Đăng vào: 12 tháng trước
Thời gian nghỉ ngơi ba ngày rất nhanh trôi qua, Sở Trạm vẫn tìm cơ hội tiến cung gặp Diệp Tư Vũ một lần.
Bất quá tình huống hiện tại, Hoàng tử trưởng thành đã được phong Vương muốn tiến cung chung quy cực kỳ phiền phức, chỉ lúc này nàng có thể tưởng tượng gặp lại Diệp Tư Vũ có bao nhiêu khó khăn.
Ba ngày sau lâm triều, Sở Trạm đúng hạn tham gia.
Kỳ thực thời gian từ Tấn Vương phủ ngồi xe ngựa đi Tuyên Chính điện cùng từ Cảnh Thần cung đi Tuyên Chính điện cũng không khác biệt quá lớn, chỉ vì khởi triều quá sớm Sở Trạm ngồi trong xe ngựa lắc lư một lúc, ít nhiều có chút buồn ngủ.
Xe ngữa tới ngoài cửa cung thì không thể đi tiếp, trong cung không cho phép xe hay người cưỡi ngựa vào, các đại thần tảo triều sớm đều dừng xe bên ngoài cửa cung cách đó không xa, hạ nhân sau đó chờ bọn họ hạ triều thì đưa về.
Từ cửa cung đến Tuyên Chính điện cũng không tính xa, đương nhiên cần phải tự mình đi đến.
Sở Trạm lúc xuất môn vẫn còn tỉnh tảo, lại bị xe ngựa làm cho buồn ngủ, định nhắm mắt dưỡng thần nhưng gần như là ngủ mất.
Đợi xe ngựa dừng hẳn bên ngoài cửa cung, nàng thế nhưng đã tỉnh trước đó, lấy tay dụi mắt, chớp chớp sau đó lần thứ hai chấn hưng tinh thần xuống xe.
Lúc lâm triều, ngoài cửa cung luôn luôn náo nhiệt cực kỳ, tuy rằng xe ngựa không thể trực tiếp chờ ở đây nhưng các đại thần cũng xuống xe ở phụ cận, sau đó xa phu lại đánh xe đi nơi khác.
Bằng cách này, bên ngoài dĩ nhiên có không ít người.
Sở quốc lâm triều rất sớm, lúc này trời còn chưa sáng tỏ, tự nhiên trên đường người cũng không nhiều.
Sở Trạm ngồi xe một đường đi tới, chỉ cảm thấy bên ngoài an tĩnh như không phải đang ở trên đường lớn phồn hoa nơi kinh thành, cho đến lúc này, nàng mới nhận ra bên ngoài xe náo nhiệt vô cùng.
Không cần xa phu thỉnh, Sở Trạm lưu loát vén rèm đi xuống, bên ngoài quả nhiên là cảnh tượng người xe như nước.
Chỉ vì thân phận chủ nhân bất đồng nên quy chế xe ngựa cũng khác nhau, hiện tại liếc mắt nhìn, có thể thấy được thân là Vương gia xe ngựa của Sở Trạm là hoa lệ nhất.
Theo quy tắc, từ ngũ phẩm trở lên có thể tham gia tảo triều, tứ phẩm trở lên có thể vào Tuyên Chính điện, ngũ phẩm chỉ có thể đứng ngoài điện.
Tội nghiệp những quan viên ngũ phẩm, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã phải dậy sớm vào triều, lại chẳng có cơ hội vào điện, chỉ có thể đứng ở bên ngoài mấy canh giờ.
Mùa đông gió lạnh thổi rét buốt, mùa hè phơi nắng dưới trời chói chang, quả thực không người bình thường nào có thể chịu được.
Sở Trạm đứng cạnh xe ngựa nhìn bốn phía một chút, quan viên mặc quan phục đỏ, xanh lam khá nhiều.
Quan phục màu đỏ là tam phẩm trở lên, xanh lam là quan viên tứ đến ngũ phẩm, còn màu xanh lá là lục đến thất phẩm, về phần thất phẩm thì có chút lộn xộn.
Lúc này tự nhiên là đến để vào triều, đương nhiên sẽ không thấy quan bào xanh lá hay những màu khác, trong mắt chỉ là một mảnh đỏ rực.
Xe ngựa của Vương gia không giống những người khác, hơn nữa trường bảo màu tím có hoa văn *tứ trảo đoàn long* (rồng bốn móng) giữa mọi người là cực kỳ dễ thấy.
