Chương 16: Chương 16: Phù Dung Hoa

Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Sau bữa tối, vừa về đến phòng ngồi chưa được bao lâu, Jae Shin đã đùng đùng bật dậy, cởi phăng áo khoác dài rồi thay bằng bộ quần áo chuyên dùng để ra ngoài. Mới vừa rồi gã vẫn còn cằn nhằn về chuyện phải họp nhóm này nọ như mỗi khi, giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ khiến người khác không khỏi ngạc nhiên. Sun Joon thấy lạ nên quay sang hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Lát nữa còn họp nhóm Số học, huynh định đi đâu sao?”
Jae Shin không trả lời, lao hoay tìm nón rồi bỗng khựng lại. Gã sực nhớ ra rằng mình làm gì có nón. Jae Shin dùng một dải băng buộc che đi búi tóc, rồi cũng chẳng buồn buộc đai áo lại, vừa buổi sáng ra ngoài vừa nói:
“Cứ nói là ăn tối xong ta ra ngoài mua nón rồi.”
Rõ ràng là nói dối. Trước khi Yoon Hee và Sun Joon kịp hỏi gã muốn họ nói những lời đó với ai thì Jae Shin đã trèo tường biến mất y như đang chạy trốn. Yoon Hee tròn mắt nhìn theo. Cô phát hiện ra một điều kỳ lạ. Bình thường cửa ngách lúc nào cũng mở cho đến tận giờ giới nghiêm, nhưng hôm nay lại được đóng kín. Trước khi đi ăn tối cô vẫn còn thấy nó mở kia mà. Rõ ràng là Jae Shin đã nghe thấy ai đó lém khóa cánh cửa này lại. Ngay lúc đó có tiếng rao của đám tiểu đồng vọng đến từ sân Minh Luận đường.
“Mọi người tập hợp! Về Minh Luận đường! Mọi người tập hợp! về Minh Luận đường!”
Yoon Hee vừa nghe dứt liền quay sang hỏi Sun Joon:
“Có chuyện gì vậy?”
“Đây có lẽ là lý do khiến cho Kiệt Ngao sư huynh trốn ra ngoài.”
Sun Joon mỉm cười bước ra khỏi phòng. Yong Ha từ phòng bên cạnh cũng cùng lúc bước ra, gặp Sun Joon liền hỏi:
“Kiệt Ngao đâu rồi?”
“Huynh ấy nói ra ngoài mua nón…”
Yong Ha đã quá quen với cái kiểu chạy trốn của Jae Shin, vừa làm vẻ mặt “biết ngay mà” vừa thì thầm để người khác không nghe thấy:
“Với ta không cần phải bịa ra mấy lời nói dối ấy đâu. Hắn cứ như con thú hoang ấy. Biết trước sẽ có triệu tập nên đánh bài chuồn chứ gì?”
Yong Ha không nói gì mà chỉ im lặng mang đôi dép cói của mình vào. Kể từ lúc cô vào Sung Kyun Kwan đến nay cũng được vài ngày. Cô đã bắt đầu quen với cuộc sống ở đây, đã có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ thì không cần phải để ý đến Yong Ha hay phải hỏi han gì nữa. Lần tham gia Trai hội đầu tiên này cũng vậy. Trai nhiệm ở đây có quyền lực không khác gì đại thần trong triều. Chính vì vậy mà Sung Kyun Kwan có thể nói là nơi có chuyện đảng phái đấu đá nhau diễn ra ác liệt nhất, cũng là nơi hết sức coi trọng tính chính trị. Tuy hoàng thượng đương triều đã ra lệnh cấm phân biệt đảng phái, nhưng mỗi khi có Quán tiến[1] thì tình hình lại tệ hơn. Có lẽ vì vậy mà Jae Shin luôn tỏ ra căm ghét Trai nhiệm, ngay cả Sun Joon cũng phải né tránh họ trong suốt thời gian qua.
[1] Quán tiến: việc bầu cử trong nội bộ nho sinh Sung Kyun Kwan cho các chức trong Trai nhiệm.
Vừa mới vào đến sân Minh Luận đường, một nhóm nho sinh Tây trai chờ sẵn đã đẩy Yong Ha và Yoon Hee sang một bên rồi vây lấy Sun Joon. Thường ngày họ không bao giờ dám vô lễ trước mặt Sun Joon, nhưng hôm nay có vẻ rất bực mình.
“Cậu hãy rời khỏi Đông trai ngay đi!”
“Rốt cuộc vì lý do gì mà cứ cứng đầu vậy! Giai Lang cậu mà không làm Hạ Sắc chưởng thì chúng tôi biết làm thế nào đây?”
“Bây giờ cậu vẫn có thể chuyển Tây trai được mà, rồi nhận chức Hạ Sắc chưởng nghị giúp chúng tôi đi.”
Sun Joon đứng giữa bị bủa vây giữa muôn lời ngàn tiếng. Yong Ha kéo tay áo Yoon Hee, dắt cô đi về phía Minh Luận đường, nói nhỏ:
“Cậu cứ vờ như không nghe thấy gì đi. Chúng ta mà đứng đó Giai Lang lại càng khó xử hơn.”
Yoon Hee đi theo Yong Ha nhưng vẫn lén nhìn về phía Sun Joon. Chàng đang từ tốn đáp lời từng người một với khuôn mặt tươi cười, trong khi đám nho sinh Tây trai hoàn toàn không có vẻ gì thiện ý. Yoon Hee nghe tiếng Yong Ha lầm bầm sát bên tai:
“Giữa đám Lão luận giả tạo ấy chắc thấy trơ trọi lắm. Giai Lang à, cô độc lắm phải không?”
