Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyện thứ 8
Tôi leo lên sân thượng của trường, ý tôi là cái nóc sân thượng ấy chứ không phải cái sân thượng có lan can bao quanh như nhiều người vẫn nghĩ. Cái chỗ này cũng phẳng tắp, rộng rãi lại có mấy cái gờ góc cạnh nổi lên có thể dựa vào mà không bị ngã.Trên này còn nhiều gió hơn chỗ khán đài mà tôi hay ngồi rình Kendo và ngủ mướn ở đó. Tôi quẳng cái cặp phịch xuống đất, ngồi dựa vào một cái gờ gần nhất,chỗ này còn thoải mái không có ai làm phiền, hôm nay cái sân bóng có vài đứa con gái dở hơi dở hồn ra đứng gào thét cổ vũ cho mấy đứa trong đội bóng đá chẳng vì cái dịp gì nhất định cả. Chắc lại có em nào cảm nắng mấy thằng trong đội bóng đá nên nổi cơn yêng hùng mới ra để hò hét. Nói Đăng Nguyên là hotboy số một thì chưa đúng, có lẽ đứng ngang bằng với cái thằng cha đội trưởng đội bóng đá. Hắn ta tên Nguyễn Duy, học cùng khối tôi, một mình lãnh đạo đội bóng đá của trường đi đá hết giải này tới giải nọ, tuy cũng có giải được giải không nhưng cũng được cho là “đội trưởng trẻ xuất sắc của trường trong hơn một thập kỉ qua”. Nếu có đứa con gái nào liêu xiêu thì chỉ có hắn chứ còn ai là thủ phạm nữa. Nguyễn Duy có thừa cơ bắp để làm cho con gái sẵn sàng trật khớp chân mỗi ngày để được ngã vào lòng hắn.Tôi thi thoảng cũng nhìn thấy hắn và có cái cảm giác muốn lấy kìm kẹp xem cái tay hắn cứng thế nào mà con gái cứ phải phát rồ lên thế.
Hơn nữa tôi không thích ra đấy, kiểu gì tôi cũng sẽ nhen nhóm cái hi vọng nhìn thấy Kendo và mất đi cái giấc ngủ mà đáng lẽ tôi sẽ có. Thế nên tôi leo lên đây, không ai biết cũng không ai để ý, thế là xong. Tôi nằm ngửa ra nóc sân thượng, vuốt đống tóc mái ra khỏi mặt, đầu gối lên cái cặp, nhìn trời nhìn mây một tẹo rồi nhắm mắt lại.
Tôi mở mắt. Trời vẫn sáng. Tôi vùng dậy, cứ nghĩ là có ai đang nhìn mình nhưng làm gì có ai. Đừng có mơ mộng hão huyền, chẳng ai rảnh nợ mà đi lên đây, có đi lên đây chắc cũng nhìn tôi như kẻ chết rồi xong bỏ xuống chứ chẳng dại gì mà ở lại. Tôi đứng dậy ưỡn vai ưỡn cổ, rên rỉ một lúc rồi lại ngồi tựa vào cái gờ gần đấy. Có tiếng nhạc văng vẳng. Thì ra mình tỉnh dậy vì cái lí do này, tôi ngó nghiêng khắp nơi, chả có ai trên cái nóc sân thượng này cả, có mỗi mình tôi. Thế thì nhạc ở cái chỗ nào ra? Tôi lần mò theo hướng tiếng nhạc ra sát cạnh rìa nóc, nhòm xuống. Ai đấy đang cầm đàn guitar, trông dáng đường bệ thế kia chắc chỉ có con trai. Cậu ta đội cái mũ phớt màu rơm.Tôi rón rén ngồi xuống, có hẳn 2 người đang ngồi đấy, một người đang săm soi cái máy ảnh chuyên nghiệp, một người đang ôm đàn, vừa gảy vừa ngân nga một bài nào đấy nghe quen quen. Tôi cúi xuống hơn một chút và làm rơi cái chìa khóa xe trên tay xuống mặt đất kêu lẻng xẻng. Hai người kia nhìn lên, tôi vội vàng ngồi thụp xuống, bò ra cái gờ bê tông lúc nãy ngồi im không động đậy. Không hiểu có ai phát hiện ra không nữa.Làm ơn đừng lên đây, làm ơn đừng lên đây, làm ơn đừng lên đây….
Được một lúc, tiếng đàn lại vang lên, tôi thở phào, ngồi thả lỏng ra. Tôi kéo cái cặp đang nằm lăn lóc lại gần, lôi quyển nháp a4 ra ngồi vừa tưởng tượng vừa vẽ lại cảnh 2 người ngồi phía dưới sân thượng ban nãy. Tôi nằm bò ra mặt bê tông, tay chống lên cái cặp, tay cầm bút chì vẽ xoạt xoạt rồi lại tẩy đi. Tôi nghe thấy có tiếng chân ai đó đằng sau, tôi ngoái đầu lại. Không có ai. Đúng là hay tưởng tượng linh tinh…
“Nhầm bên rồi, bên này, bạn trẻ!” giọng một thằng con trai vang lên khiến tôi giật mình quay lại và đánh rơi cái bút chì.
Mũ phớt rơm đang nhìn tôi cười cười. Tôi nhỏm dậy, trố mắt nhìn trong khi cậu ta cầm lấy quyển nháp của tôi đưa lên xem.