Tỷ như Phùng Lạc vừa xuống xe ngựa, đang đứng bên cạnh xe ngựa chỉnh lại quan bào, liền thấy được Sở Trạm đứng đó không xa như hạc giữa bầy gà.
Xa cách hai năm, thiếu niên một thân màu tím, đai lưng đính ngọc bao lấy thắt lưng, đầu đội kim quan cùng màu với quan bào, cũng không thay đổi quá lớn, ngoại trừ góc chân mài có vết thương mới gần nửa ngón tay ra, hoàn toàn nhìn không ra nàng đã ra chiến trường chém giết hai năm.
Mà bộ dáng lười nhác cùng biểu tình ôn hòa lúc nàng xuống xe càng khiến Phùng Lạc nghĩ người này vẫn như lúc trước.
Lăn lộn trên chiến trường hai năm, cảm giác của Sở Trạm rất nhạy bén.
Hầu như ngay thời điểm Phùng Lạc hướng ánh nhìn về phía nàng, nàng liền cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nàng quay đầu ôn hòa cười nhưng không có ý tiến lên.
Mắt Phùng Lạc sáng lên hai phần, lập tức cười gật đầu với nàng.
Không đợi ánh mắt hai người giao lưu lâu hơn, không ít quan viên a dua nịnh hót đã vây lấy Sở Trạm.
Đối với Vương gia tuổi trẻ gần đây vừa trở về, thân mang quân công lại chưởng quản Binh bộ và Long Túc doanh, đại đa số quan viên hiển nhiên đều tự có đánh giá của mình.
Hai năm trở lại đây, Sở Trạm tuy rằng một mực ở quân doanh nơi chiến trường nhưng cũng không quên tôi luyện sự bình tỉnh.
Nàng chưa đến tuổi *nhược quán* (lễ đội mũ, ngày xưa con trai 20 tuổi thì làm lễ này, chưa đến 20 gọi là vị quán), nhưng hôm nay đã sớm không còn non nớt như trước kia, chẳng lẽ không thể giả vờ không chán ghét hạng người a dua nịnh hót này.
Sau khi chào hỏi Phùng Lạc, nàng liền dùng vẻ mặt tươi cười bắt đầu ứng phó những người này.
Phùng Lạc thấy thế cũng không biểu thị gì, lộ dáng cười nhàn nhạt như cũ, cũng không tham gia náo nhiệt, xoay người đi đầu, sau khi vào cửa cung liền hướng về Tuyên Chính điện mà đi.
***********************************************
*Triều nghị* (bàn luận việc triều chính) kỳ thực là một chuyện rất nhàm chán, ba ngày trước Sở Trạm trở về, Sở Hoàng đều đã phong thưởng công thần tham gia trận chiến, ba ngày nay đã xử lí hoàn tất việc này.
Nguyên bản tưởng đã chấm dứt, thế nhưng rốt cuộc vẫn còn một vấn đề trọng yếu cần thảo luận—nên xử lí Thái tử Việt quốc như thế nào?
Việt quốc là một quốc gia trên thảo nguyên, *dân phong bưu hãn* (dân chúng mạnh mẽ, hung hãn), hầu như có thể nói toàn thể dân đều có khả năng chiến đấu, nếu không vì thiếu hụt vật tư và lương thực trầm trọng, chỉ sợ đã sớm nam hạ đoạt đi non sông tươi đẹp của Sở quốc.
Dân tộc này cũng tự có *ngạo khí* (kiêu ngạo) của mình, Thái tử Việt quốc bị bắt trước đây cũng từng cố tự vẫn, hắn không lo bản thân sẽ ra sao, chỉ là không muốn rơi vào trong tay địch nhân dẫn đến quốc gia và con dân của hắn bị uy hiếp.
Nói thật, ở chung một đoạn thời gian, Sở Trạm cũng là thưởng thức vị Thái tử này.
Thái tử Việt quốc muốn chết tự nhiên sẽ không thành, người đến cứu viện trên đường cũng bị Sở Trạm giết, hiện tại bị mang đến Sở kinh, tự nhiên hắng càng không có lựa chọn khác.
Hôm nay sứ giả Việt quốc còn chậm chạp chưa chịu rời đi, không nghi ngờ cũng là vì vị Thái tử điện hạ này.
Mà Sở quốc càng có ý muốn lưu Việt quốc Thái tử làm con tin, nếu hắn chết đi thì thêm không ít phiền phức.
Sở Trạm phụ trách bắt người làm tù binh mang về, hơn thế nữa nàng lười bận tâm.
