Chương 70: Toàn bộ sự thật

Nguyên Huyết

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong phòng chiếu phim, Tịch Ca và Rhein không hề hốt hoảng.

Sau khi trải qua đoạn hồi ức vừa rồi, em gái hắc hóa mà không làm ra vài chuyện kỳ quái mới thật sự là kỳ quái.

Có kinh nghiệm chiến đấu với Nam tước một lần, Tịch Ca rất nhanh đoán được cấp bậc của cô em gái nhờ vào tốc độ của cô ta.

Hắn nhảy sang bên cạnh, né tránh em gái, đồng thời hô một tiếng với Rhein: “Cô ta hẳn là Nam tước?”

Rhein cũng trốn sang bên cạnh, tạm thời cậu không có ý ra tay: “Không sai.”

Tịch Ca không khỏi có chút tiếc nuối: “Tôi đang mong có một nhân vật lợi hại hơn Nam tước đến hỗ trợ tôi thăng cấp.”

Rhein trách nói: “Đừng ở đó mà vọng tưởng! Ngươi căn bản không biết thực lực của Tử tước, áp chế đến từ cấp bậc sẽ khiến ngươi tuyệt vọng đến cực độ —— huống chi ngươi còn chưa bao giờ đụng phải huyết tộc có thiên phú mạnh mẽ.”

Tịch Ca khiêm tốn tiếp thu lời khuyên của Bì Bì.

Nhưng đối với em gái, hắn vẫn có chút coi thường, dù sao em gái chỉ là Nam tước, hơn nữa còn có dị năng phế vật không khác gì Thẩm Phán lúc trước —— được người khác đồng ý mới kéo được họ vào cảnh trong mơ.

Gian phòng lớn như vậy, tốc độ của em gái nhanh hơn Tịch Ca một bậc, Tịch Ca muốn tránh né cũng không kịp, thường xuyên bị em gái đuổi sát nút.

Mỗi khi em gái theo kịp hắn, hắn liền yên lặng đối phương, rồi tiếp tục chạy trốn. Dù sao ngoại trừ móng vuốt là vũ khí công kích nguyên thủy của huyết tộc ra, thì cô ta không còn năng lực khác.

Hắn khá là nhàn nhã, lấy Rhein làm trung tâm, chạy vòng quanh Rhein né tránh, không quên thuyết phục em gái chuyển mũi nhọn, công kích mắt uyên ương.

Tịch Ca: “Đánh ông ta, ông ta là kẻ địch của cô.”

Mắt uyên ương cũng không cam lòng yếu thế: “Đánh hắn, hắn mới là kẻ địch!”

Tịch Ca: “Ông ta nói dối, ông ta hại chết chị cô!”

Mắt uyên ương: “Hắn mới là kẻ nói dối, ta và chị ngươi không có quan hệ, ta còn cứu ngươi!”

Tịch Ca: “Ông ta nói dối, ông ta cùng với chị cô và người sói quan hệ không cạn đâu.”

Mắt uyên ương: “Tất cả đều là dối trá —— “

Lúc này đây, Tịch Ca không chờ đối phương nói xong, hắn trực tiếp ngắt lời: “Ông ta chính là thuật sư mà ngưới sói và chị cô đã gặp mặt trong rừng! Chị cô và người sói tin tưởng ông ta, lấy được phương pháp luyện kim từ trong tay ông ta, chuẩn bị luyện chế một món đồ chơi hình người có thể an ủi nỗi tịch mịch.”

“Nhưng do cô mật báo nên khiến tất cả tan biến, huyết tộc và bộ tộc người sói đều tới, chị cô và người sói đối mặt với nguy hiểm bị đuổi giết, bọn họ chuẩn bị chạy trốn. Nhưng lúc này, đứa bé đã dựng dục được một nửa, chị gái luyến tiếc sinh mệnh luyện kim này, âm thầm tìm kiếm sự trợ giúp từ ông ta, hy vọng ông ta tìm một nơi bí mật vẽ pháp trận, chờ bọn họ cắt đuôi được truy binh, sẽ tới đó để đứa bé ‘giáng sinh’ một cách thuận lợi.”

