Đăng vào: 12 tháng trước
Cảm xúc là thứ đến nhanh đi cũng nhanh.
Chỉ trong tích tắc, Diệp Tư Vũ nháy mắt cuồng loạn, Sở Trạm thì hối hận.
Qua một lúc, cần phát tiết đã phát tiết, hai người đều khôi phục bình thường, chỉ là không khí giữa các nàng nhất thời trở nên xấu hổ, nhưng lại không căng thẳng như trước, ngược lại thoải mái hơn nhiều.
Sở Trạm lúc này rời khỏi ngực Diệp Tư Vũ, ngượng ngùng ngó người nọ, nhẹ giọng nói, "Ngại quá, ta vừa rồi đã thất thố."
Có lẽ vừa rồi thật sự xấu hổ, lời Sở Trạm nói ra có chút xa cách, Diệp Tư Vũ nghe xong cũng không dễ chịu.
Bất quá nàng nhìn Sở Trạm, chung quy không nói gì.
Còn có thể nói gì nữa đây? Vừa rồi, cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng đã nói, hiện tại vẫn là cho nàng thời gian để suy nghĩ.
Sở Trạm cũng có thể đoán được một chút tâm tư của Diệp Tư Vũ, bất quá hiện tại nàng cũng không muốn đi khỏi ngay lập tức, vì thế nghĩ một chút mới đột nhiên nói, "Hai ngày nay ta chuẩn bị hạ chỉ phong vương cho hoàng đệ.
Ngũ đệ cũng sắp thành niên, hiện tại phong vương cũng không tính sớm, nhưng thất đệ tuổi còn nhỏ, nếu phong vương liền phải ra cung lập phủ, ta sợ hắn ứng phó không được."
Diệp Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra khi Sở Trạm không nhắc lại những chuyện vừa rồi.
Công phu thay đổi chủ đề của Sở Trạm cũng không tệ, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi Diệp Tư Vũ một ít chính sự, mỗi lần như thế Diệp Tư Vũ đều đặc biệt nghiêm túc, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nghe xong lời Sở Trạm nói, Diệp Tư Vũ không tiếp tục nghĩ đến chuyện ngại ngùng giữa hai người, nàng nghiêm túc nghĩ, sau đó đề nghị, "Thất Hoàng tử năm nay mới mười một, tuy rằng phong vương là điều hiển nhiên, bất quá ra cung lập phủ thì vẫn còn sớm thật.
Không bằng sau khi phong vương phá lệ tiếp tục giữ hắn trong cung đi, vẫn ở lại Thượng Thư phòng học tập.
Hơn nữa..." Diệp Tư Vũ chăm chú nhìn Sở Trạm, ý vị sâu xa nói, "Hơn nữa ngươi cũng cần một người thừa kế."
Sở Trạm ngẩn người, nàng mới vừa đăng cơ nên vẫn chưa nghĩ đế vấn đề người kế thừa, bất quá nếu Diệp Tư Vũ đã đề cập, nàng đương nhiên cũng nên suy nghĩ một chút.
Quả thật, đời này nàng đại khái sẽ không có hài tử của riêng mình, nhưng ngôi vị hoàng đế này lại cần một người tốt thừa kế, mà Thất đệ của nàng tuổi còn nhỏ, tính tình cũng không tệ lắm, nếu hiện tại bắt đầu bồi dưỡng mà nói, đại khái cũng có thể được việc đi.
Có ý niệm này, Sở Trạm liền nhịn không được bắt đầu suy nghĩ xa hơn.
Sau một lúc lâu, nàng gật gật đầu nói, "Tư Vũ nói phải, chuyện này ta sẽ suy ngẫm cẩn thận.
Thất đệ còn nhỏ, vẫn nên ở lại trong cung đi.
Về mặt khác, liền xem sau này xem hắn như thế nào."
Tuy thỉnh thoảng Sở Trạm sẽ hỏi ý kiến Diệp Tư Vũ chuyện triều chính, nhưng Diệp Tư Vũ chưa từng chủ động hỏi đến.
Nếu Sở Trạm hỏi, nàng sẽ nghiêm túc suy nghĩ rồi nêu ý kiến, còn Sở Trạm cuối cùng quyết định thế nào nàng cũng không quan tâm.
