Chương 39: Chương 43 - Đại kết cục >> Chỉ một lần duy nhất

Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Ngày nắng anh sẽ đi cùng em.
Từ lúc Hàn Nhuận sợ trò khóc ầm khóc ĩ của bạn Lâm nhà ta thì bạn Lâm lên mặt thấy rõ. Sáng phải tự tay làm đồ ăn, đưa đón đúng giờ, con đi học về phải để chúng sang phòng chơi với cô......
Hàn sư huynh đang yếu thế trong mắt bà xã nhà mình, lại thêm hai tiểu quỷ càng lớn càng bám mẹ không rời khiến anh đây muốn chút thời gian riêng tư với tiểu sư muội cũng chẳng biết tìm đâu ra.
Từ ngày biết Kì Băng thích chơi cùng bọn trẻ Hàn Nhuận anh liền bày kế sách, hể mỗi lúc biết Kì Băng rỗi anh liền huy động lực lượng để tìm cách tách rời bà xã mình khỏi bọn trẻ.
Hàn Nhuận cùng Lâm Tiểu Mạc chỉ đăng kí kết hôn để được công nhận là của nhau và không hề diễn ra một buổi lễ nào.
Sau buổi tối chiến đấu cùng mấy bản vẽ chết dịch, Lâm Tiểu Mạc liền ngủ bù liên tục 3 tiếng. Phàm thấy bà xã như thế Hàn Nhuận anh sao đành lòng chứ?
Vẫn như mọi ngày Tiểu Mạc dậy lúc 8h, đồ ăn đã được để sẵn trên bàn. Cô bước vào phòng tắm vệ sinh hết 20 phút, bước ra với đầu tóc ướt mượt và một chiếc khăn tắm quấn lấy thân thề trắng mịn.
Vừa bưng ly sữa uống một hớp liền bị tên háo sắc nào đó bắt lấy, cô chưa phun hết sữa ra ngoài vẫn còn rất may đó.
- Bà xã, anh đói bụng
- Nha! Anh chưa ăn sáng? Ngồi ăn cùng em luôn đi
- Anh thật vẫn chưa ăn sáng.....nhưng không muốn ăn mấy thứ này......
Nghe mùi dục vọng đâu đây. Tiểu Mạc đặt ly sữa xuống khay chẳng thèm ăn sáng mà đi đến tủ quần áo lấy đồ thay.
Hàn Nhuận sao có thể để con mồi trốn thoát dễ dàng như vậy, anh liền ôm lấy bà xã cùng ngã xuống giường. Anh dùng chiêu cũ, ngồi lên người cô hai tay cù lét vào hông cô.
Tiểu Mạc cười dữ dội, sự vùng vẫy không thể mang cô thoát khỏi đại sắc lang mà còn làm tình hình thuận lợi cho tên kia hơn. Khăn tăm bỗng rơi ra làm một thân thể mỹ nhân thượng trước tầm mắt sắc lang đói khát.
- Bà xã...em rất thơm.....thật muốn ăn em
- Đừng....em phải đưa con đến trường.....còn phải đến cửa hàng....
- Ha ha ha bạn tốt của em vừa đưa tụi nhỏ đi rồi.
Tiểu Mạc thầm cảm ơn cô bạn Kì Băng của mình, đến phút cuối vẫn bị đồng minh quay lưng....số cô rơi vào trạng thái nào rồi.....
- Mạc Mạc....
Nói là làm, anh cầu trời còn không được, cư nhiên tiễn được hai cục nợ. Giờ anh xem cô lấy gì mà làm lý do....
Môi lưỡi hòa quyện, dây dưa tới lui....thật kích tình quá. Tiều Mạc nhà này cũng hay ho gì, miệng thì chối với biện minh, thân thì tùy cơ giao hợp.
Cô ôm lấy cổ anh dùng lưỡi mình quấn chặt lưỡi anh, dục niệm là thức con người ta không tài nào kiềm chế hoặc điều khiển được. Tùy cơ ứng biến thôi....có trách thì trách bước đầu quá kích thích đi...kéo theo ai kia cũng kết hợp với Hàn sư huynh luôn.