“Ông ta ý thức được rằng ‘Đây là một cơ hội tuyệt vời!’. Không ai quan tâm đến sống chết của kẻ phản bội, ông ta lén lút sửa pháp trận bình thường thành pháp trận cấm kỵ, pháp trận cấm kỵ đó đã hút cạn máu thịt của chị cô và người sói, dựng dục ra một sinh mệnh hoàn chỉnh, sinh động.”

“Nếu không tại sao ông ta lại biết đến sự tồn tại của đứa bé đó, lại biết cô là chìa khóa duy nhất mở chiếc hộp bí mật?

“Đó là bởi vì ngày đó tính toán chu toàn, nhưng ông ta không ngờ, trước khi ông ta kịp hành động, cô đã nhìn thấy tất cả, cô đã ôm đứa bé đi, chờ đến khi ông ta vất vả tìm được cô, cô đã hoàn toàn phát điên rơi vào trạng thái ngủ say!”

Hồi lâu, một hướng đi chưa từng xuất hiện trong hai mắt em gái giờ đây đang từng chút vẽ ra dưới lời kể của Tịch Ca, chân tướng bắt đầu rõ ràng.

Đây y hệt như tình tiết phá án trong phim trinh thám, mắt uyên ương ngẩn ra không tìm được cơ hội cắt ngang.

Cho đến khi Tịch Ca nói xong tất cả, thanh âm của nó mới trở nên bén nhọn nóng nảy: “Ngươi nói láo, sự thật không phải như vậy!”

Tịch Ca bình tĩnh đáp: “Ông cứ việc phản bác.” Hắn lại nói với em gái, “Chị cô muốn ở bên người sói, muốn có một đứa con không hề sai. Nhưng ngoại trừ một màn cuối cùng, cô ấy có từng lộ ra ý định tự tử chưa?”

“Pháp trận luyện kim sinh mệnh rất đỗi tinh vi, cần phải tiêu tốn không ít thời gian để chuẩn bị, nếu cô ấy biết được sự thật, biết mình phải chết để đứa trẻ này ra đời, cô ấy chắc chắn sẽ không giấu diếm cô, cô ấy còn phải nhờ cô chăm sóc đứa trẻ, bởi vì từ đầu đến cuối, cô ấy không hề biết người mật báo là cô!”

“Đáng nhẽ cô nên sớm phát hiện, cô ấy không tự nguyện đánh đổi mạng sống, cô ấy bị thuật sư luyện kim hại chết —— màn cuối cùng trong mơ, cô ấy nắm tay cô.”

“Trong lòng cô kỳ vọng ‘ta và chị của ta đã chết, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau’, cũng vì vậy mà tỉnh lại. Không phải bởi vì cái kết cục này đẹp như hoa trong gương, như trăng trong nước, tuy rằng nó không phải là sự thật, nhưng nó là cái kết có khả năng xảy ra nhất.”

“Bởi vì chính cô cũng biết, người sói và đứa nhỏ rất quan trọng với chị cô, mà cô cũng quan trọng với cô ấy!”

“Thuật sư luyện kim này, giống như cô, là đầu sỏ gây nên cái chết của chị cô —— “

Nhưng âm thanh tiếp theo đã bị tiếng hô to của em gái đánh gãy.

“A a a —— “

Sau tiếng la hét thống khổ, hai tay cô ta ôm đầu, khuôn mặt lãnh diễm vặn vẹo trong đau đớn, cần cổ bỗng nhiên sung huyết, vết máu tràn ra từ vị trí xương đòn, chui ra khỏi cổ áo.

Tịch Ca và mắt uyên ương đều sợ run trước dáng vẻ của em gái.

Rhein phản ứng nhanh nhất, cậu quát một tiếng: “Tránh xa ra, cô ta sắp thức tỉnh thiên phú thứ hai!”

Tịch Ca không chút do dự, lập tức tới gần Rhein, Rhein kéo Tịch Ca, lập tức vọt đến vị trí cách em gái xa nhất, đồng thời cậu còn lắc mình đá đồ đạc trong phòng, đem sô pha và bàn trà vây quanh em gái, thoáng ngăn trở con đường hành động của em gái.

Hai người dừng trong góc, Tịch Ca ngưng thần nhìn chăm chú em gái, bỗng nhiên nhớ lại: Khoan đã, lúc mình đối chiến với Thẩm Phán cũng thức tỉnh thiên phú mới cơ mà, nhưng mình đâu có phản ứng dữ dội như cô ta? Chẳng lẽ bởi vì… mình là bán chuyển hóa?

