Chương 9: Nắng (5)

Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Buổi chiều hôm đó huấn luyện quân sự, không ngoài dự liệu của Từ Tĩnh Nghi, sinh viên hỗ trợ của lớp này quả nhiên đổi thành Điêu Nam Nam.

Chỉ là một buổi chiều xuống, làm cho Điêu Nam Nam không nghĩ tới chính là, Hạ Thiên đến một chút cũng không để cho cô ta tìm được vấn đề gì về huấn luyện để gây khó dễ cho cô.

Tư thế đứng quân sự? Tiêu chuẩn.

Đi đá nghiêm? Tiêu chuẩn.

Thậm chí bởi vì biểu hiện xuất sắc, được huấn luyện viên chọn ra biểu diễn báo cáo cuối kì huấn luyện.

Chẳng qua Yêu Quân và Viên Tiểu Tuệ lại khá xui xẻo, sau khi Hạ Thiên rời đi, giận cá chém thớt bị Điêu Nam Nam nhân cơ hội làm khó dễ một buổi trưa.

Thể chất của Yêu Quân không tồi, còn tốt, mấu chốt là Viên Tiểu Tuệ.

Vừa giải tán, cô ấy liền ôm Hạ Thiên khóc lóc kể lể:

“Học tỷ bộ dạng giống yêu tinh kia có phải có bệnh không vậy? Không có việc gì tìm việc, tay chân như bị chặt đứt!” Viên Tiểu Tuệ đấm chân, nhìn Hạ Thiên: “Nói thật nha Điềm Điềm, có phải lúc trước cậu đã từng đắc tội với học tỷ này không? Sao tớ cứ có cảm giác ánh mắt của cô ta hôm nay nhìn cậu có hơi đáng sợ? So với ngày hôm qua cũng không giống nhau.”

Ngày hôm qua tốt xấu gì vẫn giả vờ khách khí, hôm nay hoàn toàn là đao quang kiếm ảnh.

Sau khi Hạ Thiên nghe Từ Tĩnh Nghi cùng nói, đánh giá đoán được có khả năng nữ sinh kia nghe nói cô và Tống Âu Dương lớn lên cùng nhau, trong lòng không thoải mái mới nghĩ tới bới lông tìm vết (*) với cô.

(*) Bới lông tìm vết: hành động moi móc, cố tìm cho ra cái xấu, cái thiếu sót để hạ giá trị.

Dù sao thì lúc học sơ trung cũng không phải chưa gặp phải chuyện như thế này.

Không nhìn ra được cảm xúc trên mặt cô, nhìn chân Viên Tiểu Tuệ hỏi: “Không sao chứ?”

“Tớ có cảm giác chân tớ không còn cảm giác nữa rồi.” Viên Tiểu Tuệ hít hít mũi nói một cách đáng thương.

Một chân đa một nghìn lần thì chân ai có thể chịu được, trước kia cô ấy vẫn luôn là đại tiểu thư sống trong nhung lụa.

“Để Quân Quân đưa cậu về phòng trước, tớ đến căn tin mua cơm rồi mang về cho các cậu.”

“Không phải 7 giờ cậu phải phỏng vấn sao?” Yêu Quân nhìn Hạ Thiên, “Để bọn tớ đi mua về ăn, cũng không mất nhiều thời gian.”

Viên Tiểu Tuệ ở một bên phụ họa, “Ôi đúng là, phỏng vấn của cậu quan trọng hơn, mau đi đi, để bọn tớ tự đi mua về là được.”

Hạ Thiên xác nhận lại với bọn họ hai lần, lúc này mới xoay người đi đến khu nhà sinh hoạt tổng hợp của Hội Thanh niên để phỏng vấn.

Khu nhà sinh hoạt tổng hợp cách sân thể dục phía bắc huấn luyện quân sự hơi xa, khi Hạ Thiên đi được hơn mười phút đến dưới tầng, trời đã tối đen.

Đêm lạnh như nước.

