Chương 142: Kèn hiệu lệnh chiến đấu

Nguyên Huyết

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Màn đêm thăm thẳm, khu rừng chìm trong bóng tối đột nhiên vang lên động tĩnh bất thường.

Rhein ngủ yên trong ngực Tịch Ca chợt mở bừng mắt.

Cậu lặng lẽ xuống giường, nhạy bén úp sấp xuống mặt đất nghe một lát, xác định cảm giác của mình không hề sai, một đoàn trên mười người tiến vào rừng, đang hướng về nơi này.

Mà tần suất rung chấn quen thuộc truyền đến từ mặt đất, càng làm cho Rhein hiểu rõ mình đang đối mặt với kẻ địch như thế nào.

Cậu chống tay, bật dậy từ trên mặt đất.

Cậu trở lại bên giường, nhẹ nhàng đẩy người đang nhắm mắt ngủ say: “Người Giáo hội đến, ngài —— “

Còn chưa dứt lời, Rhein liền phát hiện không ổn.

Theo lý mà nói, động tĩnh đến cậu còn phát hiện ra, hẳn đã phải sớm kinh động đến Tịch Ca rồi chứ, nhưng mãi đến khi cậu chạm vào đối phương, Tịch Ca vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trước khi ngủ vẫn không có gì bất thường.

Rhein nghi ngờ, cậu đụng vào cánh tay lạnh như băng của đối phương, nhìn người trên giường không có hô hấp, không có nhịp tim, tựa như đã chết, trong lòng đột nhiên run lên.

Không đợi Rhein vẽ ra ý tưởng đáng sợ hơn, Tịch Ca nằm trên giường đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra một chút suy tư, một chút ngưng trọng.

Cứ việc người trên giường không hề có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng chỉ một chút động tác cũng đã đủ.

Chứng tỏ đối phương cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Trái tim đang treo lơ lửng của Rhein rơi xuống.

Suy nghĩ đáng sợ tán đi như khói vụ. Cậu cảm thấy Tịch Ca ngủ say đến bất tỉnh nhân sự có lẽ là vì đối phương đang bị vây trong mơ, không thể thoát ra được.

Rhein cũng không biết vì sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy, mà lúc này cậu cũng không có thời gian để nghiên cứu cẩn thận bởi nguy hiểm đang gần kề!

Rhein vội vàng mặc quần áo, một tay khiêng Tịch Ca lên vai, rồi sau đó bước nhanh về phía cửa sau.

Từ phòng ngủ đến phòng khách, Rhein liếc mắt nhìn thấy bội kiếm đặt trên bàn.

Nhưng cậu lại không cầm bội kiếm tượng trựng cho thân phận Thánh kỵ sĩ, cậu nhìn quanh phòng một vòng, tìm thấy một con dao găm trong ngăn kéo, lại tháo cây cung trên vách tường xuống, cuối cùng cậu cầm theo dao đốn củi đặt tại phòng bếp.

Cầm đi tất cả vũ khí ngoại trừ bội kiếm, Rhein khiêng Tịch Ca lẻn vào trong bóng tối!

Ngay khi Rhein vừa rời đi năm phút đồng hồ.

Hơn mười vị kỵ sĩ bước ra từ trong rừng rậm. Dưới sự chỉ huy của kỵ sĩ trưởng, bọn họ xông vào nhà gỗ và nhìn thấy mọi dấu vết sinh hoạt bên trong!

Đôi mắt ưng của kỵ sĩ trưởng đảo quanh.

Gã tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy giường đệm hỗn độn.

Tiếp đó trở lại phòng, cầm lấy bội kiếm đặt trên bàn. 

Gã rút kiếm ra.

Lưỡi kiếm sáng như tuyết phản chiếu một đôi mắt đầy vẻ âm ngoan.

Kỵ sĩ trưởng thu kiếm, ném trở lại trên bàn, gã tuyên bố: “Mặc dù trên đất chỉ có dấu chân của một người, nhưng chắc chắn có hai người đã sinh sống tại đây. Một người trong đó bị một người còn lại đưa đi, bọn họ chưa đi xa được.”

Dứt lời, kỵ sĩ trưởng lại hướng Thần Quan đi cùng nói: “Mà dấu chân trên đất là của Rhein. Ở cùng Rhein nhất định là người đã cứu cậu ta. Có phải chúng ta đã đánh giá sai thực lực của đối phương rồi không?”

