ khi cả một cái thế giới to như thế mà lại thu nhỏ còn có ngần này.
Ninh Thư nói với 2333: "Chúng ta đưa thế giới này về đi."
Nếu đã hứa vậy thì phải đưa nó về.