Chương 98: 98: Tao Ngộ

Mẫu Hậu Theo Ta Đi

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sáng sớm tỉnh lại, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua lớp giấy trắng mỏng trên cửa sổ rọi vào nhà, làm căn phòng đã qua một đêm trong bóng tối thêm chút ánh sáng.

Ánh mặt trời buổi sáng không nóng cũng không chói mắt, cộng thêm việc đã bị giấy trên cửa sổ ngăn lại một ít, chiếu lên mặt ngược lại có cảm giác ấm áp dạt dào.
Lên đường hành quân mấy ngày liền, không nói đến Diệp Tư Vũ được nuông chiều từ bé, ngay cả Sở Trạm đã từng rong ruổi sa trường cũng có vài phần mệt mỏi.

Vì thế hai người có thói quen dậy sớm, dưới ánh mặt trời tươi sáng, liền bất cẩn ngủ quên.
Thời tiết mùa hè, ngay cả ban đêm cũng có vài phần oi bức.

Chăn mỏng đắp trên người trước khi ngủ đã sớm không biết nơi nào, hai nữ nhân trên người vẫn gắt gao ôm nhau, cho dù chóp mũi có chút mồ hôi, cũng vẫn luyến tiếc buông đối phương ra.

Chỉ là ôm, nhưng khiến lòng các nàng an bình nên gương mặt khi ngủ cũng mang theo vài phần hạnh phúc.
Mở mắt trước vẫn là Sở Trạm, thể chất của nàng vẫn tốt hơn Diệp Tư Vũ rất nhiều, cho nên tuy nàng ngủ tương đối trễ, nhưng vẫn thức sớm hơn Diệp Tư Vũ.

Chỉ là sau khi tỉnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cúi đầu, còn phát hiện khuôn mặt điềm tĩnh của người yêu trong lòng, trên mặt nàng liền nhịn không được hiện lên ý cười nồng đậm.
Tình cảnh này, Sở Trạm không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng trong lòng nàng giờ khắc này đã bị cảm giác hạnh phúc thoả mãn lấp đầy.

Cả đời này nàng theo đuổi, từ trước đến nay không phải quyền lợi địa vị, nàng chỉ hy vọng có một ngày, mỗi buổi sáng nàng từ trong mộng tỉnh dậy đều thấy Diệp Tư Vũ an tĩnh ngủ ngon lành trong ngực mình, như vậy cuộc đời này còn cầu mong gì thêm nữa.
An tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt khi ngủ của Diệp Tư Vũ hồi lâu, mỹ nhân trong ngực khiến Sở Trạm có chút lưu luyến không muốn đứng dậy.

Bất quá xem ánh mặt trời chiếu vào phòng cũng biết, hiện tại đã không còn sớm.

Sở dĩ bên ngoài còn một mảnh yên tĩnh, bất quá cũng vì thân phận của nàng, người khác không dám quấy rầy thôi.

Chỉ là quân tình khẩn cấp, mặc dù nàng có tư tâm, cũng không muốn chậm trễ quá nhiều.
Lưu luyến nhìn Diệp Tư Vũ, lại nhẹ nhàng hôn xuống môi nàng, Sở Trạm lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, đồng thời cẩn thận buông màn giường.

Đi đến cạnh bàn đặt khôi giáp, Sở Trạm nhìn bộ khôi giáp màu đen vẫn mặc từ lúc rời kinh đặt chỉnh tề trên bàn, do dự một chút liền lữa chọn không mặc.
Sở Trạm chỉ mặc trung y vàng nhạt mở ra đại môn, ngoài cửa sớm có nội thị đi cùng bưng dụng cụ rửa mặt chờ.

Sở Trạm nghiêng người để cho người đêm đồ vào phòng, cũng không lập tức cho người lui ra ngay, ngược lại phân phó bọn họ đưa thường phục tới.