Tịch Ca phát hiện bán chuyển hóa dùng quá tốt, vô số hiện tượng dị thường trên người hắn đều có thể đổ do bán chuyển hóa.

Trong khoảng thời gian Tịch Ca đang tự hỏi, mèo trắng cũng ngậm miệng, trốn vào trong góc, nhìn dáng vẻ hiện tại của em gái, trước tiên cứ trốn xa một chút, quan sát tình hình rồi tính sau.

Đại khái qua nửa phút, vết máu bò một mạch lên cổ em gái, ánh sáng màu đỏ tươi trông có vẻ dính nhớp.

Tưởng rằng giây tiếp theo sẽ gây xuất huyết, nhưng chúng nó bỗng dưng biến mất hoàn toàn.

Cơn đau đầu giảm bớt, em gái lảo đảo hai cái, giữ vững thân thể, đồng thời, lòng bàn tay toát ra thật nhiều sương trắng, sương trắng ở giữa hai tay cô ta bắt đầu di chuyển, liên kết với nhau và tạo thành hình.

Mấy giây sau, sương trắng tản ra, một lưỡi hái đột nhiên xuất hiện trong tay em gái!

Tịch Ca trợn mắt há hốc mồm.

Hắn bình tĩnh nhìn tay cầm chế từ gỗ, lưỡi liềm bằng sắt, càng nhìn càng thấy quen, đến khi tầm mắt bắt gặp dòng chữ nho nhỏ khắc trên lưỡi hái, hắn bất ngờ thốt lên: “Lưỡi hái này là đồ vật xuất hiện trong giấc mơ, là nông cụ trong thôn! Bì Bì, rốt cuộc cô ta thức tỉnh thiên phú gì vậy?”

Rhein: “Tạm thời chưa thể xác định —— “

Cậu còn chưa dứt lời, em gái đã quơ lưỡi hái lên!

Tịch Ca: “…”

Hắn phát điên: “Những gì tôi vừa nói đều là vô ích à?!”

Trong không gian nhỏ hẹp, một thanh binh khí dài tạo ra ưu thế rất lớn, em gái cầm lưỡi hái, lưỡi hái xé gió quét ngang, đồ đạc trong phòng lẫn trên vách tường đều lưu lại dấu vết thật sâu.

Tuy rằng lưỡi dao bình thường khó mà gây ra uy hiếp đối với huyết tộc, nhưng chẳng có huyết tộc nào muốn để lưỡi dao đó cắt qua da.

Tịch Ca và Rhein tránh né càng thêm vất vả, mà sở hữu hình dáng nhỏ xinh, con mèo nào đó an toàn trốn trong góc vui sướng khi người gặp họa: “Ha ha ha, đúng, không sai, rất tốt, giết bọn chúng, mau giết bọn chúng, đem kẻ biết được bí mật của chúng ta mai táng nơi phế tích này! Sau đó đem tin tức của đứa bé sơ sinh kia nói cho ta biết, để ta báo thù cho ngươi —— “

Tịch Ca quyết định ra tay, tuy rằng đánh phụ nữ là không tốt, nhưng nhìn tình hình này, nếu không khống chế được đối phương, sẽ xảy ra chuyện lớn.

Hắn và Rhein liếc nhau, hai người tâm sinh ăn ý.

Rhein vung ngón tay, hơi nước tách khỏi không khí, xuất hiện giữa không trung, run rẩy đón nhận lấy lưỡi hái, biến thành một tầng lá mỏng, bao trùm lấy lưỡi hái.

Tịch Ca lập tức vọt tới trước.

Lưỡi hái đánh tới cánh tay của hắn, nhưng có màng nước phủ bên ngoài, cùng lắm chỉ như côn sắt đánh xuống, có chút đau, nhưng không gây thương tổn.

Nhanh như chớp, Tịch Ca đã vọt tới trước người em gái, hắn bắt được cổ tay em gái, làm em gái đứng yên, đồng thời chém về phía gáy của em gái, mục đích đánh ngất cô ta!

Nhưng người chết có thể bị đánh ngất không? Đây là một câu hỏi cần nghiên cứu lại.

