Đăng vào: 12 tháng trước
Không có người nào hiểu được dục vọng chiếm hữu của cô, cho dù là Hứa Từ.
Tống Lê sinh ra ở nhà họ Tống, lại biết rõ từ một khắc được sinh ra kia, bất cứ thứ gì của nhà họ Tống đều không thuộc về cô.
Đồ vật của Tống Lập Quốc là của Tống Y, đồ vật của Lý Ngọc Trinh là của chính bà ta, Tống Lê chỉ có hai bàn tay trắng.
Thiếu niên gặp được năm cô 14 tuổi sẽ đột nhiên biến mất ở chỗ tầm thường nào đó.
Tống Lê thật ra hiểu rõ Hứa Từ vì sao sẽ dịu dàng với cô ở ngõ nhỏ kia như vậy, bởi vì bọn họ cũng gặp nhau ở một ngõ nhỏ như vậy.
Ngay cả tỏ tình cũng là vậy.
Khi học lớp 12 Tống Lê thường xuyên tìm anh đánh đó, rất nhàm chán, Hứa Từ mỗi lần đều phối hợp với cô.
Cô đã dùng hình thức vô cùng không biết xấu hổ không đâu vào đâu mà thắng anh tuyệt đối, cho nên Tống Lê cũng sẽ không vô sỉ đến mức dùng tiền đặt được buộc chặt Hứa từ làm anh nhận làm bạn trai cô.
Rất nhiều tiền đặt cược đều là để Hứa Từ làm chân chạy đi mua đồ ăn vặt, một năm kia cô mập lên vài cân, sự mũm mĩm biến mất đã lâu của trẻ con đều đặt trên mặt.
Nhưng mà ở ban đêm giữa hè kia, khi Tống Lê đứng dưới đèn đường vẫn không nhịn được mà dừng bước chân lại, duỗi tay giữ chặt quai đeo cặp sách của Hứa Từ.
"Hứa Từ, mình muốn đổi."
Mấy chữ đơn giản là có thể làm anh quay đầu lại.
Hứa Từ vẫn là biểu cảm có việc thì nói, không có việc gì thì đi, nếu không phải nhìn thấy anh cười vài lần, Tống Lê đều phải nghi ngờ anh có phải chỉ có biểu cảm này hay không.
Cô nhón chân: "Mình nói, mình muốn đổi tiền đặt cược."
"Cái gì?"
Mỗi một lần đổi đều phải giúp đối phương làm một chuyện, Hứa Từ chưa từng thắng.
Vốn dĩ người muốn theo đuổi anh là cô, bởi vì những cuộc đánh đó nhàm chán ngược lại làm Hứa Từ trở thành người có động lực nhiều nhất kia.
Trong trường học đã có người truyền tin đồn, nói hạng nhất niên khóa Hứa Từ quay ngược lại theo đuổi Tống Lê.
Anh rất bất đắc dĩ nhưng cũng lười giải thích.
Lúc này Tống Lê không có làm anh chạy chân mua đồ ăn, chỉ là túm quai cặp sách trước ngực anh, Hứa Từ khom khom lưng, cô đi theo nhón chân một chút.
Đèn đường rất sáng, là cô tự chọn, lúc này thật ra đổi ý ngay lập tức, duỗi tay bưng kín đôi mắt của anh.
Hứa Từ bỏ lỡ rặng mây đỏ trên má cô, chỉ nghe thấy thanh tuyến của cô đều đang gấp gáp: "Tiền đặt cược lần này, mình muốn nói, cậu có muốn hôn mình một chút không?"
Tống Lê rất khẩn trương, lời nói lại rất ngang ngược: "Này, mình chỉ tùy tiện hỏi thôi, tuy rằng mình rất thích cậu nhưng nếu cậu không muốn làm, cũng không sao cả."
Lông mi của anh rất dài, cào lòng bàn tay cô phát ngứa.
