Chương 2: Trở về (1)

Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đến mùa khai giảng, nhà ga chật kín người.

Mặc dù đây là ngày đầu tiên Hạ Thiên đến Đại học Bắc Thành nhập học, nhưng không mang theo quá nhiều đồ đạc.

Ngoại trừ trước ngực đeo một cái túi nhỏ và phía sau đeo một cái balo, cũng chỉ kéo thêm một cái vali, tay phải thậm chí còn giúp Từ Tĩnh Nghi xách một cái balo, không quá nặng, nhưng cũng hơi tốn sức, chắc là quần áo, cô cũng không hỏi.

Hai người qua kiểm tra an ninh, tìm được phòng chờ chuyến tàu cao tốc của mình rồi đi vào, đi hai vòng cũng không tìm được chỗ ngồi, dựa vào chỗ trống bên tường, hai người ngồi trên vali, mỗi người ôm một cái túi, chờ loa thông báo kiểm tra vé.

Vừa ngồi xuống, Từ Tĩnh Nghi thở dài một hơi, hai tay quạt quạt ở bên mặt sườn cau mày than vãn: “Chịu không nổi, đã đến lập thu bao lâu rồi, sao vẫn nóng như vậy.”

Hạ Thiên lấy một gói khăn giấy từ trong túi nhỏ đeo ở trước ngực ra, rút hai tờ đưa cho Từ Tĩnh Nghi, cũng tự lấy cho mình một tớ lau mồ hôi trên chóp mũi: “Đến buổi tối sẽ lạnh.”

Từ Tĩnh Nghi không thèm để ý xua xua tay, “Cái này không quan trọng.”

Quan trọng là bây giờ rất nóng.

Cô ấy lại nhìn Hạ Thiên ngồi trên vali: “Nhưng mà tớ cũng phục cậu thật, ngày đầu tiên đi nhập học, áo quần lại có thể ‘nhẹ nhàng ra trận’ như vậy, nhìn tớ túi lớn túi nhỏ, nhưng thật ra càng giống sinh viên năm nhất hơn chứ không phải là ‘lão nhân’ đã ở lăn lộn ở trường một năm.”

Hạ Thiên cười, “Trước hai ngày trước đã gửi áo quần mùa đông đi trước, Âu Dương gọi điện thoại, nói là nếu tớ không đi cùng, anh ấy có thể giúp em mang đi trước.”

Mấy người Tống Âu Dương đã học năm 3 khai giảng sớm, lại là người của Hội sinh viên, khai giảng quý có rất nhiều việc vặt vãnh phải bận rộn, đã đi một tuần trước rồi.

“Sao cậu lại không gửi đồ đạc đến trước?”

Từ Tĩnh Nghi vỗ vỗ túi xách trong lòng ngực rồi lại chỉ chỉ cái túi trong lòng ngực Hạ Thiên: “Hai túi quần áo này là tớ tiết kiệm tiền mua, lỡ như chuyển phát nhanh ở nửa đường làm mất của tớ, tớ sẽ khóc chết.”

Từ Tĩnh Nghi không đặc biệt yêu thích cái gì, đối với cái gì cũng chỉ nhiệt tình ba phút, thứ duy nhất có thể có thể nói là yêu thích, chắc là “mua quần áo”.

“Còn có, cậu cũng không biết, lần trước tớ mua một cái vali mới, chỉ kéo được một lần đã hỏng, thật là làm tớ tức chết mà.”

Hạ Thiên đại khái cũng đoán được là nguyên nhân, nghe vậy cũng không nói gì, tầm mắt quét một vòng ở phòng đợi cuối cùng dừng lại trên TV không dây treo giữa không gian.

Từ Tĩnh Nghi đã quen với cô gái tích chữ như vàng này, lại tự mình lẩm bẩm nửa ngày, lúc này mới chú ý tới tầm mắt của cô, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn theo nàng ánh mắt của cô, nhìn quảng cáo trên TV cuối cùng chợt lóe lên, lông mày hơi nhíu lại.

Từ Tĩnh Nghi tiếp tục nhìn Hạ Thiên nhìn chằm chằm quảng cáo tiếp theo của khách sạn đến ngẩn người, nhịn không được gọi nhũ danh của cô, “Điềm Điềm.”