Thần Quan: “Tuy rằng không biết người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng…”

Mới cách đây vài giờ thôi.

Bầu trời hạ xuống trận tuyết lớn, đôi cánh dơi dang rộng trong màn đêm, còn có phong thái quân vương bóng tối đầy cao ngạo, mọi chi tiết hẵng còn rõ ràng ngay trước mắt.

Thần Quan nói nhỏ: “Ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, lai lịch người kia không tầm thường…”

Lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói.

Sau khi chúng kỵ sĩ kiểm tra từng căn phòng và loại trừ nguy hiểm, anh cả Rhein cũng tiến vào.

“Xem ra vận may của chúng ta không tốt lắm, không thể tóm được Rhein ở nơi này. Có điều hai vị đại nhân yên tâm, những người bạn của tôi đã chặn Rhein từ phía sau rồi, nếu đúng như tính toán thì lúc này chuyện đã đâu vào đấy.” Anh cả cười nói.

Thần Quan quay đầu đối mặt với anh cả: “Ngươi có vẻ tự tin nhỉ? Dù Rhein đã sa đọa, nhưng cậu ta cũng từng là thánh kỵ sĩ dự bị vô cùng ưu tú, có lẽ cậu ta đã vượt qua người bạn của ngươi, cao chạy xa bay.”

“Không đâu.” Anh cả quả thật cực kỳ tự tin. Hắn cười nói, “Dù sao ban đầu là tôi đưa nó vào khu rừng này, khi còn bé chúng tôi thường chơi đùa ở đây, tôi biết nó sẽ đi đâu…”

“Loại quý tộc ghê tởm.” Trong đám kỵ sĩ, đột nhiên vang lên tiếng nói nhỏ.

Anh cả đang đầy mặt tươi cười chợt sửng sốt, khi hắn ý thức câu nói này là nhằm vào ai, gương mặt trắng nõn của hắn từ từ đỏ bừng.

Hắn nhìn chằm chằm vào đám người, tìm kiếm người vừa lên tiếng.

Nhưng lại không thấy người nọ tiếp tục nói, chúng kỵ sĩ mím môi, không nhìn ra là ai vừa phát ngôn.

Hắn lại nhìn về phía Thần Quan, hy vọng Thần Quan sẽ chủ trì công đạo cho mình.

Nhưng Thần Quan lại tỏ ra hờ hững, trách cứ thủ hạ không nhẹ không nặng, hoàn toàn không có ý định bênh vực anh cả: “Tất cả phải tập trung tinh thần, mặc dù Rhein từng là đồng đội của chúng ta, nhưng hiện giờ cậu ta đã rơi vào hắc ám. Ta cũng cảm thấy thương tiếc sâu sắc. Mà điều cuối cùng ta có thể làm cho đứa nhỏ đã từng rất ưu tú này, là đưa linh hồn cậu ta về với ôm ấp của Chúa trước khi cậu ta làm ra chuyện không thể tha thứ.”

“Được rồi, chúng ta tiếp tục tìm kiếm!”

Cùng lúc đó, sâu trong rừng.

Rhein đang cõng Tịch Ca chạy trốn thì đụng độ một đám người.

Bọn họ ẩn nấp trên đường, giống như đã sớm biết cậu sẽ đi qua con đường này.

Lucca cùng ba ma cà rồng khác xuất hiện trước mặt Rhein.

Vị thiên tài sa đọa này có mối thù với Rhein. Sau khi gã ý thức được rằng Rhein cũng giống mình, được hắc ám ôm ấp, có được sinh mệnh vĩnh hằng và sức mạnh hoàn toàn mới, nụ cười của gã liền tràn ngập ghen ghét không thèm che giấu:

“Rhein, Rhein của ta, ngươi đã từng nhận hết mọi sự quan ái, và giờ thì người người đều căm hận ngươi.”

“Ta đoán, khi ngươi đánh rớt bội kiếm của ta trước mặt mọi người, ngươi hoàn toàn không ngờ đến ngày hôm nay…”

“Ngươi lại có tư cách gì mà luôn cao cao tại thượng như vương tử trên hoàng vị?”

Cùng với âm sắc cuối cùng, “Hưu” một tiếng, dây leo không biết từ đâu xuất hiện kéo chân Rhein, vẽ ra một cái rãnh thật sâu trên mặt đất ẩm ướt.

Tựa như kèn hiệu lệnh mở đầu trận chiến!