Hiện giờ Diệp gia đã bị diệt, cả tộc chỉ còn một mình nàng, hơn nữa Sở Trạm luôn chiều chuộng, nàng muốn gì thì được nấy, chỉ là nàng vẫn còn rối rắm không chịu tiếp nhận, cho nên nàng không có lý do gì để tính kế nữa.
Dùng một việc chính sự khiến Diệp Tư Vũ thả lỏng, Sở Trạm lại cùng nàng hàn huyên.
Trải qua một hồi ầm ĩ, Diệp Tư Vũ quả nhiên nhận ra rất nhiều điều, lúc trước luôn là Sở Trạm một người tự biên tự diễn ở bên cạnh lải nhải, hôm nay Diệp Tư Vũ cũng bắt đầu chen vào, ngẫu nhiên còn chủ động nói gì đó.
Sự thay đổi nho nhỏ này khiến Sở Trạm vui mừng khôn xiết, trong lòng tính toán mấy ngày tới có thể ở lại U Ảnh các lâu một chút, nhìn xem có thể nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với Diệp Tư Vũ.
Lúc này Diệp Tư Vũ đương nhiên không biết tính toán nhỏ nhặt trong lòng Sở Trạm, nhưng nếu nàng biết, đại khái cũng sẽ không nói gì.
Nàng nhìn đồng hồ nước đặt ở góc phòng, thời gian thế nhưng đã tới đầu giờ Hợi (9h tối).
Thời điểm này người trong cung đều gần như đã nghỉ ngơi hết, thế mà hôm nay Sở Trạm còn chưa đi.
Nhớ đến sáng sớm ngày mai Sở Trạm còn phải vào triều sớm, Diệp Tư Vũ liền không muốn dong dài với nàng, trực tiếp đuổi khách.
Sau đó, nàng cũng không tiếp tục chép kinh, mà hiếm khi đi nghỉ sớm.
Sở Trạm đứng một mình ngoài cửa U Ảnh các bĩu môi, tuy rằng không cam lòng bị đuổi ra, nhưng Diệp Tư Vũ nói không sai.
Ngày mai còn phải lâm triều, hiện tại đã là giờ Hợi, nếu không về nghỉ ngơi cũng không có sức nói nổi, hơn nữa nàng nửa đêm còn ở lại trong phòng một nữ tử trẻ tuổi, mặc dù đối phương là dưỡng mẫu trên danh nghĩa của nàng, nhưng chuyện này một khi truyền ra đại khái cũng không có lý do gì tốt để thoái thác.
Nghĩ thầm trong lòng, "Ngày mai nhất định phải xử lý xong chính vụ sớm hơn, sau đó nhanh chóng lại đây." Sau đó mang theo tâm trạng vui vẻ rời đi.
Trong lòng nàng có dự cảm, trải qua trận ầm ĩ hôm nay, mưa gió bão bùng xem như đã qua, quan hệ sau này giữa hai người nhất định có thể hoà hoãn thậm chí chuyển biến tốt hơn.
Chắc chắn sẽ lại thân mật khắng khít như xưa.
***********************************************
Hôm sau, lâm triều, bên trong Tuyên Chính điện.
Có cái gọi là người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái, cho dù kỳ thật không tính là đã phát triển đến chuyện đáng mừng gì, nhưng không thể phủ nhận tâm trạng Sở Trạm thật không tệ.
Cũng vì thái độ của Diệp Tư Vũ thay đổi khiến nàng thấy được hy vọng, tối hôm qua ác mộng bình thường theo đuổi nàng cũng không tìm tới, khiến nàng ngủ thẳng đến hừng đông, cho nên tinh thần hôm nay cũng phá lệ cực kỳ tốt.
Sở Trạm thẳng lưng ngồi trên long ỷ mà tiên đế từng ngồi, hoàn toàn có phong thái uy nghi của đế vương, chỉ là hôm nay khoé môi nhịn không được mang theo ý cười.
Những đại thần phía dưới tuy rằng không dám nhìn thẳng thiên nhan, nhưng tâm tình hoàng đế tốt đẹp là một chuyện quan trọng, ai lại không biết chứ? Vì thế trong lòng những đại thần vốn có chuyện khải tấu càng yên tâm vài phần.