Ngày hôm qua Diệp Tư Vũ mới biểu lộ tâm ý với nàng, hơn nữa người này còn bị hành trình dằn vặt không nhẹ, hôm nay Sở Trạm không muốn rời khỏi nàng.
Nội thị rất nhanh liền mang quần áo đưa lại đây, hắn đương nhiên không dám hỏi nhiều, Sở Trạm liền đuổi người ra ngoài.

Chờ nàng thay xong quần áo, sau khi rửa mặt, lúc này mới trở về chuẩn bị kêu Diệp Tư Vũ rời giường.

Sau khi xốc lên màn giường, Sở Trạm đối diện chính là một đôi mắt sáng ngời.
Hiển nhiên, Diệp Tư Vũ đã tỉnh lâu rồi.

Sở Trạm cúi người nằm nghiêng bên người Diệp Tư Vũ, cười nói, "Tỉnh rồi? Ta còn định để ngươi ngủ thêm chốc nữa."
Sáng sớm còn chưa đứng dậy trên người Diệp Tư Vũ mang theo chút lười biếng, nàng cười cười, cánh tay thon dài duỗi ra, liền kéo Sở Trạm.

Đầu chôn trong lòng ngực Sở Trạm, thanh âm rầu rĩ, "Hình như ta quen có ngươi bên người rồi, ngươi vừa ly khai, ta liền cũng tỉnh lại."
Diệp Tư Vũ không nói dối, đây đại khái là thói quen trong khoảng thời gian sau khi nàng giả chết mới tạo thành.
Lúc trước khi Diệp Tư Vũ còn ở U Ảnh Các, khoảng cách với Cảnh Thần Cung quá xa không nói, còn có sự tồn tại của tử sĩ uy hiếp, cho nên Sở Trạm cũng liền thành thành thật thật mỗi ngày đi qua một chuyến, nhìn nàng là được rồi.

Chính là sau đó Diệp Tư Vũ giả chết, trốn bên dưới mật thất trong tẩm cung của Sở Trạm, gần quan được ban lộc, nàng không có lý do gì mà không chiếm chút tiện nghi.

Vì thế mỗi đêm đến thời gian nghỉ ngơi, nàng luôn tìm đủ loại lý do chui vào mật thất, sau đó ăn vạ bên trong không ra, cuối cùng thành công lên được giường của Diệp Tư Vũ, mãi cho đến sáng sớm hôm sau nàng rời giường trước trở về tẩm cung.
Sở Trạm thích ôm Diệp Tư Vũ ngủ, dần dần, Diệp Tư Vũ cũng có thói quen chôn trong lòng Sở Trạm mới ngủ được.

Bên người vĩnh viễn được khí tức và độ ấm quen thuộc vây quanh, an tâm mà hạnh phúc.

Vì thế cái người quen thuộc nhất đột nhiên không ở bên người, Diệp Tư Vũ liền cũng tỉnh lại.
Diệp Tư Vũ đã sớm phát hiện cái thói quen mới dưỡng thành này, ở trong hoàng cung cũng như thế, bất quá nàng vẫn luôn chưa từng nói.

Chỉ là Sở Trạm hôm nay mới lần đầu tiên nghe nàng nói đến thói quen này, trong mắt tức khắc bị ý cười lấp đầy.

Nắm lấy một lọn tóc của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm nhẹ nhàng hôn một chút, cười nói, "Thật là một thói quen tốt, về sau tiếp tục duy trì ha.

Bất quá hiện tại cũng không còn sớm, nếu ngươi đã tỉnh, vậy mau chút đứng dậy thôi."
Vừa mới dứt lời, Sở Trạm liền ngồi dậy.

Diệp Tư Vũ tự nhiên vươn hai tay, Sở Trạm chớp chớp mắt, lập tức hiểu ý cúi người, đưa cổ qua.

Cánh tay Diệp Tư Vũ ôm lấy cổ Sở Trạm, hai tay nàng mười ngón đan chặt nhau sau cổ Sở Trạm, sau khi Sở Trạm thấy nàng ôm chặt liền đứng dậy, nương theo lực đạo kéo Diệp Tư Vũ lên.
Đương nhiên, sau khi kéo người, Sở Trạm cũng không quên lén ăn đậu hủ.