Yoon Hee dần nhận ra cốt lõi của sự bất hòa mà cô cảm thấy. Càng bị vây quanh bởi những người muốn có được mình, Sun Joon lại càng trở nên trơ trọi…
“Tôi cứ nghĩ huynh ấy là người rất đáng ghen tị, thứ gì cũng có. Thì ra không phải vậy.”
“Cũng phải. Như Kiệt Ngao còn la lối, còn phản kháng, chạy trốn được. Nhưng Giai Lang thì khác, cậu ấy giấu tiếng kêu la bằng nụ cười, cũng không tìm cách trốn tránh. Vậy lại càng nguy hiểm.”
Yong Ha dừng bước, xoay một vòng, hạ cánh tay cầm quạt xuống rồi ngẩng đầu nhìn trời như đang cảm nhận từng cơn gió thổi qua. Trên trời chỉ có vài đám mây trôi lững lờ vô định, không màng gì đến những mối nhân duyên dưới mặt đất này. Người lúc nào cũng cười cười nói nói như Yong Ha, vậy mà cũng có lúc trầm tư, trong mắt chứa đầy sự lạnh lùng.
“Xem ra lý do tập hợp hôm nay là để chọn Hạ Sắc chưởng. Có khi nào vì lý do đó nên Sun Joon mới đến sống ở Đông trai không nhỉ? …Ha, hay cứ chặt phứt chân cậu ta đi cho rồi, để không phải đứng đối mặt với đám người kia. Tuy ta không phải người Lão luận, nhưng ta chẳng muốn nhìn thấy cảnh này chút nào.”
Trước khi vào Minh Luận đường, Yoon Hee ngoái đầu lại nhìn Sun Joon thêm một lần nữa. Bản thân Yoon Hee sinh ra trong một gia đình không chút thế lực nào về chính trị, nên cho dù giới chính trị có biến động như thế nào cô vẫn có thể tập trung vào việc học. Về mặt này, Sun Joon vất vả hơn cô nhiều. Số mệnh sẽ chẳng bao giờ chịu buông tha chàng, mà luôn muốn cuốn lấy chàng vào vòng xoáy điên cuồng của nó. Yoon Hee chỉ muốn chạy đến bên Sun Joon đuổi hết đám người ấy đi, nhưng đây là vấn đề nội bộ Lão luận, Yoon Hee không thể can dự.
Những cánh cửa nối giữa các gian phòng của Minh Luận đường đều được mở toang, biến nơi này thành một đại sảnh. Như có một luật bất thành văn giữa các nho sinh, tất cả tự động chia ra ngồi theo hai dãy Đông trai và Tây trai. Yoon Hee đi đến cuối dãy Đông trai rồi ngồi xuống. Một lát sau Sun Joon cũng bước vào, vẻ mặt không có gì thay đổi, đến ngồi cạnh Yoon Hee như thể chỗ ngồi ấy rõ ràng là của chàng.
“Huynh không sao chứ?”
“Tôi có chuyện gì không ổn sao?”
Nếu không biết rõ chuyện vừa rồi mà chỉ quan sát vẻ mặt Sun Joon thì có lẽ Yoon Hee đã tin rằng không có chuyện gì xảy ra. Mà không, cũng có thể chẳng có chuyện gì xảy ra thật. Những chuyện kiểu như thế này luôn xảy ra với chàng, chưa biết chừng chính bản thân chàng cũng đã quen với chúng rồi. Nhưng nhóm nho sinh Lão luận khi nãy lại bước vào Minh Luận đường với bộ mặt tối sầm, như để minh chứng rằng “đã có chuyện xảy ra”. Ánh mắt khó chịu của họ không nhìn Sun Joon, mà chỉ chăm chăm về phía Yoon Hee. Những ánh mắt giống hệt ánh mắt của mấy tên giành chỗ trong kỳ Sơ thí lần trước, khiến Yoon Hee không tài nào tảng lờ đi được.
Đông Chưởng nghị và Tây Chưởng nghị cùng với mấy người quản nô bước vào Minh Luận đường, bắt đầu Trai hội. Mấy người quản nô này đã ra soát một lượt cả Đông trai và Tây trai để kiểm tra xem có nho sinh nào trốn không tham gia Trai hội hay không. Hai Chưởng nghị bắt đầu so sánh số người đã ghi tên trong bữa tối và số người hiện đang có mặt ở đây. Đông Chưởng nghị phát hiện ra sự vắng mặt của Jae Shin, uể oải lên tiếng hỏi cho đúng lệ:
“Moon Jae Shin lại đi đâu nữa rồi?”
Thấy Sun Joon và Yoon Hee lúng túng không biết trả lời thế nào, Yong Ha liền trả lời thay:
“Huynh ấy không biết có buổi tập hợp, nên ăn tối xong vội ra ngoài mua nón rồi. Hôm trước phải thế nón để trả tiền rượu, huynh ấy không thể ra ngoài mấy ngày nay. Chịu tù túng mãi, hôm nay quyết định ra ngoài thì lại đúng ngay buổi tập hợp.”
“Cậu ta từng chịu phạt vì trốn Trai hội mấy lần rồi, vậy mà vẫn…”
“Có phải huynh ấy cố tình đâu. Từ nay về sau mỗi khi có Trai hội thì các huynh làm ơn báo trước cho chúng tôi biết là được rồi.”
