AllTakemichi: Hoán Đổi Tương Lai??
Đăng vào: 12 tháng trước
Cả đám nghe tin đó mà mừng cúm cả lên, em nghe được cơ mặt cũng giãn ra bớt vài phần. Em biết gã sẽ không bỏ em đâu mà.
Vui mừng khôn siết em cùng họ đi vào phòng bệnh.
-" Tốt rồi nhỉ, anh ấy không sao " Mikey
-" Ừm, mong là như vậy mãi " Takemichi
Em ngồi trong phòng bệnh nhìn gã 1 lát rồi xoay lưng bỏ đi thêm 1 lần nữa..
Nhưng chí ít lần này em có thông báo cho họ.
-" Tao đi 1 chút rồi về, đừng lo " Em nói rồi cũng bỏ đi
Men theo con đường mòn ra khỏi ngoại ô thành phố, em biết rõ mình cần làm những gì.
Vì khi lúc em đi lang thang trên đường có 1 tin nhắn mật danh bảo em phải 1 mình đến ngoại ô thành phố, cũng chẳng quan tâm mấy vì em biết chắc người đó là ai.
Chậm rãi bước chân đi, con đường còn rất xa, em cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ cần giải quyết vấn đề này nữa là em sẽ được bình yên mãi, chắc vậy.
Em đi nảy giờ cũng hơn 30 phút rồi, điểm dừng chân ngay 1 tòa nhà bỏ hoang, không phòng bị mà đi thẳng vào trong.
Đúng như em nghĩ, là Mizo, cô ấy đang ngồi chiễm chệ trên cầu thang, nhìn thấy bóng dáng em đi vào thì trên môi cô ta nở lên 1 nụ cười thâm độc.
-" Đến rồi à, chàng trai " Giọng nói trong trẻo phát ra nhưng người phát ra âm thanh lại chẳng trong sạch gì mấy.
-" Cô kêu tôi đến đây làm gì, và hãy giải thích những lí do vì sao cô lại hại tôi " Em không đáp lại lời cô ta mà đi thẳng vào vấn đề.
-" Xem xét lại tình hình nào chàng trai, người ở thế chủ động là tao và cậu ở thế bị động nhé " Ánh mắt mưu mô hiện rõ trên khuôn mặt cô
Em định nói thêm gì đó thì đã bị ai đó chụp thuốc mê mà ngất tại chỗ .
-" Ngu ngốc quá đấy cậu trai " ..
Em tỉnh dậy đầu đau như búa bổ . Lặng người nhìn xung quanh bản thân em đang bị trói cả tay lẫn chân trên 1 chiếc ghế, chỉ cần sơ xuất là em có thể ngã bổ nhào xuống đật.
M cười khổ khi mình bị như vậy, đúng là ngu khỏi bàn biết là chỗ nguy hiểm nhưng vẫn đi vào.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần em, nghe cũng biết là ai nên em cũng chẳng thèm nghĩ nhiều,
-" Mày lại muốn gì đây, rốt cuộc tao đã làm gì mày " Em giờ cũng chẳng thèm tôn trọng dùng kính ngữ nữa.
-" Để tao kể cho mày nghe 1 câu chuyện nhé " Mizo
-" Trước kia có 1 cô gái nhỏ, cô gái ấy rất yếu đuối, đi học lúc nào cũng bị bạn bè bắt nạt, đến cả ba mẹ cô ấy cũng chẳng màn quan tâm cô ấy, trong lúc cô ấy đang trong tuyệt vọng thì có 1 chàng trai chịu đứng ra bảo vệ cô ấy, cho cô ấy biết thế nào là yêu thương, rồi cũng chàng trai ấy giới thiệu bạn bè của mình cho cô ấy làm quen, cô ấy ngưỡng mộ họ vì họ thật ngầu khi đánh kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu, trong mắt cô ấy họ những người quan trọng, không phải yêu mà chỉ là ngưỡng mộ. Rồi 1 ngày các chàng trai đó đánh mất người mình yêu, họ đau khổ tuyệt vọng vì người đó bỏ trốn khỏi họ, rồi 1 lần nữa người đó lại rơi vào tay họ, nhưng yêu thương kèm theo sự giam lõng, cô gái đó đã cứu người đó, nhưng quyết định đó thật sai lầm, người họ yêu tự tử, họ đau khổ mà gào thét tên người đó, cô gái đó cũng chẳng làm được gì, rồi lần lượt những người cô ngưỡng mộ đều từ bỏ sự sống mà chọn cái chết thay cho sự áy náy trong lòng họ. Cô gái đó khi biết tin đã vô cùng tuyệt vọng, cô xem cái con người mà họ yêu là kẻ thù và đã thề độc là nếu có kiếp sau hoặc cơ hội mới sẽ tự tay kết liễu người đó "
-" Mày thấy sao, câu chuyện hay lắm đúng không " Mizo cô cầm trên tay chiếc dao thái nhỏ đưa tay vơ qua lại trước mặt em.
Em nghe cô ấy nói thì cũng đủ biết là nói ai rồi, chính em chứ còn ai nữa .
-" Mày muốn gϊếŧ tao? " Takemichi
-" Thông minh đấy chàng trai , nhưng khoan tao chơi chưa đủ, khi nào tao chán thì gϊếŧ cũng không vôi " Mizo đi lại chỗ em miết nhẹ tay vào đôi má em.
Em hoàn toàn im lặng khi nghe cô nói, cũng phải thôi, 1 phần cũng là lỗi cửa em nhưng em đâu đáng nhận được kết cục như này.
-" Haha, sao im lặng vậy, nói gì cho tao vui đi " Cô ta cầm trên tay sợi dây thừng thẳng tay quất từng đợt vào người em.
Em đau lắm nhưng nghiến chặt môi để không tạo ra tiếng kêu.
-" Chó má, chán thế " Cô ấy vứt mạnh sợi dây xuống nền đất, đi lại dựt mạnh tóc em ra sau
-" Tao sẽ chơi với mày sau, tận hưởng cảm giác mới đi " Cô ta bỏ đi đóng mạnh cánh cửa lại.
Bây giờ trong căn phòng u tối chỉ có 1 ánh đèn leo lét để nhìn rõ, từ đâu hàng loạt lũ sâu bọ bò nhanh đến chỗ chiếc ghế của em..
Em hét lên từng tiếng vì em sợ côn trùng mà, tiếng khóc vang dội trong căn phòng, sự sợ hãi bủa quanh làm em ngất đi tại chỗ.
Bên ngoài Mizo vẫn đứng đó để nghe tiếng kêu thảm của em, trong lòng cũng có gì đó nhói lên nhưng cũng bỏ qua mà đi khuất.
-" Xin lỗi "
____________
End chap 50 . Ừm thì nó ngược z đó