Ánh sáng ấm áp của đèn đường chiếu xuống, ngược lại làm tăng thêm một chút ấm áp cho bóng đêm này.

Bước vào đại sảnh, thang máy đúng lúc dừng ở tầng một, chờ người ở cửa nối đuôi nhau đi vào, có nam sinh nhìn thấy Hạ Thiên, cất cao giọng nói: “Bạn học mau đi vào, cửa thang máy sắp đóng rồi.”

Hạ Thiên nhìn thang máy chen chúc, lễ phép lắc đầu: “Cảm ơn, tôi đi thang bộ lên là được.”

Nói xong, cô đi về phía cầu thang bộ.

Từ tầng một lên tầng chín, Hạ Thiên bước từng bậc thang đi lên, hơi thở thoải mái.

Phòng 907.

Cô đi đến trước cửa nhìn qua trong phòng học, bởi vì tiếng bước chân của cô mà âm thanh ồn ào yên tĩnh trong chốc lát.

Mặc bộ đồ rằn ri, bảy tám người ngồi ở ba hàng đầu trước cửa lớp quả thật rất bắt mắt, đặc biệt là nữ sinh mặc bộ đồ màu đỏ.

Hạ Thiên nhìn thấy Điêu Nam Nam cũng không bất ngờ, ngày hôm qua khi ăn cơm nghe cô ta và nữ sinh đeo kính nói chuyện phiếm, có nghe được bọn họ đề cập đến chuyện hôm nay đến Hội thanh niên phỏng vấn tuyển thành viên mới.

Ngày hôm qua cô nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, thậm chí đến giữa trưa hôm nay cô cũng không để cô ta ở trong lòng.

Nhưng bây giờ, nó đã khác.

Cô có thể không thèm để ý người khác gây phiền toái cho cô, nhưng mà bởi vì cô, mà bắt nạt bạn bè cô?

Không được.

*

Điêu Nam Nam mà nữ sinh đeo kính có lẽ là không chú ý đến danh sách đăng ký, hai người nhìn thấy cô trong mắt đều hiện lên sự kinh ngạc, Hạ Thiên bình tính thu hồi ánh mắt, phòng học khôi phục lại âm thanh ồn ào, cô đi đến hàng phía sau ngồi xuống.

“Này.”

Mới vừa ngồi xuống, cái bàn trước mặt Hạ Thiên bị người bên cạnh gõ một chút. Cô nghiêng đầu, thấy nam sinh mặc đồ thể thao màu trắng ngày đó ngồi ở bên cạnh cách cô một chỗ.

Cô nhớ lại trong hai giây, hình như nghe thấy Tĩnh Nghi gọi anh ta là Bạch Dương?

Hạ Thiên nhìn lại anh ta lễ phép cười một cái, đáp một tiếng: “Xin chào.”

Ngay sau đó liền thu lại ánh mắt.

Phía trước có người đứng lên rồi đi đến trước bục giảng, tưởng là phải bắt đầu rồi, Bạch Dương thấy thế, cũng không nói nữa.

MC chính là một  nam sinh cười rộ lên rất giống ánh mặt trời, sau lời dạo đầu đơn giản, lần lượt từng sinh viên đăng ký được gọi lên bục giảng để phỏng vấn, số thứ tự của Hạ Thiên gần người cuối cùng, số 11.

Cô chỉ vừa đứng yên ở trên bục giảng, cửa sau phòng học bị người ở phía ngoài mở ra, tiếng vang không lớn, nhưng bởi vì góc nhìn, Hạ Thiên vẫn chú ý tới, chỉ là khi nhìn thấy người đi vào, hơi bất ngờ một chút.

Là Tống Âu Dương.

Cũng bởi vì góc nhìn nên MC cũng nhìn thấy, mới vừa mở miệng, đã bị Tống Âu Dương nâng tay lên ngăn lại.

Tống Âu Dương ngồi ở hàng cuối cùng, cùng lúc đó, phỏng vấn bắt đầu.