Vì biện hộ cho Jae Shin nên Yong Ha mới miễn cưỡng nói ra câu này. Nếu thông báo trước ngày giờ tổ chức Trai hội, sẽ có rất nhiều nho sinh viện cớ này nọ để khỏi phải tham gia, vậy nên họ mới phải dùng đến khổ nhục kế, tổ chức Trai hội bất thình lình như vậy. Không có ai biết được chuyện này. Nhưng khổ nhục kế ấy lại biến thành điểm lợi cho Jae Shin, người vốn có khả năng phán đoán cực tốt.
Trai hội bắt đầu. Chức Sắc chưởng vốn được chia ra làm hai, gồm Thượng Sắc chưởng và Hạ Sắc chưởng. Giống như những gì Yong Ha suy nghĩ, buổi Trai hội hôm nay được tổ chức chủ yếu là để bầu ra Hạ Sắc chưởng. Chức Hạ Sắc chưởng này sẽ được chọn trong số những nho sinh mới, Tây trai thì chọn người của Lão luận, còn Đông trai thì chọn người của Thiếu luận. Chưa từng có trường hợp ngoại lệ nào. Tuy trong Đông trai cũng có người thuộc phái Nam nhân như Yoon Hee hoặc không thuộc đảng phái nào như Yong Ha, nhưng chỉ có người Thiếu luận mới được chọn. Đây vốn không phải là truyền thống có sẵn, mà xuất hiện từ khi hai phái Lão luận và Thiếu luận bắt đầu tranh giành quyền lực trong triều đình. Ngoài ra, không phải cứ là người của Lão luận hay Thiếu luận thì có thể được chọn vào Trai nhiệm. Trai nhiệm nhất định phải là những người có gia thế đặc biệt hơn người. Nếu không có ai đủ tiêu chuẩn, đôi khi họ còn mang cả người ngoài vào. Bây giờ Sun Joon quyết không nhận chức Hạ Sắc chưởng, hẳn phía Lão luận đang muốn phát điên.
Bên phía Thiếu luận, ngoài Jae Shin, Yong Ha cũng không khác gì Sun Joon. Nhờ tài lực và tài ăn nói, Yong Ha có sức ảnh hưởng rất lớn đối với các nho sinh khác, nhưng chính miệng hắn lại thừa nhận mình là người vô đảng vô phái nên không thể xét vào diện có thể bầu chọn Trai nhiệm.
Trong suốt thời gian diễn ra Trai hội, Yoon Hee gần như chẳng có việc gì để làm. Cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là đánh dấu vào dưới tên một người mà Đông Chưởng nghị đã tiến cử. Tất cả có ba người được nêu tên trong danh sách chọn làm Hạ Sắc chưởng của Đông trai, và lẽ dĩ nhiên không có tên Sun Joon, vì chàng là người Lão luận. Cả danh sách bên Tây trai cũng không có nốt, vì chàng đã từ chối chuyện này đến tận phút chót.
Sau khi thực hiện nhiều nghi thức, Trai hội bầu Hạ Sắc chưởng cũng kết thúc. Yoon Hee hòa vào dòng người đi về phía Đông trai. Khi chuẩn bị ai về phòng nấy, Yong Ha nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý và nói:
“Cậu và Giai Lang, chỉ hai người, sẽ ngủ chung trong mấy ngày tới đấy?”
“Sao lại thế? Kiệt Ngao sư huynh chỉ ra ngoài một lát thôi mà.”
“Tên đó mà đã ra ngoài rồi thì sẽ mất dạng luôn. Chúc hai cậu vui vẻ.”
“Nhưng ngày mai huynh ấy còn có giờ học mà.”
“Đại Vật này, đến tận lúc này mà cậu vẫn chưa hiểu tên Kiệt Ngao ấy sao? Chuyện hắn trốn học đâu phải chuyện hiếm thấy. Hơn nữa, ngày mốt còn là ngày nghỉ, hắn mà chịu ở lại học sao?”
Mùng 8 và 23 hàng tháng là ngày nghỉ ở Sung Kyun Kwan. Nếu mỗi chuyện diễn ra đúng như những gì Yong Ha nói, thì đêm nay Yoon Hee sẽ phải ngủ chung phòng với Sun Joon, chỉ có hai người. Đột nhiên tim Yoon Hee đập loạn xạ. Từ trước tới giờ cô vẫn sinh hoạt trong cũng một phòng với chàng, nhưng nghe đến đoạn “chỉ có hai người”, tim cô bắt đầu nhảy tưng bừng. Yong Ha nhìn theo Yoon Hee luống cuống bước vào phòng, lẩm bẩm một mình:
“Hay là ngày mốt ta đến Mẫu Đơn các nhỉ? Sẵn xác mình lại xem rốt cuộc Đại Vật là nữ nhi, hay nam sắc… Không phải bán nam bán nữ đấy chứ? Điêu Thuyền cũng hơi khó chiều, phải dùng cách nào để cạy miệng nàng ta ra đây…”
Nói chỉ còn lại hai người trong căn phòng kín nhưng cũng chẳng khác với thường ngày. Vẫn là Đại Vật công tử bận rộn với đống bài vở cần xem lại và Giai Lang chỉ biết chúi đầu đọc sách. Yoon Hee còn gần như quên hẳn chuyện trái tim mình đã đập loạn xạ như thế nào trước khi bước chân vào phòng. Nếu không qua được bài kiểm tra hàng ngày thì không được vào lớp, nên Yoon Hee chỉ còn biết học mà thôi. Lần đầu tiên tựa như kỳ tích không bị tiến sĩ Jang mắng, hơn nữa còn có thể theo kịp tốc độ giảng bài của tiến sĩ Yu đã tốn của Yoon Hee không biết bao sức lực. Giờ thì hai người hay hai mươi người, Yoon Hee cũng chẳng có tâm trí nào mà suy nghĩ lung tung nữa.