Khi cô quay đầu lại, cô ấy mới hơi lưỡng lự nói: “Năm trước cậu nói đi là đi, cũng không cho mọi người thời gian thích ứng, khó tránh khỏi lúc ấy mọi người nói chuyện hơi kích động, nhưng bọn chị cũng là bởi vì lo lắng cho cậu.”

Mặc dù sau khi trở về trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, không hề nhắc lại chuyện lúc đó, nhưng ai cũng hiểu rõ, trong lòng ai cũng đều có thể sẽ có khúc mắc.

Người từ trước đến nay luôn vô tư hiếm giờ hai mắt lại ửng đỏ, “Cậu cũng không biết, sau khi cậu đi, Âu Dương ——”

Như là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, Từ Tĩnh Nghi kịp thời dừng lại.

Hạ Thiên thấy cô ấy muốn nói lại thôi, vẻ mặt nghi ngờ, “Âu Dương anh ấy làm sao?”

Sau khi cô trở về, kể cả ngày đó hai người gặp nhau và sau đó, đều khá tốt, cũng không khác trước kia là bao.

Ánh mắt Từ Tĩnh Nghi lóe lên, “Tớ muốn nói, sau khi em đi, mấy người Âu Dương đều rất khổ sở, biết không ngăn được cậu cũng không có cách nào ngăn cản được cậu, nhưng bọn tớ lại không thể không lo lắng cho cậu….” Cô ấy duỗi tay nắm lấy tay Hạ Thiên, “Đồng ý với tớ, không đi nữa được không?”

Hạ Thiên cúi đầu nhìn cô ấy nắm lấy tay mình chớp chớp, mới nắm ngược lại tay cô ấy, ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh Nghi cười cười trấn an: “Tớ biết, tớ nói đi một năm sẽ trở về, không phải đã trở về rồi sao?”

Cô tránh nặng tìm nhẹ. 

Từ Tĩnh Nghi không để ý cô đang “trốn tránh”, yên tâm thở phào nhẹ nhõm, ở trong phòng chờ ồn ào náo nhiệt cũng cười, thay đổi không khí: “Nhưng mà tớ cũng thật tự phục cậu, một năm không học tập, trở về trực tiếp thi đại học, lại có thể giành được vị trí đứng đầu của thành phố S thi đậu Đại học Bắc Kinh, Điềm Điềm nhà ta không hổ là tiểu kiêu ngạo của thành phố chúng ta.”

Cô ấy nói bằng giọng điệu tự hào.

“Nhưng mà tớ không nghĩ tới cậu sẽ học báo chị, chị còn tưởng rằng cậu…” Cô ấy ngừng một cái chớp mắt, xua xua tay, “Quên đi, chỉ cần chúng ta lại có thể đi học cùng nhau là được.”

Hầu hết các ngành của các trường đại học hàng đầu trong nước đều tốt, có lúc ngành khoa học và công nghệ xưng bá, hoặc là nghệ thuật, Đại học Bắc Kinh ở Bắc Thành là một trong hai trường hiếm hoi có hai ngành khoa học và công nghệ cùng nghệ thuật là sàn sàn nhau.

“Thật sự không nghĩ tới, mấy người chúng ta đến khi học đại học cũng có thể học cùng một trường.” Từ Tĩnh Nghi nắm tay Hạ Thiên lắc lắc, cảm thán.

Sáu người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Từ Tĩnh Nghi chỉ cách tiểu khu nhà Hạ Thiên hai con phố, từ mẫu giáo đến sau này học cao trung đều ở cùng một chỗ, chỉ đến bây giờ bởi vì Hạ Thiên thi đại học muộn một năm, Từ Tĩnh Nghi lớn hơn cô một năm, loại quan hệ chơi từ nhỏ đến lớn này, tất nhiên là không cần phải nói.

Mà lúc nhà Tống Âu Dương đến nhà bà nội Liêu ở một bên nhà Hạ Thiên sống, Hạ Thiên mới chín tuổi, thời gian dài, hai người bọn họ trở thành hàng xóm quen thuộc, ngay cả nhóm bạn bè của hai người cũng quen thuộc.