Nữ sinh có vẻ ngoài dịu dàng ngồi ở chính giữa mấy người chính nói chuyện rất ôn hòa, đầu tiên cô ấy để cho Hạ Thiên tự giới thiệu một chút, tiếp theo bắt đầu hỏi một vài câu hỏi thông thương.

“Vì sao muốn gia nhập Hội thanh niên?”

Hạ Thiên nhìn cô ấy, ánh mắt trong veo: “Bởi vì trước đọc được hai câu ở trong sách.”

Trong số các câu trả lời nhất quán, đây thực sự là một câu trả lời bất ngờ.

Nữ sinh dịu dàng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên tò mò: “Hai câu nào?”

“Là hai câu trong một quyển sách mà tôi đã đọc trước đó, một câu là —— ‘Khi tôi đi chân trần đi qua gió tuyết, anh là người ngoài vẽ, đang ngắm nhìn cảnh đẹp mênh mông đó.’ Một câu khác, Hạ Thiên hơi dừng lại, rồi tiếp tục: ‘Lý do tại sao các nhân viên tiền tuyến không muốn rút lui rất đơn giản, nhưng phải đến tiền tuyến để hiểu. ’”

Ngoại trừ nữ sinh dịu dàng kia, những người khác đều nhìn nhau một cái, đối mặt nhau.

Ngoại hình khác biệt.

Phần lớn trong mắt mọi người có ý nghĩa khác, Hạ Thiên cũng không để ý, hôm nay có thể gia nhập Hội thanh niên hay không cũng không còn là mục đích của cô.

Ý nghĩa thật của hai câu này cô đã sớm hiểu bởi vì một năm kinh nghiệm này đã làm cô ngộ ra rất nhiều.

Lựa chọn gia nhập Hội thanh niên trong thời gian học đại học, cũng là vì để không đánh mất niềm tin trong lòng mình, cho nên cho dù hôm nay không gia nhập, cô còn có rất nhiều việc có thể làm.

Nữ sinh dịu dàng nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: “Có thể giải thích đơn giản một chút không?”

Hạ Thiên gật gật đầu, tiếp tục nói: “Câu đầu tiên nói, ‘chân trần’ hẳn là người gia nhập vào Hội thanh niên, mà “anh là người ngoài vẽ” ngắm cảnh mênh mông, lại là tất cả người ngoài Hội thanh niên.”

“Câu thứ hai nói, không muốn rút lui ‘nhân viên tiền tuyến’ không muốn rút lui là những người bây giờ ở trong Hội thanh niên, mà ‘phải đến tiền tuyến mới có thể hiểu được’ là nguyên nhân tôi đứng ở chỗ này vào lúc này.”

Cô tổng kết: “Mọi người đều nói Hội thanh niên là một tổ chức đoàn thể rất có ý nghĩa, mà tôi muốn gia nhập Hội thanh niên là để cảm nhận được “ý nghĩa” trong miệng mọi người rốt cuộc là ý nghĩa gì, nhưng mà, ánh mắt Hạ Thiên rời khỏi khuôn mặt của nữ sinh dịu dàng, đặt cược vào Điêu Nam Nam ngồi bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhàn nhạt: “Có thể khẳng định, tôi không phải vì tương lai khi tốt nghiệp, để có thể giúp ích cho việc xin du học mới gia nhập.”

Điêu Nam Nam nghe vậy, tay phải nắm bút khẽ động, màu sắc trên mặt thay đổi trong nháy mắt, đôi mắt trang điểm tinh xảo trừng lớn nhìn thẳng vào Hạ Thiên.

Sắc mặt từ bạch đến đỏ rồi lại đến đen.

“Ngày mai Hội thanh niên phỏng vấn, lại phải nghe một đống ngốc x ở trên bục giảng nói cái gì ‘tôi muốn làm một vài chuyện có ý nghĩa ở đại học, mà Hội thanh niên là nền tảng tốt nhất’.”

“Mỗi ngày làm việc đến chết đi sống lại không lấy được cái gì tốt, có ý nghĩa chứ?”