Thời điểm này bài vở của cả Sun Joon lẫn Yoon Hee đều chất cao như núi. Đột nhiên Yoon Hee cảm nhận thấy có gì đó khác thường từ phía Sun Joon. Quyển sách của chàng để mở trên bàn, nhưng không hề nghe thấy tiếng lật trang sách. Nét mặt chàng rất bình thản, nhưng trên trán thì hiện rõ sự u ám. Yoon Hee nghĩ nếu cứ tiếp tục giả vờ tập trung học bài không nhìn thấy tình cảnh chàng lúc này thì không ổn chút nào. Cô đóng mạnh quyển sách của mình lại. Mon men đến ngồi trước bàn Sun Joon, đưa tay lên chống cằm. Sun Joon có hơi bất ngờ nhưng rồi lại mau chóng nheo mắt cười:
“Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta đi chơi đi. Hình như huynh cũng không muốn học nữa thì phải.”
“Sao tự dưng cậu lại muốn đi chơi? Từ lúc vào Sung Kyun Kwan đến giờ, cậu toàn đọc sách bất kể ngày đêm, còn lờ cả tôi đi mà.”
“Tôi lờ huynh đi lúc nào?”
“Có đấy.”
Không phải cô lờ chàng đi, mà vì sợ vô tình chạm phải ánh mắt chàng nên mới cẩn thận thôi. Cứ mỗi khi đứng trước mặt chàng, Yoon Hee lại để lộ ra những hành động nữ tính mà bình thường không bao giờ có. Hơn nữa Yong Ha lúc nào cũng căng mắt giám sát cô, Yoon Hee không thể làm khác được. Không chỉ Yong Ha, cả thế gian này đều khiến cho Yoon Hee phải đề phòng, từng chút một.
Vào cái đêm Yoon Hee không chịu nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi, nỗi kinh hoàng khi mờ sáng giật mình tỉnh dậy vẫn còn in đậm trong tâm trí cô đến tận bây giờ. Khi đó Yoon Hee như bị đẩy đến ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục, cứ trằn trọc lo lắng không biết mình đã bị lộ hay chưa, mãi cho đến khi Sun Joon và Jae Shin thức dậy. Dù biết họ không nhận ra điều gì bất thường, nhưng nỗi kinh hoàng ấy vẫn không hề giảm. Yoon Hee phải luôn cẩn trọng như đang đi trên băng mỏng vậy. Còn chàng, Lee Sun Joon, chính là thứ nguy hiểm nhất đối với cô. Nhìn Yoon Hee cười tươi rói, Sun Joon cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn, chàng hỏi:
“Cậu muốn an ủi tôi à?”
“Huynh có chuyện gì không vui, cần người an ủi sao?”
Nhìn vẻ ngơ ngác của Yoon Hee, Sun Joon bật cười. Làm sao cậu nhóc này lại có thể đáng yêu đến thế? Yoon Hee giật mình nhận ra mình lại để lộ bộ mặt nữ nhi, vội vàng dãn cơ mặt ra và nói:
“Vì không muốn nhận chức Hạ Sắc chưởng nên huynh mới vào Đông trai phải không? Huynh không muốn đem chuyện đấu đá đảng phái vào tận Sung Kyun Kwan nên…”
“Nếu chỉ dựa vào chuyện đó thôi thì làm sao có thể đưa ra kết luận được.”
Một câu trả lời rất mơ hồ. Nhưng đây lại là câu trả lời duy nhất mà Sun Joon có thể nói. Chàng đã rất muốn được ở bên cạnh người đang ngồi trước mặt mình, dù chỉ là một chút thôi. Để đã như thế này, thay vì Kim Yoon Sik chuyển vào Tây trai, chuyện chàng vào Đông trai rõ ràng là giải pháp tốt nhất.
“Vừa là bạn học, vừa là bạn chơi, vậy chẳng tốt sao?”
“Gì cơ?”

Yoon Hee không hiểu được câu nói Sun Joon tự thì thầm với chính mình.
“Nhưng biết chơi gì bây giờ? Hay là hai chúng ta giải Số học đi, có khi cũng vui đấy?”
Suy nghĩ một lúc thật lâu mà chàng lại đưa ra đề nghị “chơi” giải Số học, cái thứ đau đầu nhức óc ấy. Yoon Hee siết chặt hai tay, bày ra vẻ đáng sợ nhất có thể rồi nói:
“Số học thì ngày nào cũng làm cùng với những người khác rồi mà!”
“Nhưng mà…”
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện gì cơ?”
“Thì tán gẫu thôi! Có phải chỉ phụ nữ mới tán gẫu thôi đâu?”
“Có ai bảo nói chuyện không phải là tán gẫu đâu. Đàn ông chúng ta ngày nào cũng tán gẫu với nhau cả mà.”
“Đúng vậy. Đàn ông thật sự cũng nhiều lời. Vậy mà lúc bào cũng cấm phụ nữ nói… A!”
Nhận ra mình lại đứng trên lập trường của phụ nữ mà nói lung tung, Yoon Hee tự đánh vào đầu mình không chút thương tiếc, nhưng dĩ nhiên là chỉ trong tưởng tượng của cô thôi.
“Cậu thật biết nghĩ cho người khác. Thường thì đàn ông chúng ta rất ít khi nghĩ cho phụ nữ.”