Nhìn Diệp Tư Vũ nghỉ ngơi một ngày đã khôi phục không ít, sáng nay dậy đã không còn bộ dáng động chút liền đau như tối qua, cả người tuy có chút lười biếng, bất quá trạng thái rõ ràng đêm qua không sánh bằng.
Tự giác cầm lên quần áo sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh giúp đỡ Diệp Tư Vũ mặc vào, Diệp Tư Vũ cũng hiếm khi không cự tuyệt thân cận như vậy.

Ngày hôm qua sau khi mở lòng, không khí giữa hai người càng thêm nhẹ nhàng tuỳ ý, không chỉ Sở Trạm, chỉ là Diệp Tư Vũ cũng thực thích bầu không khí như thế.

Không thể không nói, thời gian băn khoăn giữa các nàng trước kia quá dài, hai người thực sự lãng phí quá nhiều thời gian.
Dưới sự trợ giúp của Sở Trạm, Diệp Tư Vũ không mất nhiều thời gian đã thu thập thoả đáng.

Lúc Diệp Tư Vũ đi ra sau bình phong rửa mặt, Sở Trạm liền cho người mang đồ ăn sáng đưa tới, đêm qua mới vừa hành quân xong, mọi người tràn đầy mỏi mệt đều chưa dùng bữa đàng hoàn, Diệp Tư Vũ chỉ uống một chén chào liền xong rồi.

Sáng nay nghỉ ngơi tốt, nhìn đến tri phủ tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn sáng, hai người đều có chút thèm ăn.
Cùng nhau dùng xong một bữa sáng, sau đó nghỉ một lúc.

Sở Trạm ra ngoài trước phân phó người chuẩn bị đệm mềm trong xe ngựa xong liền không hề trì hoãn, đoàn người thực mau liền lần nữa rời Ký Châu Thành, tiếp tục ra roi thúc ngựa chạy tới biên quan.
***********************************************
Từ sau khi rời Ký Châu Thành, Sở Trạm không như trước đó cần mẫn xuất hiện trước mắt mọi người.

Nàng cách mỗi một ngày mặc khôi giáp cưỡi ngựa cùng đại quân đi phía trước, mà một ngày khác nàng mặc thường phục ở bên trong xe ngựa nghỉ ngơi.

Đương nhiên, đây chỉ là nghỉ ngơi trong mắt người khác, nàng ngồi xe ngựa kỳ thật vẫn là vì bồi bồi Diệp Tư Vũ vất vả hành quân.
Như thế đã qua năm ngày, đại quân rốt cuộc tới rồi địa giới Vân Châu giáp ranh với Tề Quốc.

Vân Châu thành cách Sa Khiêu thành đã bị Quan Định Bắc ngoài dự liệu chiến bại đánh mất bất quá chỉ một ngày đường nếu dùng khoái mã, nói gần không gần mà xa không xa.
Lấy thân phận của Sở Trạm, tác dụng lớn nhất lúc chiến tranh kỳ thật chỉ là ủng hộ sĩ khí, tiếp đó là ở hậu phương an bày kế sách, muốn nói Hoàng đế mang binh ra trận giết địch này nọ, trong tình huống bình thường vẫn là không có quá lớn khả năng.

Cái gọi là quân ưu thần nhục, quân nhục thần chết (vua ưu sầu thần tử nhục nhã, vua nhục nhã thần tử chết).

Nếu ngay cả Hoàng đế cũng bị ép đến cầm đao kiếm lên chiến trường, vậy những đại tướng lãnh binh đánh gia75c chỉ sợ phải tự vẫn tạ tội.
Lần này tuy thái độ Sở Trạm cường ngạnh, không màng cả triều văn võ bá quan khuyên bảo tự mình ngự giá thân chinh, nhưng nàng còn không đến mức lớn mật đi khiêu chiến thần kinh các đại tướng.