“Ra cậu là người nhìn trộm tụi tôi nha!”
“Tôi đâu có..” tôi vừa thanh minh vừa tự hỏi tiếng nhạc kia ở đâu ra, hay là cái đứa cầm máy ảnh cũng biết chơi đàn, chắc chắn là thế rồi!
“Trông cũng được đấy, tôi có được trả tiền công người mẫu không vậy?” Cậu ta tiếp tục thao thao bất tiệt. Tôi giằng lại quyển nháp.
“Tôi không cố tình nhìn trộm hai người, chỉ thấy hay nên ngồi vẽ thôi!”
Cậu ta nhìn tôi kiểu dò xét “Có thật là cậu không theo dõi tụi tôi không?”
“Không, việc gì tôi phải làm thế nhở? Cậu là cái gì?”
Mũ phớt rơm nhún vai “Thế thì tốt”. Cậu ta đứng lên điệu bộ làm như định bỏ đi, thế nên tôi lại ngồi xuống, gập quyển nháp lại, bỏ vào cặp định đứng lên đi về.
“Cậu lên đây mấy lần rồi?” Cậu ta bỗng dưng hỏi, nhìn quanh quất vẻ tò mò.
“Lần đầu tiên.” và tôi đã phải dính chuyện không hay với cậu.
“Chỗ này cũng có đường lên cơ đấy!” cậu ta nói có vẻ ngạc nhiên. KHÔNG PHẢI CẬU TA VỪA MỚI LÊN ĐỂ BẮT QUẢ TANG TÔI SAO???????????? Tôi phát cáu nhưng cũng không nói gì, định bước đi thì nghe thấy đằng sau có tiếng nói
“Yo, Mai, lên trên này đi, chỗ này tốt lắm, không ai thấy đâu!”
Tôi quay lại nhìn cậu ta đang vừa nói chuyện điện thoại vừa ngó xuống cô gái đang đeo máy ảnh và cầm đàn phía dưới. Thế là đi tong một chỗ ngủ trưa lí tưởng nữa của tôi, về sau chúng nó sẽ kéo hàng đàn hàng lũ người lên cho xem. Rồi chỗ này sẽ thành cái địa điểm tỏ tình và tự tử nổi tiếng nhất trường mất. Biết vậy không đi tìm chỗ có nhạc cho xong, đúng là rách việc.
2
Tôi bực mình đi xuống cầu thang, cắm tai nghe vào và bật mấy bài của Skrillex nghe cho bớt bực, vừa đi tôi vừa dậm chân uỳnh uỳnh xuống cái cầu thang gỗ. Tôi đi ngang qua một đám người đông đông ở chỗ sân bóng, chủ yếu là các em gái lớp 10 cầm quạt tay vừa vẫy vừa hò hét như đi xem thần tượng Hàn Quốc biểu diễn liveshow. Chặc lưỡi, tôi nhìn đểu sau lưng các em ý rồi định bỏ đi trước khi có ai quay lại. Chưa bước được mấy bước thì tôi nghe có tiếng ai gào trên sân bóng.
“Chuyền đi!! Chuyền cho Minh Nam đi!!!”
Tôi giật mình quay lại, à phải phải, có một thằng tên Minh Nam trong đội bóng, chắc nó không phải thằng mà tôi đang nghĩ đến, không, không, nhất định không phải! Tôi không kiềm được việc lùi lại và đứng ra chỗ thoáng hơn không có em lớp 10 nào để ngó một cái xuống sân bóng. Một cái thôi, để xác định một lần nữa. Chắc chắn là không phải đâu, tôi tự trấn an mình trong khi thấy mồ hôi bắt đầu chảy ra ở lưng áo. Không, không thể nào…
Tôi nheo nheo mắt nhìn, có đến chục thằng con trai dưới đó thì biết đứa nào với đứa nào. Cái đứa kia là Nguyễn Duy thế còn cái đứa cao cao kia…không biết là ai. Tôi quyết định tới gần hơn một chút. Leo xuống khán đài, tôi bước tới gần rìa sân bóng, chỗ tôi có thể tẩu thoát vào nhà gửi xe ngay tức khắc hoặc leo vèo lên nấp vào một cái ghế nào đó trên khán đài. Tôi nheo nheo mắt nhìn, lúc này chúng nó đã đá xong, có mấy đứa cởi áo ra (và một loạt tiếng rú kéo dài phát ra của đám con gái, chưa có kết quả về số người bị ngất bất thình lình) thế nên không nhìn thấy chữ trên áo. Bất chợt có một kẻ trong đám từ từ quay lại, tôi ngay lập tức quay đi, bước thật bình thường nhưng vẫn có tốc độ đáng kể, cốt để không gây chú ý.
“Hú hú, anh Minh Nam ơi!!!!!!!!!!!!” Có đứa con gái vô duyên nào đó hét ầm lên, lại còn đứng ngay gần tôi nữa. Tôi cố bước nhanh hết mức có thể.
Đừng nhìn qua đây, đừng nhìn qua đây, đừng nhìn qua đây, đừng nhìn qua đây. ĐỪNG NHÌN QUA ĐÂY!!!!!!!!!!!
.
“BẠNNNNNN TỐTTTTTT!!!!!!!!!!!!!”
7
.
Xong, thế là hết.