“Nếu như không phải vì tốt nghiệp đại học xin đi du học, tôi sẽ không ở lại đó ba năm.”

“May mắn là hết nửa năm này, tôi có thể lui.”

Điêu Nam Nam nghĩ đến giữa trưa ngày hôm qua ở căn tin số 4 cô ta và Lâm Mỹ cố ý ngồi vào bàn ăn trưa của mấy người Hạ Thiên rồi nói chuyện phiếm.

Không chỉ nói này nọ, còn nói không ít chuyện mà người trước mặt trên bục giảng vừa nói.

Mà lúc này làm cô cảm thấy xấu hổ chính là ——

Lúc ấy bọn họ nói, là tiếng Pháp.

Vốn tưởng rằng sẽ không ai nghe hiểu được, nhưng dường như, là Hạ Thiên nghe hiểu được.

Nhưng rõ ràng cô…

Điêu Nam Nam bỗng nhiên hiểu rõ, ngày hôm qua khi Hạ Thiên rời đi, nhìn khóe miệng mùi vị đùa giỡn hiện lên ở khóe miệng cô —

Cái gọi là ý nghĩa gì.

Buổi chiều hôm qua khi cô ta lướt xem bài đăng, nhìn thấy bài viết Tống Âu Dương và Hạ Thiên bị người ta chụp được ngày tân sinh viên lại bị đẩy lên, nội dung cập nhật là mấy tấm ảnh mới.

Một cái là Hạ Thiên ở ghế dài xem điện thoại, Tống Âu Dương đứng ở trước mặt cô cúi đầu nhìn cô cười.

Một cái là Tống Âu Dương gõ mép mũ nhìn cô cười.

Một cái là Hạ Thiên đá Tống Âu Dương, người sau còn đang cười.

Cuối cùng có một cái, là Tống Âu Dương sửa lại mũ cho cô, vẫn đang cười như cũ.

Dưới ánh mặt trời, một người đàn ông mặc cả bộ đồ màu đen rất đẹp trai, một nữ sinh mặc quần áo ngụy trang của huấn luyện quân sự tuy rằng vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt có cái gì, cô ta cũng có thể nhìn ra được tới.

Mặc dù trong hình còn có vài người, nhưng bởi vì ngoại hình hai người quá xứng đôi, những người khác trong cùng một bức hình đương nhiên sẽ biến thành phông nền.

Cô ta lướt xem bình luận, nhìn thấy một đoạn lời nói:

Tuyệt vời! Độ phân giải của điện thoại chủ nhà thật cảm động! Là “nhân chứng”, tôi “tận mắt” nghe nam thần giới thiệu với những người khác trong hình, người đẹp nhỏ và anh ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bây giờ đọc chuyên ngành báo chí năm nhất ~ (bản thân tôi hoàn toàn mê luyến nhan sắc nam thần, một tấc quá đẹp trai!) Không khép chân lại ~ ^^)

Thanh mai trúc mã.

A,thì ra là thanh mai trúc mã.

Trách không được trong mắt cô ta, vẻ mặt Hạ Thiên luôn bình tĩnh như vậy, ngay cả khi mình cố ý kích thích cô, cô cũng không có chút phản ứng nào.

Cậy sủng mà kiêu (*), nhưng cũng chỉ là quen biết anh sớm hơn cô ta mấy năm thôi.

(*) Cậy sủng mà kiêu: Dựa vào sủng ái mà kiêu ngạo.

Nhưng trong lòng nghẹn lại không thoải mái, lúc nhất thời xúc động mới đi xin lớp trưởng hỗ trợ sinh viên.

Ban đầu, công việc khổ sai này là do cô ta kiếm cớ đẩy đi. Chỉ tiếc là cả buổi chiều cũng không tìm được cơ hội để mình phát tiết nên trong lòng cũng không thoải mái chút nào.