Nàng biết ý nghĩa của chính mình là gì, cho nên mang theo rất nhiều binh mã nhưng vẫn dừng lại ở Vân Châu thành, không hề tiếp tục thâm nhập chiến trường.
Mới vừa vào Vân Châu thành, Sở Trạm còn chưa thể liên hệ cùng Quan Định Bắc.


Bất quá nhờ chiến báo mấy hôm nay đưa tới, nàng đã đại khái hiểu rõ tình huống bên này, vì thế sau một lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn, Sở Trạm liền hạ lệnh phân công cho ba mươi vạn đại quân nàng vừa mang đến.
Một đường vội vả từ Sở kinh đến biên cương, Sở Trạm mang theo bao nhiêu tinh binh, đương nhiên không chỉ vì bảo hộ chính mình.

Nàng biết cuộc chiến hiện tại khẩn cấp, Tề Việt hai nước cần phải đánh lui một phía mới có thể dồn toàn lực đố phó phía còn lại, cho nên hiện tại cho binh linh lên chiến trường mới có thể phát huy giá trị lớn nhất của bọn họ, nếu để tất cả lại bên mình thì hiển nhiên là phi thường lãng phí.
Sau khi phân phó hai mươi vạn nhân mã xong, Sở Trạm tựa hồ còn muốn tiếp tục, các tướng lĩnh đi theo bên người rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa.

Trước khi Sở Trạm mở miệng nói ra gì nữa, bọn họ thập phần ăn ý đồng loạt quỳ xuống, cũng thành công ngăn lại lời nói đến miệng của Sở Trạm, tuy rằng đôi bên còn chưa nói gì, bất quá ý tứ thì ai nhìn cũng hiểu.
Sở Trạm có chút bất đắc dĩ, nàng vốn dĩ dự định lại phái năm vạn nhân mã ra ngoài, bất quá nhìn dáng vẻ xem chừng đã động đến điểm mấu chốt của mấy người này.

Vì thế nàng nghĩ nghĩ, vẫn là thoả hiệp, chỉ đơn giản điều chỉnh những an bày trước đó một phen, thuận tiện phân phó những người lưu lại chú ý nhanh chóng phái người liên hệ Quan Định Bắc, chúng tướng lúc này mới sôi nổi lĩnh mệnh rời đi.
Thái độ của người lãnh đạo sẽ ảnh hưởng rất nhiều người, Sở Trạm coi trọng chiến sự cũng khiến cho thủ hạ tướng lĩnh binh lính không ai dám chậm trễ.

Mệnh lệnh vừa được truyền xuống, hai mươi vạn nhân mã kia liền tập kết ngay sau đó rời đi Vân Châu thành.

Hoặc chạy tới đóng giữ các trấn tiếp viện quan trọng nơi biên quan, hoặc di chuyển đến biên cảnh nơi xảy ra chiến trận tuỳ thời nghênh địch, thậm chí còn có một số ít binh mã xé lẻ ra tiến vào nơi địch quốc đóng quân bắt đầu các hành động quấy phá.
Cứ thế, qua ba ngày, Sở Trạm đến biên quan vẫn lưu lại Vân Châu thành mới rốt cuộc liên hệ được Quan Định Bắc.

Lại nói Quan Định Bắc sau khi chiến đấu cùng Tề Quốc để mất Sa Khiêu thành cũng không vào thành, mà lựa chọn ở đồng ruộng rộng lớn cùng đối phương đánh hai trận.
Tề Quốc nhiều núi đá khoáng sản, đất đai lại cực kỳ cằn cỗi, cho nên toàn bộ Tề Quốc trên cơ bản liền không có bãi tập tốt.

