Chương 47: Tiếng Cười Sau Buổi Lễ

Chồng Thê Nô Cưng Sủng Vợ Tận Trời!

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Thời gian trôi cũng khá nhanh mới đó đã đến ngày Võ Ngọc làm lễ tốt nghiệp rồi.
- Thuận...!nhanh lên em sắp trễ rồi.

Võ Ngọc gấp ráp cầm lấy cái túi trên bàn nhỏ chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.
- Vợ, em đi từ từ thôi coi chừng té.

Đào Thuận gọi với theo cái bóng vừa khuất sau cánh cửa của cô.
Dưới lầu
- Hoa Nhung cậu đang ở đâu? đã đến trường chưa? Hôm nay là ngày rất quan trọng đó.

Võ Ngọc tay cầm điện thoại chân thì sỏ đôi giày cao gót vào nói.
Đầu dây bên kia
[- Tớ đang chuẩn bị đến đó, còn cậu?]
- Tớ cũng đang chuẩn bị đi đây.

Nói xong đầu dây bên này Võ Ngọc chỉ nghe Hoa Nhung ừ một tiếng rồi cúp máy luôn.
Đào Thuận trên lầu bước xuống nhìn bóng đáng hấp tấp cô mà buồn cười
- Anh...!còn cười được nữa.

Võ Ngọc nhìn Đào Thuận đang tiến lại mình miệng còn cong lên cười mà không khỏi tức giận trách anh.
- Anh làm sao? Đào Thuận làm ra vẻ không hiểu gì nhìn cô.
- Em đã bảo sáng nay phải đến trường vậy mà anh...!tối qua.


Võ Ngọc liếc xéo Đào Thuận một cái hậm hực nói.
Đào Thuận không nhịn được mà phá lên cười lớn một cái
- Haha...!là anh mạnh hay do vợ yếu?
- Anh...!Võ Ngọc tức đến độ không nói được nên lời mà đánh anh một cái.
- Không thèm nói với anh nữa, mau đưa em đến trường đi.
- Được, được.
Cả hai cùng nhau ra xe đến trường.
Lúc trên xe Võ Ngọc có hỏi anh là hai bảo bối khi nào đến
- Thi Nhã và Ngọc Như một lát sẽ đến cùng với ông bà nội và ông bà ngoại.

Anh nói.
Mấy ngày trước Võ Ngọc đã gọi về nhà thông báo với Cha, mẹ và anh hai cô về buổi lễ, vì vậy họ đã đến và ở chơi với cháu bên nhà thông gia từ tước.
- Em biết rồi.
Từ nhà đến trường không mất quá nhiều thời gian tầm mười phút Võ Ngọc và Đào Thuận đã đến nơi.
Trước cổng trường
- Hoa Nhung,....Hoa Nhung ở đây! Võ Ngọc vẫy vẫy cái tay gọi Hoa Nhung vừa đến.
- Hai tiểu bảo đâu? Hoa Nhung hỏi cô.
- Một chúc tụi nhỏ sẽ đến.

chúng ta vào trong thôi.
Bốn con người bốn sắc thái khác nhau bước vào trường khiến không ít người ngoái nhìn,
Anh lạnh lùng, Cô ngây thơ trong sáng, Cậu dịu dàng ấm áp, còn Hoa Nhung từ sau việc mất con trở nên trầm lặng ít nói hơn.
- Mời Đào tổng ngồi.

Hiệu trưởng kính cẩn mới anh.
Anh không nói gì chỉ gật đầu nhẹ khách sáo rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Sau khi ai vào vị trí nấy thì tiếng MC vang lên
- Rất mong các vị phụ huynh, bạn bè của những bạn sinh viên tốt nghiệp vào hôm nay đã đến đây để chia vui cùng họ.

Tôi cũng rất lấy làm vinh dự đứng đây dự buổi lễ này.

Và để không làm mất thời gian của mọi người tôi chính thức tuyên bố buổi lễ BẮT ĐẦU.

