Chương 73: Hoàng thúc, cho ta ôm một cái được không?《27》

[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Nha Đam


Phượng Quyết có chút hoảng loạn.


Hắn hoài nghi mình có phải hay không thích nam nhân, cho nên mới tới Y Hoài lâu kiểm nghiệm mình.


Tô Tửu thật là mỹ nam tử có thể làm nhân tâm động, chính là Phượng Quyết đối hắn cũng không có cảm giác khác, ngược lại là có chút chán ghét phản cảm.


Phượng Quyết có chút mê mang.


Vì sao hắn ở trước mặt tiểu hoàng đế, đáy lòng sẽ dâng lên tính cảm khác thường ......


Trong lòng chỉ có một ý niệm, muốn tới gần đối phương.


Gần thêm một chút nữa......


Hắn tự cảm thấy mình có xu hướng giới tính bình thường, chính là tiểu hoàng đế xuất hiện lại lần nữa đánh vỡ nhận thức của hắn.


Tô Tửu thấy đối phương không có động tĩnh, thật cẩn thận tiến lên, đầu ngón tay hơi lạnh đặt ở trên vai Phượng Quyết.


Phượng Quyết cơ hồ là cùng thời khắc đó lui về phía sau vài bước.


Tay Tô Tửu thất bại.


Phượng Quyết ngẩn ra một lát, hạ quyết tâm đột nhiên tới gần đối phương.


Tô Tửu ngốc lăng, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng.


Phượng Quyết híp mắt phượng.


Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt ngập nước của đối phương.


Chung quy vẫn là lui trở về.


Mắt Phượng Quyết hiện lên một tia nghi hoặc, có chút mê mang.


Không thích.


Thực phản cảm.


Hắn lại lui về phía sau vài bước, cách đối phương rất xa.


Nhìn đến động tác Phượng Quyết, biểu tình của Tô Tửu có chút nứt nẻ, đôi mắt ánh lên chút nước mắt.


Hắn ngốc lăng, căng thẳng, lại hơi có chút ủy khuất mà cúi đầu.


Tô Tửu lên tiếng: "Vương gia đối nô gia không hài lòng sao?"


Cũng chính là cùng thời khắc Tô Tửu nói chuyện đó, Phong Thiển đẩy cửa đi đến.


Trời biết biểu tình Phong Thiển sau khi tiến vào Y Hoài lâu.


Tóm lại, nàng thực tức giận!


Mảnh nhỏ thế nhưng sau lưng nàng tìm nam nhân!


Cho dù hắn là đoạn tụ cũng không thể.


Mảnh nhỏ là của ta.


Ta.


Vì thế, Phong Thiển nổi giận đùng đùng mà mở cửa ra, hung ác mà nhìn hai người trong phòng.


Phượng Quyết nhìn đến Phong Thiển, hoàn toàn luống cuống.


Giống như đột nhiên có một cổ hàn ý ùn ùn kéo đến đem hắn vây quanh, trái tim cũng trong nháy mắt đình chỉ nhảy lên.


Mắt phượng xinh đẹp của hắn giống như có ánh sáng nhỏ vụn nhạt nhẽo tiêu tan ảo ảnh, đồng tử đen nhánh trong nháy mắt mất sắc thái.


Đôi môi mỏng cũng có chút mất sắc máu.


Cả người cứng đờ không được.


Một giây kia, nội tâm hắn binh hoang mã loạn, lạnh băng đến mức tận cùng.


Tô Tửu ở một bên cũng có chút chinh lăng mà nhìn nhìn Phong Thiển đột nhiên xâm nhập.


Phong Thiển nhìn nhìn Phượng Quyết, lại nhìn nhìn Tô Tửu.


Thần sắc rất khó coi.


Phong Thiển hướng Phượng Quyết đi đến, chế trụ cổ tay của hắn, che ở trước mặt hắn.


Phong Thiển trừng mắt nhìn Tô Tửu, biểu thị công khai chủ quyền: "Hắn là của ta!"


Nàng lời nói vừa ra, không chỉ có Tô Tửu ngây ngẩn cả người, Phượng Quyết cũng giật mình tại chỗ.


Hắn ngước mắt nhìn về phía tiểu hoàng đế trước mặt.


Đáy lòng băng hàn đột nhiên bị vui mừng thay thế được.


Ánh mắt vỡ vụn đột nhiên có vài phần thần thái.


Phượng Quyết nhẹ nhàng cúi đầu nhìn nhìn tiểu hoàng đế lôi kéo tay mình, bên tai vừa có tiếng vọng tiểu hoàng đế nói.


Hắn là của nàng?


Phượng Quyết có chút vui mừng mà nhấp nhấp môi mỏng.


Mặt mày thanh lãnh nhiễm vài phần ý cười.


Phong Thiển xoay người chất vấn Phượng Quyết: "Ngươi đối hắn làm cái gì?"


Hắn này, hiển nhiên chỉ chính là Tô Tửu.


Phượng Quyết trầm mặc, có chút ủy khuất mà rũ mắt, không dám cùng tiểu hoàng đế đối diện.


"Ngươi chạm vào hắn?" Phong Thiển hỏi hắn.


Nghe thấy vấn đề này, huyết sắc cánh môi Phượng Quyết mất hết.


Hắn không chạm vào hắn ta.


Chính là đối phương đụng tới bờ vai của hắn.


Phượng Quyết cúi đầu, ánh mắt có chút dại ra, mới vừa rồi vui mừng tức khắc bị nước lạnh dội hết.


Phong Thiển xem phản ứng của mảnh nhỏ có chút tức giận.


Nàng lại quay đầu hỏi Tô Tửu: "Ngươi chạm vào hắn?"


Tô Tửu ngơ ngác cúi đầu, thanh âm thật nhỏ: "Không có, là nô gia chạm vào bả vai Vương gia ......"


Phong Thiển chớp chớp mắt.


Nàng nhìn về phía Phượng Quyết.


Phượng Quyết ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh tràn ngập hoảng loạn.


Hắn nhấp nhấp môi mỏng, tiếng nói dễ nghe mang theo điểm ủy khuất: "Ta không phải cố ý......"


Phong Thiển: "......"


Không phải cố ý bị chạm vào?


Ừm.


Mảnh nhỏ sao lại đáng yêu như vậy......


Phong Thiển tiếp tục hỏi hắn: "Ngươi thích hắn sao?"


Phượng Quyết lập tức lắc đầu, "Không có. Không thích."


"Vậy ngươi tìm hắn làm gì?"