Bởi vậy, kỵ binh vẫn luôn là nhược điểm của bọn họ, chiến mã dùng cho kỵ binh chỉ có thể dùng giá cao mua từ Việt Quốc hay Sở Quốc mang về, số lượng đướng nhiên sẽ không nhiều.
Lúc công thành kỵ binh không có quá nhiều ưu thế, nhưng nếu khai chiến ở đồng rộng, bộ binh sẽ không thể so bì với kỵ binh, cho nên số lượng kỵ binh của Quan Định Bắc nhiều hơn gấp đôi Tề Quốc, hai trận đánh này đều chiếm hết ưu thế, cho nên cũng được hai trận thắng nhỏ.
Sau khi nhận được tin tức ngự giá của Sở Trạm đã đến Vân Châu thành, Quan Định Bắc cũng không ham chiến, lập tức thu binh trở về.

Biết được tin này, Sở Trạm đang nhàn đến khó chịu ở Vân Châu thành liền lập tức mặc vào khôi giáp, chỉ dẫn theo ba ngàn Long Túc Doanh cùng một ngàn cấm quân tự mình ra khỏi thành mười dặm nghênh đón Quan Định Bắc.
Không phải là Quan Định Bắc có mặt mũi lớn như vậy, chỉ là một đường ra roi thúc ngựa tới chiến trường, nhưng vẫn giường rộng gối êm chờ ở trong thành Vân Châu an bình, khiến Sở Trạm cũng nghẹn trong lòng đến phát cuồng.

Nàng không phải phần tử hiếu chiến, nhưng cũng tuyệt đối không phải người ngại chiến, trước mắt biên quan chiến tranh không ngừng, nàng lại ở trong thành Vân Châu cẩm y ngọc thực không làm gì cả, đây thật sự là chuyện làm người ta không thấy thoải mái.
Ra khỏi thành mười dặm, khoảng cách này thật rất gần.

Điều động đại quân quá mức phiền toái, cho nên Sở Trạm không mang quá nhiều người, mà chúng tướng nghĩ chút khoảng cách này, kỵ binh chỉ mất một chén trà nhỏ liền có thể đuổi đến, hơn nữa chung quanh Vân Châu thành vẫn chưa từng phát hiện quân địch, cũng không xảy ra nhiễu loạn, liền an tâm lĩnh mệnh.

Chỉ là chỉ có một nửa đại tướng đi theo Sở Trạm, dư lại một nửa đều ở trong thành phòng ngừa chuyện có thể xảy ra bất ngờ.
Chờ đến đại quân của Quan Định Bắc đến, đoàn người của Sở Trạm liền có thể đi theo quân chủ lực này tiến về phía trước một ít, sau này tuy nàng vẫn không có quá nhiều khả năng tự mình ra trận giết địch, nhưng vẫn có thể ở trong quân doanh bày mưu lập kế quyết thắng ngàn dậm.

Đối với việc không cần ở lại Vân Châu thành ăn không ngồi rồi, Sở Trạm thập phần vui vẻ, tâm trạng cũng tốt hơn không ít.

Vì thế sáng sớm hôm Quan Định Bắc trở về, nàng liền không chịu ngồi yên dẫn người đi Thập Lí Đình.
Sau khi Quan Định Bắc nhận được tin thì một đường hành quân cực nhanh, bất quá hắn tuy đi nhanh, nhưng kéo theo rất nhiều vật tư binh mã một hàng dài, cũng không thể đi nhanh bằng Sở Trạm đi không mà tới.

Chỉ là lúc đã xui xẻo, chuyện ngoài sự tình liền liên tiếp kéo tới.

Tỷ như ở Vân Châu thành nơi được xem là cách xa chiến trường, cư nhiên xuất hiện quân địch, cũng tỷ như quân địch cư nhiên chuẩn xác thẳng tắp đi về hướng của Sở Trạm.
Nhóm quân này đại khái là xé lẻ ra sau đó trà trộn vào, tập kết binh mã gần đây, lúc thám tử điều tra hành trình của Quan Định Bắc mà Sở Trạm phái ra mang về tin tức này, quân địch cư nhiên cách nhóm người của Sở Trạm chỉ không đến mười dặm.

