Chương 27: Lìa đời

Đại Tế Tư Bất Đắc Dĩ

Post on: 11 tháng ago

.

Cửu Tư hướng Linh Ngạc Thần Quân nói: “Ngã Diệt Hà này con nhất định phải vượt qua. Có một người con đã mang nợ từ rất lâu, rất lâu rồi. Chỉ cần được cùng người ấy ở bên nhau, làm người hay thần, làm yêu hay ma, chẳng còn quan trọng nữa.”

Cửu Tư hít sâu, cất bước chân đầu tiên đặt xuống lòng sông. Băng lưu và hỏa lưu dòng ngược dòng xuôi cùng lúc chảy qua, không lưu lại bất cứ dấu vết gì ngoài y phục nhưng lại như đang cứa đứt từng đoạn từng đoạn trên da thịt hắn. Cửu Tư chỉ vừa bước được mấy bước đã không chịu nổi ngã quỵ xuống. Nỗi đau này so với việc bị bách điểu cắn xé còn kinh hoàng hơn. Hắn mơ hồ cảm nhận được lớp da đang bong tróc ra, trong khi xương cốt phía dưới thì rào rạo kêu lên sắp vỡ nát.

Thiên Đế dẫn theo một đám người từ xa gấp gáp đi tới. Khi thấy Cửu Tư đang ở giữa Ngã Diệt Trì, Thiên Đế thảng thốt nhìn Linh Ngạc Thần Quân, giọng giận dữ: “Ta nhờ ngài đến là để khuyên bảo đứa con bất trị này, không phải đẩy nó vào con đường chết.”

Linh Ngạc Thần Quân rất bình tĩnh đáp: “Thiên Đế, ngài khuyên không nổi, ta cũng khuyên không nổi, chi bằng toại nguyện cho Cửu Tư làm theo những điều mà y muốn.”

Thiên Đế hướng Cửu Tư thét lên: “Cửu Tư, con mau quay lại đây cho ta.”

Cửu Tư bất chấp tất cả, từ trong sự đau đớn cùng cực gượng dậy mà đi tiếp. Hắn có sự cố chấp và cao ngạo của bản thân, không thể dễ dàng đầu hàng khi chưa đến được bờ bên kia. Mỗi một bước chân tiến thẳng về phía trước, là mỗi một đợt cực hình tàn khốc in hằn lên thân thể hắn. Lý trí của hắn run rẩy, ngay cả tâm ma luôn túc trực bên hắn cũng không dám hiện ra nữa. Thế nhưng, hình ảnh của Túc Văn lại giống như chướng niệm lấp đầy đôi mắt hắn. Hắn ngã xuống bao lần, lại chỉ vì muốn được gặp y mà cố gắng đứng dậy.

Mắt thấy bờ đối diện chỉ còn cách chừng một tầm tay, Cửu Tư dốc hết hơi sức trong một lần bước nhanh, bởi vì hắn biết, nếu chậm trễ thêm giây phút nào nữa, hắn sẽ chống không nổi. Khi vừa đặt chân lên bờ, Cửu Tư thật sự không thể gắng gượng thêm được mà đổ quỵ xuống. Toàn thân của hắn như bị cắt rời thành từng mảnh, tay chân không còn nghe theo mệnh lệnh chính hắn nữa. Hắn thậm chí không thể nhấc nổi mi mắt, không thể cử động được cả bờ môi, cứ thế mất dần ý thức.

Từ đó về sau, tam điện hạ giống như một cái tên bị nguyền rủa ở Cửu Trùng Thiên. Thiên Đế không cho phép bất cứ ai nhắc đến chuyện của hắn, càng không bao giờ nói ngày ấy vì sao hắn tự đoạn thần cốt, trở thành kẻ lưu lạc không còn nguồn gốc. Thậm chí cũng không một ai biết cuối cùng hắn đã đi đâu, về đâu.

Năm mươi năm cứ vậy trôi qua. Đối với thần thánh, năm mươi năm là chuyện tích tắc trong chớp mắt, nhưng đối với phàm nhân, nó gần như là cả một đời.