Anh trút bỏ y phục nhanh như chớp, anh sắp phát điên lên vì bà xã nhà anh cứ như bị tiểu yêu tinh nhập vậy, quyến rũ chết được.
- Bà xã....hôm nay em khổ rồi.....
- A...a...ưm....Nhuận.....ưm....nhẹ...nhẹ chút....á....á....
- Anh....không nhịn được nữa.....bà xã...xin lỗi em
- Ưm...
Tay anh giữ lấy eo cô thúc từng cơn cuồng nhiệt vào người con gái anh yêu.....tiếng rên rỉ của cô làm anh không thể nào ngừng lại được....
Anh cúi người bắt lấy cái miệng rên từng tiếng yêu nghiệt của cô, đau đớn qua mau, cô dùng hết sức cắn mút môi lưỡi anh. ( viết mà run tay luôn má ơi >< )
Cô cảm thấy thân thể nóng rực không yên, hai tay rời vị trí nắm giữ vai anh kéo dần xuống lồng ngực rắn chắc của anh tùy ý sờ loạng.
Môi cô chủ động phả từng luồng khí mang điện tích cao lên từng nấp da thịt anh, cái lưỡi hồng hào lướt qua cổ anh, hoi thở phả qua vành tai anh " Nhuận ca....anh nhịn cũng khổ cực quá nhỉ ?"

- Em không biết mình là gì đâu.
- Ưm....sợ à? Sợ em bức anh à?
- Giỏi lắm!
Anh vuốt cặp đùi trắng mịn của cô gác lên vai mình, cô hoảng lên liền xin tha, ít khi anh chọn tư thế này vì sẽ làm cô rất đau nha.....
- Nhuận ca.....ông xã.....chồng yêu à.....em là em biết sai rồi
- Biết sai thì sao nào?
- Tối nhé, tối em cho anh...giờ em bận thật đấy.....
-........................
Cô phải giao bản vẽ để kịp buổi ra mắt tháng sau, cứ dây dưa thế này khi nào rời đi được.....
Hai tay choàng lấy cổ anh, dâng đôi môi hồng và chiếc lưỡi đinh hương cho đại sắc lang anh đây chỉ mong anh cho mình đường lui.
Anh liếm mút cống phẩm vừa được dâng lên, lại chuyển môi đến đôi gò bồng trắng xinh, đôi nhũ hoa đã căng cứng từ lâu đang phập phồng vì nhịp thở của ai kia.
Không thưởng thức thật uổng phí cơ hội lần này a.....Anh mút lấy một bên, tay không ngừng nâng niu bên còn lại.....
- Ưmmm.....đừng.....đau em....
- Đau?
- Phải....đau a....anh cứ cắn là thế nào?

- Em rất ngon......một miếng cũng không muốn bỏ....
- Á.....nhẹ...nhẹ chút....
Anh vừa ngậm đôi nhủ hoa, ra sức cắn mút khiến cô rên đến tội nghiệp.....thật không muốn buông...bà xã anh hết sức quyến rũ a....
- Tha cho em....
- Cảm ơn ông xã....tối em đền bù anh thật xứng đáng....chụp
♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥
Cuộc đời em....chỉ nói điều này một lần duy nhất......
Hôm nay Lâm Tiểu Mạc được vinh danh cùng bộ sưu tập mới, dẫu chỉ nhận được giải thưởng Bộ sưu tập được quan tâm nhiều nhất nhưng đó cũng xem như đánh dấu bước đường thành công cho sau này.
Sau bữa tối vui vẻ cùng gia đình, Tiểu Mạc cùng ông xã quấn lấy nhau..........
Bầu trời đen lấp lánh bởi những ngôi sao, mặt hồ lấp lánh ánh sáng huyền ảo. Giữa hồ bơi hai thân ảnh quấn lấy nhau, hình ảnh như đôi chim uyên ương không thể tách rời.