“Nhưng… trên thế gian này thứ tôi cảm thấy khó hiểu nhất cũng chính là lòng dạ của phụ nữ. Ha ha ha.”
“Tôi cũng vậy. Sẵn nhắc đến phụ nữ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu…”
“Tôi đã nói là không biết gì về phụ nữ mà!”
“Tôi muốn nói đến tỉ tỉ cậu.”
Yoon Hee đang định phản bác chợt khựng lại. Tỉ tỉ Yoon Sik, vậy chàng phải là chính cô sao? Bị chàng hỏi bất ngờ, Yoon Hee không biết phải tỏ vẻ ra sao, toàn bộ cơ trên khuôn mặt cô cứ lúng ta lúng túng. “Lần đầu tôi gặp tiểu thư, cô ấy không nói gì cả, tuy hỏi câu này có hơi thất lễ nhưng liệu có phải tiểu thư…”
Nghe cách hỏi ngập ngừng của Sun Joon, Yoon Hee hiểu ra chàng đang muốn hỏi có ai cô bị câm không.
“Không phải đâu! Khi ấy đang ở ngoài, lại được người như huynh bắt chuyện, vì xấu hổ nên mới như thế thôi. Hơn nữa, tỉ tỉ tôi vốn rất giữ kẽ…”
Đang lắp bắp thì Yoon Hee chuyển hẳn đề tài sang ca tụng tỉ tỉ mình.
“Chính miệng tôi nói ra mấy lời này có hơi ngại, nhưng tỉ tỉ tôi vừa đoan trang vừa hiểu biết, lại còn rất xinh… xinh đẹp nữa… Khả năng thêu thùa của tỉ ấy cũng… khá. Tỉ ấy còn học chữ rất giỏi… À! Tính tình! Tính tình tỉ ấy cực kỳ tốt.”
Yoon Hee muốn nói tốt cho chính mình nhiều hơn, nhưng lại không nghĩ ra lời khen nào nữa. Nhìn Yoon Hee cố tìm lời hay ý đẹp mà cả thời gian lau mồ hôi trên thái dương cũng không có, Sun Joon mỉm cười nói:
“Trông tiểu thư vẫn còn trẻ, lại là người tốt như vậy, nhưng sao đến bây giờ vẫn…”
“… Vì tỉ ấy phải chăm sóc cho tôi, cũng muốn chờ đến khi tôi tham gia khoa cử…”
Sun Joon có vẻ thương xót tỉ tỉ của Yoon Sik. Yoon Hee không muốn nhìn người khác thương hại mình, cô cúi đầu nói nhỏ:
“Nhưng tỉ ấy còn trẻ lắm. Tỉ ấy chỉ lớn hớn tôi một tuổi, còn nhỏ hơn huynh một tuổi mà! Dĩ nhiên, hai mươi tuổi thì xét ra chuyện hôn sự của tỉ ấy cũng hơi muộn, nhưng mà…”
“Khi ấy nhìn thấy chiếc váy cũ của tỉ tỉ cậu tôi đã rất đau lòng.”
“Huynh đừng nói những lời như vậy. Tôi, à không, tỉ tôi vẫn chưa đến mức cần người khác thương hại đâu.”
“Không phải thương hại. Tiểu thư cũng là phụ nữ, không lý nào cô ấy lại không thích mặc áo váy hay đeo trang sức đẹp? Tiểu thư đã phải hy sinh vì cậu, từ bỏ hết những thứ đó, kẻ như tôi làm sao dám thương hại cô ấy được? Điều khiến tôi đau lòng là chiếc mũ sa và áo khoác của cậu nếu so với chiếc váy cũ của tiểu thư thì còn tốt hơn nhiều.”
Yoon Hee thu chân lại ngồi bó gối nhìn chàng. Tuy chỉ gặp thoáng qua một lần, nhưng hình như tỉ tỉ Yoon Sik trong ký ức của chàng là người rất hạnh phúc. Bằng thân phận Yoon Sik, cô chuyển tình cảm của Yoon Hee đến chàng.
“Tỉ tôi có nhờ tôi chuyển lời, rằng huynh là một người rất tốt.”
“Tiểu thư nhờ chuyển lời, sao đến bây giờ cậu mới nói?”
“Tỉ ấy còn nói giọng huynh rất hay nữa.”

“Thật là, tôi còn chưa được nghe giọng của tiểu thư nữa là.”
“Tỉ ấy cũng nói rằng huynh rất tuấn tú, khuôn mặt huynh như tỏa sáng ấy.”
“Vậy là tiểu thư đã nhìn thấy tôi rồi à? Thật bất công. Đến cả một sợi tóc của cô ấy tôi còn chưa được thấy cơ mà.”
Hình ảnh Yoon Sik đã ngồi trước mặt Sun Joon không còn là đàn ông nữa, mà đã hóa thành một cô gái. Cô gái ấy có mái tóc đen dài, mặc một chiếc áo khoác phủ đến tận bàn tay cùng một chiếc váy màu đỏ tươi, khác hẳn với bộ đồ cũ kỹ hiện thực. Cô gái một giấu đi đôi môi ngượng ngùng của mình, đưa tay áo lên che mặt rồi e thẹn quay đầu đi. Trong tưởng tượng của Sun Joon, hình ảnh tỉ tỉ của Yoon Sik và cậu biến thành một từ lúc nào. Giật mình vì những gì vừa tưởng tượng, Sun Joon khẽ lắc đầu, cố xua đi cảm giác tim mình đang đập mạnh.
“Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng mình đúng là quá khiếm nhã. Sao lại tự biến Kim công tử thành nữ rồi tự xao xuyến thế này… Không phải phép chút nào, không quân tử chút nào.”