Túc Văn run run một tay chống cây gậy gỗ, tay còn lại cầm chiếc đèn lồng, hai mắt nheo nheo nhìn ngắm những thanh niên phơi phới như hoa trên cành rộn ràng qua lại trong ngày hội Nguyên Tiêu. Hốc mắt của y có chút ẩm ướt, dường như đã mơ hồ nhìn thấy hình ảnh trẻ trung của chính mình năm nào đi bên cạnh Cửu Tư, còn cùng hắn đôi co qua lại. Giá như y biết trước đó là lần cuối cùng được nhìn thấy Cửu Tư, y chắc chắn sẽ nhường hắn. Hắn nói sao thì là vậy, nửa chữ cũng không tranh cãi, để hắn có thể cười nhiều hơn một chút, vậy thì ký ức của y về hắn sẽ nối dài hơn một chút.

“Túc Văn!” Phượng Kỳ cầm một đống đèn lồng hối hả chạy theo y từ phía sau: “Ta lại mua thêm cho ngươi rất nhiều đây.”

Túc Văn xua xua tay, một ông già như y cầm nhiều đèn đến thế làm gì? Lại nói, Phượng Kỳ trước giờ không đổi, vẫn cứ là thanh niên tiêu sái khoáng dật của năm xưa. Phượng Kỳ khư khư lết theo y đi chơi Nguyên Tiêu, người ngoài nhìn vào cứ tưởng là cha con, càng khiến y mất mặt hơn.

“Ngươi đi hẹn hò với Đơn Chu giùm ta. Để ta một mình ở đây được rồi.”

“Không đi! Ta và y chấm hết rồi.”

“Lại chấm hết hả?” Túc Văn mệt nhoài nói. Cặp đôi này đúng là phiền chết y.

Nhớ lại năm ấy, Cửu Tư được Linh Ngạc Thần Quân dẫn khỏi thiên lao thì mất tích. Trên trời dưới đất, Túc Văn và Phượng Kỳ đã tìm khắp nhưng hắn giống như là bốc hơi hoàn toàn, không để lại chút tăm tích nào. Phượng Kỳ sau đó bị hồ tộc bắt trói về thành hôn với Hạ Hinh. Trước lễ thành hôn mấy ngày, Đơn Chu khóc lóc đến tìm Thiên Đế nói rằng bị Phượng Kỳ cưỡng bức. Hôn lễ bất thành. Phượng Kỳ bị hồ vương đánh cho thừa sống thiếu chết, nhốt vào hầm băng.

Thiên Đế nổi cơn thịnh nộ đến mấy cũng phải nghĩ cho đại cuộc, dù gì cũng là liên hôn giữa hai tộc, không thể nói bỏ liền bỏ. Đằng nào Phượng Kỳ cũng phải lấy một người ở thần tộc, Hạ Hinh hay Đơn Chu thì đều là lấy. Do đó, Thiên Đế và hồ vương quyết định châm chước để Phượng Kỳ và Đơn Chu lấy nhau, cứ tưởng mọi chuyện đã êm thấm, nào ngờ Phượng Kỳ lại phản đối, thà ở hầm băng cả đời cũng không lấy Đơn Chu. Phượng Kỳ bị Đơn Chu hại quá thảm, thích thì thích nhưng không nuốt nổi cục tức ứ họng này, muốn làm căng để Đơn Chu đích thân đến xin lỗi.

Đơn Chu đến gặp hồ vương, khóc lóc một trận đòi chết. Hồ vương lại lôi Phượng Kỳ ra đánh tiếp, quấn y lại như cục bột ném vào hỉ phòng. Phía sau cánh cửa dán chữ hỉ đỏ rực xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có hai người họ tự biết với nhau. Thế là trên danh nghĩa, ngũ điện hạ của thần tộc và thái tử của hồ tộc đã nên duyên phu thê, tuy nhiên thực tế thì bọn họ càng gần càng có nhiều chiến tranh, số ngày hòa thuận chỉ ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Khi Đơn Chu không vui, y bỏ mặc Phượng Kỳ quay về Cửu Trùng Thiên. Còn khi Phượng Kỳ không vui, đương nhiên chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nếu dám qua đêm ở bên ngoài liền bị Đơn Chu cầm dao hăm he cắt đi phía dưới. Chỉ khi Phượng Kỳ đi cùng Túc Văn thì Đơn Chu mới không có ý kiến. Phượng Kỳ không chịu nổi tính khí trở mặt nhanh hơn trở tay của Đơn Chu, nhiều lần đòi chấm dứt, lần nào Đơn Chu cũng chỉ nói đúng một câu: “Cắt hết chín cái đuôi của chàng đưa cho ta, ta sẽ toại nguyện chàng.” Phượng Kỳ nghe vậy không hó hé được gì nữa.