Mc nói một mạch.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của các khoa nên rất đông các bạn sinh viên đến dự,
- Cậu có tiết mục biểu diễn nào không? Võ Ngọc hỏi Hoa Nhung đang ngồi cạnh mình.
- Tớ không tham gia.
- Uk.
Buổi lễ diễn ra khá nhanh chóng, nhưng vô cùng náo nhiệt và sôi động.
Đến cuối buổi lễ là phần chụp ảnh lưu giữ kỉ niệm!

Trong một bức ảnh có hơn mười người ai nấy đều vui vẻ cười tiếp mắt tạo dáng
- Hoa Nhung nhìn bên này, rồi kiểu này nữa...
tách...tách...!tiếng chụp ảnh vang liên tục không ngừng.
- Để tớ chụp cho cậu.
- Ok, đợi mình.
- Thuận anh bế hai tiểu bảo lại đây đi, chúng ta cùng chụp một tấm ảnh nào.

Võ Ngọc gọi Đào Thuận đang đứng nói chuyện với Cha, Mẹ cô.
- Được.

Nơi sân trường một người đàn ông cao to đẹp trai, trên tay còn bế thêm hai tiểu công chúa xinh đẹp tiến về phía người con gái đang vẫy tay gọi.
Cả nhà bốn người tạo nên một kiệt tác đẹp đẽ mê hồn ai nhìn cũng phải ghen tỵ.
Kết thúc buổi lễ Ba, Mẹ anh dẫn tất cả mọi người cùng nhau đến một nhà hàng cách đó không xa, đãi một bữa coi như chúc mừng cho hai nàng dâu của ông bà.
- Cuối tháng sau con và Võ Ngọc sẽ chính thức cữ hành hôn lễ rất mong mọi người sẽ có mặt.

Đào Thuận ung dung nói.
- Con đã sắp xếp hết chưa? Ba anh ông Đào Hùng lên tiếng hỏi.
- Tất cả đều ổn thỏa rồi ạ.

- Cha, Mẹ hai người có ý kiến gì không?.

Đào Thuận nhìn cha, mẹ cô hỏi.
- Chúng ta đương nhiên là không có ý kiến rồi, còn rất mừng nữa là đằng khác.

ông Võ Hải nói có phần trêu chọc cô.
- Em vợ à, cảm ơn em đã chịu rước cục nợ đó đi dùm nhà anh.

Anh trai Võ Thành tiếp thêm lời Cha cô.

- Cậu hai, cậu nói ai là cục nợ vậy? Thi Nhã như không hiểu mà quay sang hỏi Võ Thành.
- Chị lại như vậy nữa rồi...!người mà ông ngoại và cậu hai nói còn ai ngoài mẹ nữa.

Ngọc Như lạnh nhạt nói.
Nghe được câu nói từ miệng Ngọc Như ai nấy không khỏi phá lên cười
- Cái còn bé này, cách nói chuyện của con giống ai vậy chứ hả? Võ Ngọc tức giận nhìn về phía Ngọc Như trách.
- Tất cả đều học từ mẹ.

Ngọc Như nhìn cô nói.
- Haha..

thôi được rồi, lời con bé tuy có hơi khó nghe nhưng đều là sự thật vì vậy Ngọc Ngọc cũng đừng giận nữa.

Trương Ánh miệng vừa cười vừa tiếp thêm dầu vào lửa.
- Mẹ...!sau người bây giờ cũng...!Thuận sau anh không nói gì đi.

Võ Ngọc nhìn sang anh cầu viện binh.
- Không có gì để phản bác.

Ba con nhà anh sau lại giống nhau đến vậy chứ hả, nhìn cái cách nói chuyện này xem...!tức chết cô mà!
Bữa ăn diễn ra ngập tràn trong tiếng cười của mọi người mà người bị hại không ai khác ngoài Võ Ngọc.
...----------------....