Tống Lê đợi vài giây đã không nhận được câu trả lời của anh, chỉ nhìn thấy dưới sự che đậy của cánh tay cô, cánh môi Hứa Từ nhấp nhấp, gấp gáp đến như là bị kim chỉ khâu lại, hầu kết không chịu khống chế mà run rẩy hai cái.
Sau đó cô nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rất nhỏ lại rõ ràng.
Lá gan của Tống Lê không lớn như vậy, sau khi cô nói xong những lời này phản ứng đầu tiên là trốn, tay vừa mới để xuống còn chưa xoay người đã bị anh bắt lại.
"Được." Hứa Từ giữ eo cô lại.
Cằm của Tống Lê bị người nâng lên, cảm giác mềm mại rõ ràng chỉ dừng một chớp mắt là rời đi, cô lại nóng đến mức cả người đang bùng cháy.
Cho đến mười mấy năm sau nghĩ lại, Tống Lê đều coi âm thanh kia của Hứa từ như ma quỷ ám ảnh, chữ "được" cũng xảy ra phản ứng kỳ lạ với cô, quy kết là mùa hè năm ấy khô nóng quá mức.
Chỉ là có vài thứ một khi đã bắt được, thì không đành lòng để nó trở thành cảnh trong mơ hư ảo.
Hứa Từ là của cô, ai cũng không cho chạm vào, cho dù là lúc sau viết một phong thư tình.
...
Hứa Từ không dỗ cô rất lâu, bản thân Tống Lê cũng không phải người thích phát giận tùy tiện.
Khi đến viện kiểm sát thì thời gian làm việc còn chưa đến, người từ hành lang đến văn phòng anh rất ít, im ắng.
Tiếng Hứa Từ đóng cửa làm cô nhớ đến tình hình lần trước đến nay, gương mặt bay lên hai rặng mây đỏ khả nghi.
"Anh phát hiện da mặt em càng ngày càng mỏng." Anh trêu cô, sau đó mở điều hòa lên: "Nóng không? Trong chốc lát có lẽ sẽ chảy mồ hôi, gỡ khăn quàng cổ và mũ xuống đi."
Tống Lê chỉ cảm thấy buồn, gỡ khăn quàng cổ xuống trước cho anh: "Rõ ràng là da mặt anh càng ngày càng dày."
Anh không tỏ ý kiến, sau khi treo khăn quàng cổ ở bên cạnh rồi duỗi tay kéo cô ngồi vào trong lồng ngực: "Tống Lê, anh nói một chuyện với em."
"Ừm?"
"Dì anh bị bệnh, Hà Niệm Đồng là đứa con gái duy nhất của anh, cũng ở thành phố Du.
Tuy dì không có quan hệ huyết thống với chúng ta, ngày thường cũng rất ít khi lui tới, nhưng tình cảm vẫn còn đó, bảo anh hỗ trợ chăm sóc cô ta, anh không thể chối từ." Trước kia Hứa Từ rất ít khi lui tới với thân thích nhưng sau khi lớn lên không thể tránh khỏi chính là xử lý quan hệ với những người này.
Thật ra mọi người đều là người trưởng thành rồi, có năng lực độc lập tự gánh vác, tính chất công việc của Hà Niệm Đồng không giống anh, lén cũng không có bất cứ giao thoa gì, cho nên không thể nói hai chữ chăm sóc.
Nhưng đôi khi đi một hình thức cũng làm cho cha mẹ Hứa làm người tốt một chút.
Tống Lê nhấp môi không tỏ ý kiến, nhìn anh một lúc lâu mới nói: "Anh đã quyết định rồi, còn hỏi em làm gì?"
Hứa Từ xoa thịt mềm trong bàn tay anh, lại xoa bóp cái vòng nhạt trên ngón tay cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống: "Bây giờ em là nữ chủ nhân, anh chỉ lấy ra phương án mà thôi.
Cho nên có phê chuẩn không, lãnh đạo?"