May mắn sau khi cô đi, cô gái trông như cô gái nhỏ trong ký túc xá của cô không chống đỡ nôit, để cho cô ta bắt được cơ hội kiếm chút phiền toái, trong lòng hơi cân bằng một chút, ai biết lúc này mới được bao nhiêu, lại bị khuôn mặt trong sáng của Hạ Thiên châm chọc.

*

Lại trở lại phòng 907 lúc này.

Những lời này của Hạ Thiên, trong số mấy chục người ngồi, không hiểu chiếm hơn phân nửa.

Phần lớn mọi người nghĩ là:

Nói cái gì vậy.

Có chuyện gì với một cô gái nhỏ xinh đẹp vậy.

Không phải hỏi vì sao gia nhập Hội thanh niên à, có vài câu trả lời tiêu chuẩn, không biết?

Dư lại ít ỏi mấy người nghe hiểu, ai theo ý nấy.

Nữ sinh dịu dàng nghe trọng điểm là nửa đoạn đầu, nửa đoạn sau lực chú ý đặt trên Điêu Nam Nam, mà Lâm Mỹ người đã ở cùng Điêu Nam Nam ngày hôm qua quả thật không xem như là người có tâm kế, cũng chính là loại “ngốc tinh” mà mọi người hay nói.

Cô ta nghe xong cũng giống như phần lớn mọi người nghĩ, chỉ là câu nói cuối cùng của Hạ Thiên, theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Điêu Nam Nam.

Dù sao, những lời cô nói lúc này nếu là trùng hợp, cũng hơi quá trùng hợp.

Mấu chốt là lúc này Hạ Thiên nhìn Điêu Nam Nam ánh mắt ở trong mắt những người khác là đang lễ phép khi nói chuyện với người đối diện, nhưng trong mắt Lâm Mỹ đã trải qua “vở kịch kia” trưa hôm qua, lại là một chuyện khác.

Ý Hạ Thiên nói Lâm Mỹ đều nghe ra được năm sáu phần, huống chi là Điêu Nam Nam, nhưng làm cô ta bực bội chính là giờ này khắc này lại không thể phát ra ngoài, bằng không sẽ tự thừa nhận mình chính là người trong miệng cô vì tương lai mới “bất đắc dĩ” đến Hội thanh niên “khảm vàng”.

Cho nên Điêu Nam Nam chỉ có thể mím môi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người kia bình tĩnh nhìn lại cô ta, đến lúc nữ sinh dịu dàng gọi cô, Hạ Thiên mới thu lại ánh mắt.

Nữ sinh dụ dàng lại hỏi cô tiếp mấy vấn đề, sau đó lễ phép đối cười cười với cô rồi để cô trở lại chỗ ngồi.

Hạ Thiên bước xuống bục giảng, đi về phía sau về phía vị trí mình vừa ngồi, khi đi ngang qua Điêu Nam Nam, cho dù không nhìn cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của cô ta.

Cô không để ý tới, chỉ ngẩng đầu đi ngang qua, khi ánh mắt đụng phải Tống Âu Dương ngồi ở hàng cuối cùng, bước chân không tự giác dừng lại một chút.

Cô biết, cho dù Tống Âu Dương không rõ vì sao vừa rồi cô nói những lời kia, nhưng nếu người khác có thể nghe hiểu sáu phần, thì anh có thể nghe hiểu hoàn toàn.

Thậm chí là nhiều hơn.

Bằng không năm trước lúc cô quyết định rời đi, mấy người Tĩnh Nghi đều uy hiếp, đe dọa sẽ không bao giờ gặp lại cô, chỉ có anh, sau hai ngày im lặng thì xuất hiện trước mặt cô nói duy nhất một câu:

Chú ý an toàn, anh chờ em trở về.

Anh chờ em trở về.

Nghĩ vậy, lời nói của hai cô bạn cùng phòng ngày hôm qua lại hiện ra.

“Bất kể cậu có quyết định gì cũng sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.”

“Điềm Điềm, học trưởng Tống như vậy cậu cũng không thích, vậy cậu thích kiểu nào?”

Thích kiểu nào?

Giống như, kiểu nào?

Nhưng thích, là gì?