“Hai cậu ngồi nhìn nhau làm gì vậy hả?”
Đột nhiên Yong Ha mở toang cửa ra bước vào trong Trung nhị phòng. Yoon Hee vì bất ngờ suýt chút nữa đã thét lên thành tiếng.
“Hai chúng tôi đang nói chuyện thôi. Nữ Lâm huynh sang đây có chuyện gì vậy?”
“Sang chơi. Ta còn mang théo ít đồ ăn vặt làm của hối lộ này, cho ta nói chuyện với.”
Làm gì có ngày nào Yong Ha không ghé sang đây. Mang tiếng là ở phòng bên cạnh, nhưng gần như Yong Ha chỉ dùng phòng đó để ngủ, còn lại đa số thời gian đều ở bên này. Chuyện Sun Joon hỏi có việc gì và Yong Ha trả lời sang chơi cũng chỉ cho có lệ mà thôi. Yong Ha vừa bày một đống đồ ăn ra giữa phòng.
“Ta vốn chỉ cần một ngày không ngửi thấy mùi đàn bà thôi là đã không thở nổi, vậy mà dạo gần đây không hiểu sao chỉ cần bước vào phòng này thôi là có thể chịu được mấy ngày. Các cậu không thấy lạ sao?”
Nghe câu nói đùa ấy của Yong Ha, Yoon Hee cố ra vẻ đàn ông, cười thật lớn rồi trả lời:
“Ha ha ha, chắc là nhờ mùi hương tỏa ra từ chiếc váy lót của Điêu Thuyền rồi.”
Chính sự nghi ngờ của Yong Ha đã rèn luyện tính gan lì cho Yoon Hee. Trước những lời bóng gió tương tự, Yoon Hee giờ đã có thể bình tĩnh đường hoàng đáp trả. Cũng may ngoại trừ Yong Ha, các nho sinh khác đều không thấy cô có gì khác thường. Đối với mọi người, chuyện một nho sinh nhận được sự sủng ái của hoàng thượng vào học tại Sung Kyun Kwan nơi vốn cấm nữ nhi, lại là nữ nhi thật vượt quá sức tưởng tượng.
“Mà hai cậu đang nói chuyện gì có vẻ vui thế?”
“Chúng tôi đang nói chuyện về tỉ tỉ của Đại Vật.”
“Vậy à? Đại Vật có tỉ tỉ sao? Nếu cô ấy giống cậu thì ắt phải là một mỹ nhân.”
Yong Ha cảm thấy như mình vừa bắt được một chi tiết cực kỳ hay ho, Yoon Hee nhìn Yong Ha lại quay sang nhìn Sun Joon, lúng túng một lúc mới lắp bắp trả lời:
“Vâ… vâng, tỉ ấy rất đẹp.”
Tự khen mình trước Sun Joon khiến Yoon Hee nóng bừng cả mặt. Nhưng thật sự, dù có chết cô cũng không một nói câu “tỉ tỉ của Yoon Sik không phải là mỹ nhân” trước mặt chàng. Yoon Hee mong sao tỉ tỉ Yoon Sik chỉ để lại những ấn tượng đẹp trong ký ức Sun Joon mà thôi. Cô không ngờ chàng cũng lên tiếng ủng hộ mình:
“Tôi đã gặp tiểu thư rồi, mỹ nhân thật sự đấy.”
“Cái gì? Cậu gặp rồi á?”
Ý của Sun Joon chỉ đơn giản là tỉ tỉ của Yoon Sik có tấm lòng và nhân cách đẹp, nhưng Yong Ha lại hiểu rằng Sun Joon đã trực tiếp nhìn thấy Kim tiểu thư, và từ mỹ nhân là nói đến dung mạo của cô. Mà thật ra ai nghe cũng sẽ hiểu lầm theo hướng đó. Yoon Hee cũng bất ngờ, nhưng rồi cô nhận ra ý Sun Joon muốn nói gì. Cô cười thầm trong bụng khi biết Yong Ha đã hoàn toàn hiểu sai ý Sun Joon. Trong một thoáng, Yong Ha đã nghĩ tỉ tỉ xinh đẹp ấy có khi nào là Kim Yoon Sik đang ngồi trước mặt mình hay không? Nhưng Yong Ha còn hiểu lầm thêm một điều nữa. Hắn nghĩ rằng Sun Joon đã gặp Yoon Sik cùng với tỉ của mình, chứ không hề biết rằng chỉ có hai người gặp nhau mà thôi.
Trực giác của Yong Ha như rơi vào mê cung. Nhưng bản thân hắn vẫn thấy rất thú vị. Ban đầu chỉ đơn giản là tò mò về giới tính của Kim Yoon Sik, nhưng dần dần hắn lại cảm thấy có cảm tình với cậu nhóc này. Yong Ha còn nghĩ, nếu Yoon Sik không phải là con gái mà là đàn ông thật sự thì tuyệt biết chừng nào.
“Ta cũng muốn gặp tiểu thư một lần cho biết.”
“Người khác tôi không biết, nhưng Nữ Lâm huynh thì tuyệt đối không được.”
“Tại sao chứ?”
“Ở Jo Seon này, chẳng phải cái tính phong lưu của Nữ Lâm huynh còn đáng sợ hơn cả vũ bão sao? Theo những gì tôi nghe người ta nói thì huynh chẳng từ ai cả, kỹ nữ, dân thường, cho đến con nhà quý tộc. Trước khi huynh bỏ cái tật lăng nhăng ấy thì huynh sẽ không được nhìn thấy tỉ tỉ tôi đâu.”