Hai tay Tiểu Mạc ôm lấy cổ Hàn Nhuận, một tay anh vòng qua cái eo nhỏ nhắn đầy gợi cảm, một tay giữ chặt gáy cô. Hai người cừ như thế mà quấn vào nhau, trên người không một lớp vải nào cản trở.Sau một cuộc đảo chính môi lưỡi, cô buông anh ra cúi mặt thở gấp.
- Ngày mai chúng ta phải đi Úc.....em thật sẽ nhớ ngôi biêt thự này.
- Thôi thì không cần phải đi nữa.
Anh vén lọn tóc ướt dính bên má cô, cô nâng án mắt dịu dàng nhìn anh. Dù đã gọi hai tiếng "ông xã" rất lâu rồi nhưng cô gái này có cảm giác chỉ vừa là của anh hôm qua.
Kì Băng sắp sinh, cô bạn thân này muốn dọn đến Úc, nơi bờ biển xanh yên ã những chiều hoàng hôn.
Gia đính Dương Thạc cùng đại gia đình sát thủ của Hàn Nhuận sẽ ở cùng nhau trong cùng một mái nhà.
Tiều Mạc thật rất vui....nhưng ở đây....ngay tại đất Mỹ phồn vinh và ngôi biệt thự cổ kính này đã minh chứng cho tình yêu tuyệt đẹp của cô cùng Hàn sư huynh....cô thật rất sợ mình sẽ bỏ lại những kí ức vốn đẹp nhất trong đời mình.
Cô nép vào ngực anh, trãi qua bao ngày tháng vui buồn lẫn lộn.....cô vẫn luôn được tựa vào anh thế này. Anh là cuộc sống của cô, từ ngày còn là quả bóng nhỏ nơi tổ chức cho đến vinh danh trên thảm đỏ....anh vẫn dõi theo cô từng chút...từng chút mãi không rời xa....
- Nhuận ca!
- Hử?
- Anh nghe em nói một chút được không?
- Sao thế? Em có chỗ không khỏe? Bà xã, nói anh nghe.
Cô đối mặt vời anh, để anh nhìn thấy tận sâu trong đôi mắt cô.....cô hoàn toàn dùng điều chân thành nhất để nói anh nghe.
- Từ nhỏ, anh luôn bên cạnh bảo vệ em. Dù cho em bao lẫn hất hũi anh vẫn không ngừng bảo vệ em. Từ ngày cùng anh ở một chỗ, cảm nhận sự quan tâm của anh, em biết mình không thể sống thiếu anh. Hai tiếng " ông xã " em nói ra mà tim đập liên hồi....vì em biết...em không nằm mơ....từ thời khắc đó...anh sẽ bên cạnh em....mãi không rời đi.
-..........................
- Hai năm không thấy bóng anh, em vẫn sống rất tốt. Chỉ là...mỗi tối đứng ngoài phòng con...nghe con nói chuyện với anh....em thật không tài nào khống chế bản thân mình thôi nghĩ đến anh. Mỗi bước đường thành công của em....đều thiếu đi sự cổ vũ của anh....người con trai vốn vẫn tồn tại và hiện hữu trong cuộc sống của em....
- Mạc Mạc.....
Cô nâng đôi tay đầy tính nghệ thuật của mình áp vào hai bên khuôn mặt anh, chậm rãi thu dần khoảng cách giữa hai người.....
- Hàn Nhuận, anh phải nhớ, Lâm Tiểu Mạc đời này chỉ nói một lần....và anh phải luôn nhớ lấy điều này trong tim mình. Em yêu anh.
Không khỏi ngạc nhiên trước lời nói vừa thốt ra của cô....cô chưa bao giờ nói yêu anh....nhưng.
Cô không cho anh thời gian suy ngẫm mà trực tiếp giữ lấy môi anh, khi chiếc lưỡi đinh hương cuốn lấy lưỡi anh....cô thầm biết....cô không thể tách rời người đàn ông này....một bước cũng không....
Mãi vẫn không câu trả lời.....thì giờ đây người con gái ấy muốn nói anh nghe.....tình yêu vốn dĩ phức tạp khó đoán....
Nhưng khi xác định được....ba chữ Em yêu anh.....kì dịu và thiêng liêng biết bao....
Hoàn chính văn