Đặc biệt là trong mắt nàng cái kẻ kiêu ngạo kia hôm nay giống như là thịt cá nằm trên thớt chờ người thảo luận nên xử lí thế nào, làm cho Sở Trạm có chút không đành lòng, cho nên trong lúc thảo luận thì vẫn trầm mặc đứng một bên, nhìn Ngô Vương và Nhạc Vương tích cực lên tiếng.
Ngô Vương nói muốn lưu Việt quốc Thái tử làm con tin, Nhạc Vương lại nói nên giết gà dọa khỉ (ý chỉ giết hù dọa để có thể dễ dàng thao túng).
Hôm nay Việt quốc xác thực đã suy sụp, cũng không thể tạo nên một trận chiến khác, nhưng theo tính khí kiêu ngạo của dân tộc này nói không chừng sẽ phát sinh tình huống cá chết lưới rách.
Cho nên Sở Hoàng kỳ thực chính là muốn lưu lại Thái tử Việt quốc, chỉ là có chút lời hắn hiện tại sẽ không nói.
Sở Hoàng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng như hai năm trước, chỉ là mái tóc bạc trắng kia nói cho mọi người biết hắn đang già đi nhanh chóng.
Hắn còn chưa đến bốn mươi, tinh lực tựa hồ không bằng trước đây, nhìn hai nhi tử không ngừg tranh luận bên dưới, toàn bộ triều đình đều sắp thành một cuộc chiến, hắn đột nhiên nghĩ có chút *phiền táo* (buồn lo, nóng nảy).
Đảo mắt xuống phía dưới, Trang Vương lão luyện thành thục cũng không tham dự chủ đề này, Định Vương gương mặt tươi cười không đổi càng không xen mồm, Tấn Vương hạ mi mắt từ đầu đến cuối im lặng không nói.
Tiếp đó, Diệp Thành Cửu thờ ơ lạnh nhạt, Phùng Cảnh bình chân như vại, Quan Định Bắc nhăn mày, nhưng tất cả đều không nói lời nào, lục bộ Thượng thư chưa từng tham gia, ngoại trừ Ngô Vương và Nhạc Vương thì chỉ có một số ít người khác tranh luận.
Từ lúc thân thể Sở Hoàng ngày càng sa sút, triều đình liền bắt đầu ba đào gợn sóng.
Không phải Sở Hoàng không biết, chỉ là hắn làm một đế vương cao cao tại thượng, càng phải thờ ơ lạnh nhạt.
Đặc biệt từ sau khi Doãn Quý phi mất, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm người thừa kế trong những nhi tử này, hắn từ trước đến nay chưa từng thiên vị ai nên càng cần tỉnh táo lựa chọn.
Ngô Vương có Phùng Cảnh âm thầm hỗ trợ, Nhạc Vương và Diệp gia tựa hồ quan hệ thân thiết, thế lực Quan Định Bắc so ra kém hai người nhưng mơ hồ hướng về Tấn Vương.
Trong lục bộ, tam Vương chưởng quản mỗi người một bộ, hai người lăn lộn trong triều thời gian dài, người còn lại nắm giữ không ít binh quyền, trên thực tế ba người trong lúc đó kỳ thực ở vào thế cân bằng, muốn đánh vỡ cũng không khó, chỉ là hiện tại còn chưa phải lúc mà thôi.
Bởi vì Sở Hoàng nhất thời thất thần, cuộc tranh luận vẫn tiếp tục kéo dài, trong lòng lục bộ Thượng Thư cũng bắt đầu suy nghĩ có nên nói một hai câu hay không.
Đúng lúc, Sở Hoàng rốt cuộc cau mày kết thúc chủ đề này bằng câu, "Để sau nói tiếp."
Sau đó hạ triều.
Sở Trạm rời đi, từ đầu đến cuối một câu cũng không trao đổi cùng Phùng Lạc hay Diệp Thành Cửu.
Chỉ là ngày này, nàng cũng không có cơ hội vào hậu cung, chỉ có thể đi Binh bộ xử lí chính vụ, lại dành thời gian cưỡi ngựa ra khỏi thành đi quân doanh ở ngoại ô, quan sát tướng sĩ theo nàng trở về tạm thời đóng quân ở đó.
Một ngày bận rộn, đợi đến lúc nến được thấp sáng mới đội tuyết hồi phủ.
Thế nhưng đối với ngôi nhà mới này, Sở Trạm chẳng có cảm giác thân thuộc, lòng mơ hồ có chút cô đơn.
Biết rõ nguyên nhân, nhưng không thể theo đuổi sâu hơn lúc này..