Hỏi lại nhân số quân địch, lại là hơn một vạn kỵ binh, gấp ba lần số quân Sở Trạm mang theo, nhiều quân địch thâm nhập như vậy mà vẫn không bị ai phát hiện, có thể thấy được có bao nhiêu người bỏ mặc nhiệm vụ.
Sở Trạm cùng các tướng quân chung quanh giống nhau, cả khuôn mặt đều biến thành màu đen.

Nếu vua của một nước liền chưa thấy mặt quân địch đã chạy trối chết, hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt gì.

Mà phái người trở về thành, cho dù trong thành binh lính đã tập kết chờ lệnh, chạy tới thì chiến tranh đã bắt đầu rồi.

Trước nay không ai nghĩ tới sẽ có một nhóm quân giấu diếm được tai mắt mọi người đi đến gần như vậy, cho nên hiển nhiên chuyện mọi người nghĩ cho quân từ Vân Châu thành đến cứu viện là không kịp rồi.
Một mặt phái người trở về cầu viện, một mặt Sở Trạm bình tĩnh bày binh bố trận.

cũng may trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, mang theo đều là tinh binh trong tinh binh của cả nước.

Sở Trạm đem người chia thành ba nhóm, 1000 cấm quân cùng 1500 Long Túc Doanh theo Sở Trạm chủ động nghênh địch, 1000 Long Túc Doanh mai phục đánh lén, còn lại 500 Long Túc Doanh lui vào sau ẩn nấp, chờ thời cơ giả làm viện quân doạ địch.
Không ít tướng quân phản đối, cảm thấy vẫn là thừa dịp địch quân chưa tới gần, lập tức rút lui về Vân Châu thành mới là thượng sách, bất quá Sở Trạm kiên trì không muốn lui binh.

Trận tạo ngộ này Sở Trạm nhìn thấy kỳ thật cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nàng có mười vạn đại quân ở Vân Châu thành làm hậu thuẫn không nói, phía trước còn có đại quân của Quan Định Bắc, chỉ cần kéo dài thời gian một chút, vậy là kết cục toàn thắng.

Huống chi nàng dẫn đắt đều là binh hùng tướng mạnh, nếu đánh bừa, cũng có năm phần thắng.
Sở Trạm tới biên quan trên cơ bản không phải vì đánh giặc, nàng tới chính là vì ủng hộ sĩ khí.

Nếu mới tạo ngộ một trận chiến nho nhỏ nàng liền lùi bước, sẽ tổn hại sĩ khí.

Ngược lại, nếu trận chiến nàng mở màng thắng lợi, chuyện sĩ khí toàn bộ Sở quân sẽ tăng lên là không thể nghi ngờ.

Huống hồ nàng thấy chuyện này căn bản không tính là mạo hiểm.
Muộn một chút mới nhận được tin tức nhưng Quan Định Bắc cùng tướng quân ở lại trấn giữ Vân Châu thành nghe được Hoàng đế quyết định mang theo một chút binh mã tự mình nghênh địch thì đều không hẹn mà sợ hãi toát ra một thân mồ hôi.

Quan Định Bắc chờ không kịp cùng toàn quân hành quân, tự mình chọn một vạn kỵ binh nhanh chóng cứu viện, Vân Châu thành cũng phái ra trước một vạn kỵ binh nhanh nhất chạy đi cứu viện.
Nhân mã hai nơi tạo thành thế giáp kích trước sau hướng về Thập Lí Đình, mỗi người đều nôn nóng vạn phần, sỡ Hoàng đế vạn nhất xảy ra sơ xuất gì thì chết mấy lần cũng không thoát được tội.

Chính là chờ đến những người này chạy đến mới phát hiện, nguyên lai tiểu Hoàng đế xuất thân võ tướng cũng không phải chỉ là hư danh.

Bốn ngàn đối một vạn, nàng thắng dễ như trở bàn tay.
Lời của tác giả: Không kể chi tiết trận chiến, nói sơ lược mà thôi..