Lôi Đình là bạn cùng lớp thân nhất của Tống Âu Dương lúc học tiểu học, sau này khi lên sơ trung lại quen biết Tôn Học và Kiều Nguy Nhiên.

Ngoại trừ Tôn Học vì công việc của cha mẹ thay đổi nên học cao trung ở nước ngoài, hai người còn lại đều học chung một trường với bọn họ cho đến bây giờ.

“Tớ cũng không nghĩ tới, lên đại học cậu sẽ hẹn hò cùng Lôi Đình.” Hạ Thiên nhìn cô ấy, giọng điệu trêu chọc.

Lôi Đình, người cũng như tên, tính cách cũng như tên, nói hai ba câu cũng rống lên, hoàn toàn đối lập với Từ Tĩnh Nghi, tính cách và tên tuyệt đối không hợp nhau, tính cách ngược lại còn không kém Lôi Đình là bao.

Mấy người ở cùng nhau, chưa bao giờ thấy nhạt nhẽo, ít nhất hai người bọn họ đều có thể dựng lên một vở kịch, ầm ĩ cũng rất thú vị.

Chỉ là Hạ Thiên quả thật không nghĩ tới, hai người này lúc trước ai nhìn ai cũng không vừa mắt, thế mà lên đại học lại ở bên nhau, cũng thật hấp dẫn rồi.

Đoán là này một năm, cô quả thật đã bỏ lỡ không ít chuyện.

“Chậc,” Từ Tĩnh Nghi rút tay về vẫy vẫy để che dấu sự xấu hổ của mình, “Bà đây chỉ là nhất thời mềm lòng đồng ý anh ta, bây giờ đã hối hận, bằng không nói không chừng lần này sẽ có tiểu thịt tươi cùng tớ diễn đoạn tình chị em khắc cốt ghi tâm.”

Hạ Thiên hơi buồn cười dùng mũi giày đá cô ấy, “Lời này của cậu ngàn vạn lần đừng để Lôi Đình nghe được, nếu không chắc chắn sẽ lại cãi nhau.”

“Ầm ĩ thì ầm ĩ, tớ còn sợ anh ta không dám đó.”

Nghe thấy tiếng kiểm tra vé vang lên, Từ Tĩnh Nghi đứng lên, vẫy tay với Hạ Thiên: “Đi thôi.”

Hạ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu đừng lắc đầu, khoảng thời gian trước khi huấn luyện quân sự kết thúc ngoại trừ năm hai của bọn tớ, sẽ có rất nhiều đàn anh đàn chị năm ba cũng sẽ được sắp xếp đến lớp sinh viên năm nhất làm trợ giảng, nói không chừng anh ta còn có thể thông đồng một hai em gái.”

Từ Tĩnh Nghi vừa đẩy vali đến cửa soát vé vừa đi vừa quay đầu nghe cô nói một câu.

“Lôi Đình không phải loại người đó.” Hạ Thiên bất bình thay vì người đàn ông kia không có mặt, đem túi xách đặt lên vali đẩy, “Cậu cũng đừng vu khống anh ấy, hơn nữa, xác suất nhìn thấy con gái ở Học viện hàng không cũng rất nhỏ.”

“Chính là bởi vì nhỏ, cho nên mọi người mới đều là bảo vật, không giống như những người học khoa văn như chúng ta, phóng mắt nhìn lại phần lớn đều là nữ.” Từ Tĩnh Nghi cũng đem túi xách đặt ở trên vali, một tay kéo Hạ Thiên từng bước đi theo đoàn người về phía trước, cười hì hì: “Nhưng mà quá cậu yên tâm, mặc kệ trong khoa các cậu có bao nhiêu nữ sinh, dựa vào nhan sắc của cậu, đừng nói là hoa khôi, hoa khôi trường cũng phải để cho cậu, người đến đại học đuổi theo cậu chắc chắn còn nhiều hơn so với lúc chúng ta học cao trung, cậu chờ đi.”

Chỉ cần xem người nào đó còn có thể nhịn đến khi nào, Từ Tĩnh Nghi bổ sung một câu ở trong lòng.