Hôm nay không khác thường ngày, sau khi nghe Tổng quản Thái giám hỏi, "Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều" các đại thần không thể cứ vậy bãi triều chạy lấy người.
Một quốc gia to lớn như vậy, thiên tai nhân hoạ là không thể thiếu, hơn nữa hai nước ở biên cảnh đang trong trạng thái rục rịch, triều đình kỳ thực một khắc cũng không nhàn rỗi được.
Xử lý xong một đống chuyện vừa lằng nhằng vừa rối loạn, đã là giữa giờ Tỵ (10h sáng).
Cả cơ thể cương cứng vì ngồi một buổi sáng được thả lỏng chút, cho rằng giống thường ngày, buổi triều hôm nay có thể kết thúc, kết quả một lão thần đột nhiên tiến lên hai bước, cung kính hành lễ rồi nói, "Hoàng thượng, thần có việc khởi tấu."
Vừa nghe có việc cần khởi tấu, thần kinh vừa thả lỏng của Sở Trạm nháy mắt căng thẳng.
Nàng nhìn người nọ, phát hiện là quan Lễ bộ từ trước đến nay dong dài phiền toái nhất, đầu liền bắt đầu nhức nhối.
Bất quá nàng đương nhiên không thể không cho người ta nói, vì thế bất đắc dĩ vung tay lên, "Chuẩn."
Hoàng đế đồng ý, lão thần kia lúc này mới giương giọng nói, "Hoàng thượng đăng cơ đã được mấy tháng, hai vị ấu tử của tiên đế, ấu đệ của bệ hạ vẫn còn ở hậu cung, việc này không hợp quy tắc, thần khẩn xin bệ hạ nhanh chóng sắp xếp." Nói cách khác, hắn muốn hai vị tiểu hoàng tử kia được phong vương.
Chuyện này Sở Trạm đã suy nghĩ rất lâu, hôm qua mang ra bàn với Diệp Tư Vũ cũng không hoàn toàn là tìm chủ đề để nói.
Huống chi đề nghị của Diệp Tư Vũ hôm qua nàng đã cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy khá tốt, chỉ là thời gian có chút gấp, còn chưa kịp viết thánh chỉ.
Không nghĩ tới hôm nay lâm triều đã có người mang ra nói.
Sở Trạm hơi nâng mày, trong lòng tính toán mấy phần, cũng chưa nói gì.
Nàng gật gật đầu nói, "Chuyện này trẫm vốn đã có tính toán, chỉ là vẫn chưa hạ chỉ, nếu ái khanh đã nhắc tới, vậy liền tại đây xử lý đi.
Ngũ hoàng đệ Sở Kiệt phong Tề Vương, tiên đế đã chuẩn bị sẵn phủ đệ ngoài cung cho hắn, ba ngày sau liền xuất cung kiến phủ.
Thất hoàng đệ Sở Hoán phong Vũ Vương, bất quá Vũ Vương tuổi còn nhỏ, tạm thời không ra cung kiến phủ, ở lại Thượng Thư phòng học tập."
Sở Hoán năm nay vừa qua mười một tuổi, quả thực còn nhỏ.
Nếu không phải vì huynh trưởng của hắn đã đăng cơ, hắn ở tuổi này tuyệt đối không có khả năng được phong vương.
Đương nhiên, một cái hài tử nhỏ tuổi, cũng không có ai yên tâm giao chuyện triều chính cho hắn xử lý, cho nên Sở Trạm quyết định như thế, mọi người tuy rằng vẫn nói thầm mấty câu trong lòng, cũng không có người đứng ra phản đối.
Vì thế, chuyện này cứ thế trở thành kết cục đã định.
Sở Trạm thấy sự tình đã giải quyết, còn không kịp thả lỏng, lão nhân kia lại tiếp, "Bệ hạ, thần còn có việc khởi tấu."
Vì thế Sở Trạm càng bất lực, phất tay nói, "Chuẩn."
Đối với Sở Trạm mà nói, người của Lễ bộ là khó chơi nhất.