“Này, cậu nhẫn tâm quá đi. Vậy là xem như cả đời này ta sẽ không được gặp tỉ tỉ cậu rồi.”
Rõ ràng đây là lời tuyên bố mình sẽ phong lưu cho đến tận lúc chết. Dù không biết là ai, nhưng nương tử của Yong Ha thật sự rất đáng thương. Cả những người con gái mà hắn từng qua lại nữa. Bản thân cũng là phụ nữ nên Yoon Hee rất tức giận, song cô chỉ có thể xả cơn giận ấy lên số thức ăn mà Yong Ha đã mang qua. Ba người ngồi nhai rôm rả thì đột nhiên Yong Ha hỏi Sun Joon:
“Này Giai Lang! Đại Vật không phải quá đẹp sao?”
“Hức! Khụ khụ!”
Yoon Hee giật thót mình, làm đống bánh trong miệng nghẹn lại ngay cổ. Trong khi cô uống nước từ cái bát để sẵn bên cạnh, hai người đàn ông còn lại tiếp tục nói chuyện:
“Vâng, tôi cũng nghĩ giống huynh.”
“Vậy ta hỏi cậu nhé, từ trước đến giờ có lần nào cậu nghi ngờ Đại Vật là cô gái không?”
Câu hỏi này làm Yoon Hee choáng váng như thể mặt đất chỗ cô đang ngồi bỗng bất ngờ nứt toác. Cô bàng hoàng đến nỗi không thể lấy lại bình tĩnh ngay. Nếu bây giờ mà nhảy dựng lên la lối chối bỏ thì sẽ rất kỳ quặc, mà ngồi im như không phải chuyện gì ghê gớm cũng kỳ quặc không kém. Càng không thể chỉ ngồi cười giả lả. Trong khi đầu óc Yoon Hee đang rối bời như thế, cô nghe thấy Sun Joon trả lời:
“Nữ Lâm sư huynh đánh giá con người ta theo cách đó sao? Đại Vật công tử có xinh đẹp và hơi mảnh khảnh thật. Nhưng đẹp có phải là điều gì xấu hổ đâu? Việc huynh đem vẻ đẹp của cậu ấy ra làm điểm yếu, nghi ngờ cậu ấy là phụ nữ, xem như đã phủ nhận nhân cách của cậu ấy rồi. Huynh đối xử với bạn bè mình như vậy sao có thể tự xưng là người có nghĩa khí được? Con người bên trong Đại Vật, là người nam tính nhất trong số những người đàn ông thực thụ trên thế gian này! Chẳng lẽ Nữ Lâm huynh xem trọng bề ngoài mà bỏ qua cái bên trong sao?”
Rốt cuộc là lời khen hay là lời chửi rủa đây?
Rõ ràng Sun Joon đang bênh vực cô, nhưng phần “nam tính trong số những người đàn ông thực thụ trên thế gian này” làm Yoon Hee không vui chút nào. Nghĩ đến sự tin tưởng của Sun Joon, lương tâm Yoon Hee cảm thấy cực kỳ cắn rứt. Lừa dối chàng như thế này, chẳng phải là cô đang phản bội lại sự tin tưởng mà chàng vẫn thường nhắc đến đấy sao? Trong khi đó, Yong Ha vẫn tiếp tục nói:
“Cậu cũng nóng tính thật đấy. Ta cũng biết Đại Vật rất đàn ông, khác hẳn với bề ngoài, vậy nên mới hỏi thử cậu mà. Giai Lang này, nếu có một người con gái giống y hết Đại Vật, cậu nghĩ sao nếu cô ấy là nương tử cậu? Cả tính cách, ngoại hình, học thức đều giống cậu ấy, chỉ khác mỗi giới tính thôi. Cứ thử tưởng tượng một tí, chắc chẳng ảnh hưởng đến tình bạn đâu nhỉ?”
Yoon Hee không thể ngăn tim mình thôi đập loạn xạ, cô vơ bừa một miệng bánh rồi đưa lên miệng. Nhưng Sun Joon không trả lời ngày mà đưa tay chống cằm, ra chiều suy nghĩ rất nghiêm túc. Chàng đắn đo suy nghĩ càng lâu, Yoon Hee càng thấy khó thở, cuối cùng cô phải lên tiếng xen vào:
“Nữ Lâm huynh chỉ đùa thôi mà, sao huynh cứ phải suy nghĩ làm gì, mặc kệ đi. Với lại, thế gian này làm gì có cô gái nào giống hệt tôi được.”
Không biết có phải Sun Joon tìm được câu trả lời trong lời nói của Yoon Hee hay không, chàng liền quay sang nhìn Yong Ha và nói:
“Nếu là tôi, tôi không thể xem cô gái giống Đại Vật là nương tử được.”
Vậy ý Sun Joon là chàng chỉ muốn Kim Yoon Sik là đàn ông thôi sao? Trái tim Yoon Hee như rơi thẳng xuống đất. Yoon Hee cố nặn ra nụ cười để giấu đi sự thất vọng, nhưng không thể. Sun Joon nói tiếp:
“Không nên đặt tiêu chuẩn hay tham vọng quá cao. Hơn nữa, việc ngồi tưởng tượng ra một cô gái vốn không có thật cũng quá hão huyền.”
“Sao lại không được? Một cô gái như Đại Vật thì có gì là quá đâu?”
“Nhưng đó lại là cô gái quá hoàn hảo so với tôi.”