Mắt uyên ương nhận ra mọi chuyển không ổn.

Hai người kia lợi hại hơn nhiều so với dự đoán của nó, nó đang hưng trí bừng bừng mở to hai mắt, em gái bên kia bỗng rơi vào thế hạ phong, mà thanh niên tọc bạc kia còn chưa ra tay đâu đấy!

Trù bị nhiều năm, rốt cuộc đã bước một chân lên thần đàn, nó tuyệt đối không thể để em gái bị hai người kia giết chết, bí mật mà nó trăm phương nghìn kế muốn biết còn chưa đào ra được gì đâu!

Mắt uyên ương vội vàng sử dụng vũ khí của mình.

Nó há miệng, trong miệng phát ra một tiếng rít sắc nhọn!

Khi tiếng rít vang lên, âm thanh chít chít thoáng chốc tự bốn phương tám hướng truyền đến, vách tường trong phòng đều truyền đến chấn động nhè nhẹ.

Rhein bất động thanh sắc, nhìn lướt qua khắp nơi, phát hiện ngọn nguồn gây ra những đợt chấn động này là ở bốn góc tường trong tầng hầm, nơi đó không biết từ bao giờ đã xuất hiện bốn cái lỗ to bằng nắm tay, những con chuột lông xám liên tiếp chạy ra từ cái lỗ đó!

Ba giây đồng hồ đã qua.

Con chuột chạy đến, Rhein chuẩn bị ra tay, em gái cũng tỉnh lại.

Bị Tịch Ca đánh mạnh vào gáy nhưng em gái vẫn chẳng hề mảy may, cô ta dùng sức giãy dụa, rống lên với Tịch Ca: “Cút ngay!”

Tịch Ca: “…” Cái kiểu này, không phải là đã tỉnh táo rồi à?

Tịch Ca đang do dự không biết có nên nói hai câu, tranh thủ thời gian lôi kéo vị đồng minh tiềm năng này về phe mình, khóe mắt bỗng liếc thấy con chuột.

Rất nhiều rất nhiều chuột xuất hiện trong phòng, từ bốn phía vọt tới chỗ hắn và em gái.

Đồng thời, Rhein cũng cảnh báo: “Cẩn thận, đây không phải là chuột bình thường —— “

Đương nhiên Tịch Ca phát hiện ra điều này! Hắn gần như sụp đổ mà nhìn đàn chuột chạy tới, đột nhiên chạy đến giữa không trung, tứ chi của chúng nó cũng không giống chuột bình thường, có thể xoay đến 180°, giữa các ngón chân có màng, lúc mở ra trông như cây quạt giấy, quạt một cái quạt một cái đã mang chúng nó bay lên.

Sau khi bay lên, đàn chuột này vẫn không ngừng biến thân. Chúng nó vờn quanh Tịch Ca, biến hóa đủ kiểu, có há miệng, “phì phò” phun ra chất độc; có tách lưng, đâm ra răng cưa xoay tròn với tốc độ cực nhanh; có mở bụng, phun ra làn khói màu xanh vừa quỷ dị, vừa cay độc.

Bên cạnh, mắt uyên ương cười ha ha, tiếp tục giải thích mưu lược của mình, nhân vật phản diện luôn là vậy, không nói hết âm mưu quỷ kế ra thì không thoải mái: “Đại quân luyện kim của ta có làm các ngươi ngạc nhiên không? Từ bỏ đi, cho dù thiên phú và thực lực của các ngươi có mạnh mẽ cỡ nào, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu! Nghe rõ đây, tốt nhất các ngươi lập tức thả cô ta ra, nếu không, ta sẽ không để các ngươi dễ chịu!”

Nói xong, còn không quên nhân cơ hội lấy lòng em gái: “Ngươi yên tâm, chúng ta là quan hệ hợp tác, ta sẽ không để cho hai kẻ đó làm hại ngươi.”

Tịch Ca: “Thôi đi, ông vừa mới nói, không một ai có thể ra khỏi đây, ai còn quan tâm đến dễ chịu với không dễ chịu?”

Mắt uyên ương nhất thời nghẹn họng, đột nhiên hối hận vì đã nói quá sớm, nó cãi sống cãi chết: “Ta thay đổi quyết định không được à? Nếu các ngươi nguyện ý thần phục trước ta, ta có thể suy xét để các ngươi cùng ta bước lên con đường trở thành thần luyện kim!”