“Đồ nhi của ngươi đúng là biến thái. Ta không chấm dứt thì sớm ngày cũng mất mạng trong tay y.”

“Đừng chỉ nói miệng, đợi ngươi chấm dứt được thì chưa chừng ta còn mua cả quán rượu về ăn mừng. Đem số lồng đèn trong tay ngươi tặng cho đám nhóc đằng kia đi.”

Túc Văn chỉ tay đến chỗ chân cầu, nơi có một đám trẻ đang tụ họp ca hát. Phượng Kỳ nghe theo y, sẵn tiện tặng hết cho hai tay trống trải, đi đứng cũng thoải mái hơn. Tặng xong, Phượng Kỳ quay lại thấy Túc Văn đang đứng buồn bã nhìn sông nước. Phượng Kỳ biết trong lòng y nhớ đến ai, bất giác chôn chân ngay tại chỗ, không dám bước tới nữa sợ làm phiền y.

Sau đêm Nguyên Tiêu, Túc Văn bệnh nặng. Trong giờ phút hấp hối, Túc Văn trao lại Huyết Nha Kiếm cho Phượng Kỳ, căn dặn:

“Một khi ta qua đời, sợ là ký ức kiếp này khó giữ lại, không thể nhớ được Cửu Tư nữa. Phượng Kỳ, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, chờ tới lúc ta đầu thai, xin ngươi hãy mang theo Huyết Nha Kiếm đi tìm ta, kể lại cho ta nghe mọi chuyện kiếp này. Ta đợi Cửu Tư một đời không gặp, thì sẽ đợi thêm một đời, một đời rồi lại một đời nữa, đợi đến khi nào gặp được chàng mới thôi.”

“Sư tôn, kiếp sau người nên quên huynh ấy đi, có vậy mới sống bình an cả đời được.” Đơn Chu chen vào nói.

“Yêu một người chính là như vậy. Dù đau vẫn muốn nhớ, dù khổ vẫn muốn yêu, trừ khi tâm này chết, bằng không có muôn vàn đoạn trường nghịch cảnh thế nào, cũng quyết không muốn quên đi nhau.” Túc Văn cố vươn bàn tay già nua nhăn nheo ra nắm lấy tay Đơn Chu và Phượng Kỳ đặt chồng lên nhau: “Hai người các ngươi nếu thực xót xa cho ta, thì nghe ta một lời. Ái tình không phải trò chơi. Yêu nhau mà được ở cạnh nhau là phúc phận lớn lao biết chừng nào, đừng tổn hại nhau, phụ rẫy nhau. Thay vào đó nên trân trọng nhau nhiều hơn. Các ngươi nhìn ta mà xem, cho dù ta muốn trân trọng chàng tới mức nào, cũng không còn cơ hội nữa.”

Đơn Chu không suy nghĩ nói: “Sư tôn, ta hứa với người.”

Phượng Kỳ chau mày nhìn Đơn Chu. Lúc nào cũng vậy, Đơn Chu ở trước mặt Túc Văn luôn là bộ dạng ngoan ngoãn biết vâng lời, còn ở trước mặt y chính là kẻ xấu xa gian ngoa nhất. Thế nhưng, giờ phút này không phải lúc tranh luận về tính hai mặt của Đơn Chu. Phượng Kỳ cũng muốn Túc Văn được thanh thản ra đi, lòng không còn vướng bận.

“Ta cũng hứa với ngươi. Túc Văn, kiếp sau chúng ta lại gặp nhau, lại làm bạn tốt nữa được không?”

“Được!

Túc Văn chua xót nhắm mắt, từ nơi khóe mắt chậm rãi trào ra một dòng lệ. Trong dòng lệ ấy như lắng đọng hai kiếp duyên nợ bất thành của y và Cửu Tư. Kiếp trước, Cửu Tư vì bảo vệ y mà chết. Kiếp này, y lại chờ đợi Cửu Tư đến chết. Đau khổ gì cũng đều trải qua cả rồi, nguyện rằng nếu có kiếp sau, xin thương thiên thương hại bọn họ một chút, cho tất cả đau khổ được đổi bằng hạnh phúc, để Cửu Tư một lần nữa trở lại trong cuộc đời y.