Ngay khi trái tim Yoon Hee vừa định lâng lâng bay về chỗ cũ thì cửa phòng lại mở cái rầm, Jae Shin xuất hiện. Yong Ha ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, trố mắt ra nhìn Jae Shin như thể thấy xác chết đi vào.
“Sao tự dưng huynh lại quay về?”
Jae Shin bỏ ngoài tai câu hỏi của Yong Ha, vừa bước vào phòng vừa phản bác lại câu nói của Sun Joon:
“Ngươi nói hình mẫu lý tưởng của mình là một đứa con gái giống Đại Vật? Nhảm nhí! Ngươi thích một đứa con gái không biết ngoan ngoãn nghe lời, mỗi khi có chuyện gì không vừa ý thì gân cổ lên cãi lại ngươi sao? Thành thân, chỉ cần với người không quá ngu ngốc là được rồi. Nếu lấy về một nương tử quá thông minh, biết quá nhiều thứ thì cái nhà ngươi sẽ chẳng có ngày nào yên đâu.”
Jae Shin cởi chiếc áo khoác ra rồi vắt lên mắc áo.
“Tôi hỏi huynh có chuyện gì mà chưa đi được một ngày một đêm đã về rồi? Huynh vốn là người đã đi là không biết khi nào trở lại kia mà?”
“Ta đã nói là đi mua nón rồi mà, mua xong thì về thôi.”
Nhìn lại thì đúng là hắn đang đội một chiếc mũ sa mới thật. Jae Shin cởi nón ra, huơ huơ trước mặt Yong Ha vài lần như muốn bảo nhìn cho kỹ đi, rồi đặt nó lên kệ cửa.
“Bỏ qua chuyện mũ nón đi, tự dưng hôm nay huynh lại giở chứng gì nữa đây?”
“Ta sợ hai đưa nó bám dính lấy nhau nên về đấy, được chưa?”
Jae Shin vừa làu bàu trả lời vừa lúc trong áo khoác ra thứ gì đó. Gã ném lên đùi Yoon Hee. Là một chiếc mũ chụp đầu.
“Mua nón được người ta tặng không đấy.”
Chỉ nhìn cũng biết chiếc mũ chụp đầu này không phải là loại rẻ tiền thường được tặng kèm theo. Yoon Hee ngơ ngác một lúc rồi đẩy chiếc mũ lại phía Jae Shin.
“Thứ này rất đắt, tôi không thể nhận được đâu. Kiệt Ngao huynh cứ giữ lại mà dùng.”
“Nhỏ, không vừa đầu ta.”
“Thì huynh mang đi đổi cái khác là được mà?”
“Này! Đổi đi đổi lại thì còn gì là thể diện quý tộc nữa? Ta đã khó khăn lắm mới mua… à không, mới kiếm về được đó. Nếu người không thích thì đem bán cho người khác đi.”
Yong Ha nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tinh nghịch.
“Cái tên Kiệt Ngao này, không thành thật chút nào hết. Cái gì mà được cho không, rõ ràng là bỏ tiền ra mua về thì có. Vì muốn mau tặng cho Đại Vật nên mới vội vàng quay về chứ gì. Cũng đáng yêu đấy.”
“Đại Vật, cậu cũng nên nghĩ cho thành ý của Kiệt Ngao, cứ nhận đi. Vài tháng nữa là đến hè rồi, chiếc mũ chụp đầu của cậu sẽ rất nóng, không dùng được đâu.”
“Nhưng tự dưng lại nhận đồ của huynh ấy…”
Sun Joon cười cười nói thêm:
“Cậu cứ nhận đi. Bạn bè thân thiết với nhau, không cần phải câu nệ đâu.”
Jae Shin nhướng mày nhìn Sun Joon quát lớn:
“Thân cái gì mà thân? Ta đã nói là đồ người ta cho không rồi mà. Vậy trả đây! Đốt quách đi cho đỡ rách việc!”
Yoon Hee vội vàng cúi đầu cảm ơn trước khi Jae Shin nổi cơn thịnh nộ.
“Cảm ơn huynh. Tôi sẽ dùng thật tốt.”
Vừa nhìn thấy Yoon Hee nở nụ cười thật tươi, Jae Shin liền có vẻ xấu hổ, đưa tay gãi gãi cằm rồi lại quay đi cởi bớt quần áo. Trong lúc chiếc áo khoác ngắn được cởi ra, che khuất miệng Jae Shin, khóe môi gã khẽ nhếch lên vẫn thành một nụ cười. Hôm nay cũng giống như mỗi ngày, Jae Shin vẫn để ngực trần, ngồi xuống nói bâng quơ:
“Đội thử xem có vừa không?”
Nói xong Jae Shin vờ ra vẻ không quan tâm, đưa tay bốc lấy một món gì đó trong đống đồ ăn vặt của Yong Ha. Yoon Hee có thể cảm nhận được tình cảm của Jae Shin trong câu cằn nhằn của gã, cô vừa thử mũ vừa cắn môi nhịn cười. Sun Joon và Yong Ha cuug có cùng suy nghĩ với Yoon Hee, hai người liếc nhìn nhau, cố không cười phá lên. Jae Shin lập tức phát hiện ra vẻ mặt kỳ quặc của ba người.
“Gì nữa đây, các người bị làm sao vậy hả? Mấy tên tiểu tử này, còn không mau nói rõ ràng thì đừng trách ta!”
Tiếng hét vang như sấm của Jae Shin lại một lần nữa làm rung chuyển cả Đông trai. Ngoài tiếng hét ấy ra, tiếng cười của ba người còn lại cũng vang khắp Trung nhị phòng.