Trong lúc đối thoại, cuộc chiến vẫn đang giằng co.

Chỉ mành treo chuông, một dòng nước từ bên cạnh bay vụt đến trước người Tịch Ca!

Tịch Ca và Rhein ăn ý mười phần, nháy mắt hiểu được dụng ý của đối phương, móng tay sắc nhọn của hắn bắn ra, vẽ trên cánh tay em gái một miệng vết thương thật sâu.

Đau nhức làm em gái cuồng nộ, em gái giãy dụa càng kịch liệt, khiến Tịch Ca thiếu chút nữa không thể giữ chặt cô ta, cùng lúc đó, máu tươi chảy ra từ cánh tay cô ta cũng càng ngày càng mãnh liệt, dọc theo cánh tay tách tách rơi trên mặt đất, chốc lát đã tụ thành một vũng máu.

Mắt uyên ương ra lệnh cho đại quân luyện kim: “Nhanh, nhanh lên, trừ nữ huyết tộc ra thì giết hết!”

Chuột bay sở hữu tốc độ như thiểm điện, chúng nó vọt tới bên cạnh Tịch Ca!

Đồng thời, bàn tay của Tịch Ca cũng ấn lên miệng vết thương đổ máu của em gái.

Nhiệt lượng bốc lên, Rhein lấy tốc độ cực nhanh, khống chế dòng nước bọc lấy bàn tay Tịch Ca và máu tươi của em gái.

Xào xạc ——

Sương đỏ lan tỏa trong căn phòng, hoàn toàn bao phủ cơ thể Tịch Ca và em gái!

đồng thời, Tịch Ca phát động thiên phú, thời gian câm lặng!

Sương mù lan ra, trông như một bàn tay khác của Tịch Ca vậy.

Bàn tay này quơ trái quơ phải, tách không gian này khỏi thế giới, lại vươn tay ấn một cái, đè lại đồng hồ đang “Tích tắc”, “Tích tắc” trong vũ trụ.

Huyết vụ bao trùm, em gái và chuột máy đều ngừng hoạt động!

Trong khoảnh khắc bị tạm dừng, lưỡi hái trong tay em gái hóa thành sương trắng biến mất.

Tịch Ca còn chưa kịp thở phào, sương trắng lại xuất hiện trong tay em gái. Tuy em gái không thể cử động, nhưng sương trắng đã bắt đầu xoay tròn, tạo thành hình trong tay cô ta, nổi lên nhiều thứ hơn.

Tịch Ca giật mình: “Chuyện gì đây —— “

Rhein lạnh lùng nói: “Đừng ngẩn người! Huyết tộc có khả năng miễn dịch hoặc là một số bộ phận miễn dịch trước dị năng của huyết tộc đẳng cấp thấp hơn! Thậm chí, có một ít dị năng thiên phú cực kỳ độc đáo có thể thoát khỏi khống chế của ngươi —— “

Lại là vài giây khởi động và liên kết, đến khi sương trắng hoàn toàn biến mất, hai khẩu súng lục đã nằm trong tay em gái!

Cái, cái gì?!

Tịch Ca cứng họng.

Ngay khi súng lục rơi vào tay em gái, em gái cũng đã thoát khỏi trạng thái yên lặng.

Tay cô ta nắm hai khẩu súng, thậm chí không do dự mà tránh thoát khỏi bàn tay của Tịch Ca, trực tiếp giơ súng lên, hai cái họng sùng đen ngòm nhất tề nhắm ngay Tịch Ca.

Chỉ còn một bước.

Trong mắt em gái lóe lên ánh sáng điên cuồng và lạnh như băng.

Cô ta mở chốt an toàn, bóp cò súng.

Ánh lửa chợt nổ tung từ chỗ sâu nhất trong bóng tối, nhẹ mà nhanh, phản chiếu trên võng mạc của Tịch Ca.


Ritt: Cứ đến đoạn chiến đấu là nơron của tớ lại phình ra một vòng T.T Mà hết 1/2 truyện là chiến đấu rồi, trước đọc QT lướt qua qua, giờ đi vào chi tiết mới thấy nó khó tưởng tượng đến cỡ nào :<