"Đừng bắt giọng quan của anh nói chuyện." Tuy trên mặt vẫn rất không vui vẻ nhưng cô đã đồng ý.
Hứa Từ hôn hôn mu bàn tay cô: "Cảm ơn lãnh đạo phê chuẩn."
Anh cười một cái: "Bây giờ có thể nói cho anh vì sao lại tức giận không? Phát hỏa lớn như vậy, điện thoại đều hy sinh rồi, trong chốc lát trở về em còn phải sơn lại tường một lần."
Nhìn sắc mặt trầm lặng của cô, Hứa Từ hiểu rõ chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.
Anh cũng không thúc giục, chỉ yên tĩnh mà ôm cô không buông tay.
Tống Lê nghe nhịp tim đập của anh dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ là rũ mắt, Hứa Từ nhìn không rõ cảm xúc trong đáy mắt cô.
Qua rất lâu, một giọt nước mắt nện xuống mu bàn tay anh.
"Hứa Từ, em rất chán ghét cô."
"Em không phải người tốt gì.
Trước khi anh nói chuyện này với em, em còn đang trả thù cô ta, em đoạt tài nguyên của cô ta, em không muốn cô ta sống tốt, em còn muốn cô ta nhân lúc còn sớm lăn về thành phố S."
Tiếng của cô không nghẹn ngào, ngược lại bình tĩnh đến mức làm lòng người run lên: "Anh nói dì anh bị bệnh, làm anh hỗ trợ chăm sóc cô ta, em lại rất hối hận, nhưng mà đây không ảnh hưởng việc em tiếp tục chán ghét cô ta."
"Không có người nào sẽ vô duyên vô cớ mà chán ghét một người."
Khi Hứa Từ giơ tay, giọt nước mắt để trên tay rơi vào trong tay áo của anh, rất nhanh đã biến mất không thấy: "Đây không phải em sai, chỉ là chúng ta cần đi tìm đáp án, sau đó lại tìm một biện pháp tốt hơn để giải quyết, đúng không?"
Cái gì là biện pháp giải quyết tốt hơn chứ?
Tống Lê không biết, ngay lúc đó cô căn bản cũng không muốn biết.
Khi cô chỉ biết bức thư tình kia bị người tô lung tung rối loạn, cô rất tức giận.
Bị trở thành trò cười lấy ra tuyên dương bốn phía, cô rất tức giận.
Đặc biệt tức giận là, qua rất lâu cô mới biết được, Hứa Từ vì lấy phong thư tình kia về, còn muốn ăn nói khép nép với Hà Niệm Đồng.
Hà Niệm Đồng dựa vào cái gì mà làm sai chuyện còn kiêu căng ngạo mạn như vậy? Đạp thiếu niên cô quý trọng dưới chân.
Nếu gần như vậy, có lẽ một lời xin lỗi là có thể, nếu cô có thể hào phóng một chút.
Nhưng buổi tối chín năm trước cô muốn đi Mát-xcơ-va, Hà Niệm Đồng không nên để cô chờ trong mưa mấy tiếng.
"Cô ta ném hành lý của em."
Tống Lê thấp giọng nói: "Em đi Mát-xcơ-va chỉ mang theo một vali hành lý.
Cô ta nhặt được, nói muốn trả lại cho em, em ở bên ngoài sân bay chờ cô ta rất lâu, vé máy bay lui lại rồi sửa thời gian, cô ta lại nói vứt rồi."
Cô ngước mắt, đáy mắt đè nặng một cảm xúc màu xám: "Cô ta vốn dĩ có thể không trả lại cho em, nhưng mà không cần phải lừa em, để em chờ, lại vứt nó đi."
Sân bay người đến người đi, hành lý của người khác đều là một cái bao, một cái vali, hành lý của cô chỉ là một quyển sách.
Tống Lê cho rằng căn bản anh không nhận được, thật ra anh nhìn thấy hơn nửa còn viết một bức thư tình trả lời.