Nàng không phải người thích nói đến quy tắc, khi còn nhỏ là được nuôi theo cách thả rong, sau đó lại bị đưa ra chiến trường, từ đầu đến cuối quy cũ đều chỉ dừng lại ở mức độ nào đó, chính là người của Lễ bộ lại càng già càng thích nói chuyện quy tắc, mỗi khi nói đều khiến Sở Trạm vừa đau đầu vừa bất lực.
Quả nhiên, hôm nay lão nhân này lại đưa ra một vấn đề khó khăn cho Sở Trạm-bệ hạ, ngài đăng cơ đã mấy tháng, nhưng vị trí Hoàng hậu còn bỏ trống, cần phải cử hành đại điển phong hậu.
Sở Trạm khi còn là Tấn Vương đã nạp phi.
Ấn theo lẽ thường, nếu Tấn Vương phi không có sai lầm gì lớn, như vậy vị trí Hoàng hậu nên thuộc về nàng, hiện giờ còn thiếu, bất quá chỉ là một cái đại điển phong hậu mà thôi.
Có cái đại điển này, nàng là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận, không có cái đại điển này, nàng sẽ danh không chính ngôn không thuận, hơn nữa lúc nào cũng có thể bị Hoàng đế phế bỏ.
Phùng Doanh Ngọc được phong Hậu, có lợi với ai nhất? Đáp án này chỉ cần không phải kẻ ngốc đều rõ ràng.
Sở Trạm nghe xong lão thần kia nói một lúc lâu cũng không đáp lời, ngược lại híp mắt hướng về phía Phùng Cảnh đang đứng đầu văn võ bá quan.
Vì Diệp gia đã hoàn toàn rơi đài nên hiện tại Phùng gia bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Quan gia một lòng thề chết trung thành với Sở Trạm, cho nên vị trí đứng đầu võ tướng Sở Trạm nhất thời không cần lo lắng, nhưng Phùng Cảnh lúc trước căn bản không có biểu hiện gì, hiện giờ thế lực trong triều quá lớn, Sở Trạm không thể không cố kỵ hắn.
Hôm nay vừa nói ra, Sở Trạm không cần đoán cũng biết là ý của Phùng Cảnh, chuyện hai tiểu hoàng tử trước đó căn bản chỉ là ném đá dò đường.
Xem ra lão già này cũng nhạy bén, hiện giờ trong triều cơ hồ đã là một nhà bọn họ độc chiếm, nhưng sau lưng còn có chứng cớ tham ô của Phùng Cảnh tám năm trước.
Làm một gia tộc đã đạt đến đỉnh cao danh vọng, nhưng sau lưng lại không được vững chắc, ngược lại trăm ngàn chỗ hở, như vậy đối diện gia tộc đã ở nơi đầu sóng ngọn gió mà nói, hơn phân nửa là suy vong.
Phùng Cảnh không ngốc, hắn biết rõ đạo lý này, cho nên hắn phải nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Tuy Phùng Doanh Ngọc không có bản lĩnh như Diệp Tư Vũ, nhưng nếu nàng có thể ngồi ổn vị trí Hoàng hậu, thậm chí sớm sinh hạ long tử, như vậy đối Phùng gia mà nói, không thể nghi ngờ là một trợ giúp to lớn.
Sở Trạm thâm trầm quét mắt nhìn lão thần kia, cũng không nói gì, ngược lại trực tiếp tuyên bố bãi triều, sau đó quay đầu liền đi.
Lưu lại cả điện văn võ bá quan đầy đầu nghi vấn, thân là một nửa đương sự, mặt của Phùng Cảnh vừa xanh vừa đỏ, bất quá hiện tại nhiều tai nhiều mắt, hắn rốt cuộc không dám làm gì chỉ vung tay áo rồi đi.
Sau khi trở về Tướng phủ, vị Tướng gia quyền khuynh thiên hạ tức giận đến độ đập bể mọi thứ trong phòng.
Sau đó mới bình tĩnh lại, hắn phái người lén đưa tin cho Phùng Doanh Ngọc trong cung.
Suy nghĩ của tác giả: Lại một trận tranh quyền đoạt lợi nổi lên, Phùng tiểu thư bất hạnh bị cuốn vào..