Chương 131: Có Lẽ Không Có Tương Lai Cho Bốn Người

Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tại sao tất cả các chướng ngại trước kia đều đã bị loại bỏ rồi, nhưng cái chướng ngại lớn nhất này, lại làm cho tình trạng bây giờ chẳng khác gì việc lén lén lút lút lúc trước kia là mấy. Chẳng lẽ tất cả những điều mà cô mong muốn, lại dễ dàng để mất đi như vậy sao? ! Thật không cam lòng, tuyệt không cam tâm. . . . . .

Khu biệt thự sườn đồi đã sớm bị Trình Quân Hạo lật tung hết lên rồi, trong lúc vô cùng đau lòng cùng thất vọng, tin tức lại truyền đến, tất nhiên làm anh cao hứng cực kỳ.

Bộ Phi Yên, Đêm 13 quả thực là phúc tinh của anh rồi.

Nhất thời hảo cảm đối với bọn họ tăng lên rất nhiều. . . . . .

Trước tiên Bộ Phi Yên đưa An Tâm Á trở lại biệt thự, An Bình An Tĩnh cùng Đêm 13 đều đứng ở bên ngoài từ xa nhìn trong ngóng, xe ngoặt cua đi vào tới trong sân mới dừng lại, An Bình An Tĩnh liền nhào tới, "Mẹ. . . . . ."

An Tâm Á mở cửa xe ôm lấy hai người bọn họ, dùng sức âu yếm, "Mẹ không có việc gì, yên tâm đi, bảo bối. . . . . ." Thật thiếu chút nữa thì không gặp lại được bọn họ, nếu lúc đó, cái giọng nói già nua đó không đưa ra cái quyết định đó, mà là giết cô, làm sao mà cô có thể thoát được.

Đêm 13 nói với Bộ Phi Yên: "Chuyện này, nếu cái tên kia biết là sẽ bị ngươi cướp trước, không biết có hối hận hộc máu không nữa. . . . . ."

Bộ Phi Yên lạnh lùng cười một tiếng, "Tất nhiên sẽ, còn người kia, rất nhanh ta sẽ lôi được hắn ra ngoài, lão già đó cứ mãi núp ở sau lưng không lộ ra ngoài ánh sáng, sợ rằng chỉ muốn Phó Vũ Hoàng cùng Trình Quân Hạo sống mái với nhau thôi còn hắn lại làm ngư ông đắt lợi. . . . . ."

An Tâm Á nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, liền quay đầu lại đem những gì nghe được báo cho bọn họ.

Bộ Phi Yên híp mắt cười một tiếng, "Cơ bản là có thể đoán được. . . . . ."

"Đồng ý. . . . . ." Đêm 13 cười nhạt, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu cười vui vẻ, "Gần đây chúng ta cũng chẳng có chuyện gì làm, đảo vài chỗ náo loạn cũng tốt. . . . . ." Đối với chuyện này, Bộ Phi Yên tuyệt đối không ý kiến . . . . . .

"Mẹ, con sẽ báo thù ẹ. . . . . ." An Bình nghễnh đầu nhỏ, hung tợn nói.

An Tâm Á xấu hổ, "Bảo bối con. . . . . ." Cô thở dài, chỉ vào Bộ Phi Yên hỏi hắn, "Hắn là ai? Hình như rất lợi hại. . . . . ."

Cái trán An Bình rỉ mồ hôi , "Một người bạn. . . . . ."

"Bạn bè? !" Ánh mắt An Tâm Á hoài nghi nhìn cậu, "Con còn có sức lực gạt mẹ sao, hừ, xem mẹ là kẻ ngu hả, một đứa bé sáu tuổi như con sẽ có một người bạn lớn như vậy sao, muốn gạt ai đó? Ta là mẹ của con, không phải là một kẻ ngu ngốc, tên tiểu quỷ, con có bao nhiêu chuyện gạt mẹ hả, một lần nói cho rõ ràng. . . . . ."

"Cũng không nhiều. . . . . ." An Bình lại lau mồ hôi, mẹ cậu vẫn mạnh mẽ như vậy, cậu vội vàng ngăn đề tài, cười híp mắt nói, "Lẳng Lặng, bây giờ mẹ đã trở về rồi, đừng khóc nữa nha. . . . . ."

An Tâm Á bị dời đi chú ý lực, liền đi dỗ dành An Tĩnh vẫn còn đang lo lắng, nhưng khi nhớ lại thì quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn An Bình một cái, tên nhóc này, lát nữa lại tính chuyện tiếp với con. . . . . .

An Bình vô lực lắc đầu, bất lực từng giọt từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống, Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên nhìn một màn này không khỏi cười to, đứa nhóc này cái gì cũng không sợ, nhưng quả nhiên vẫn sợ mẹ nhất.

Lúc này một chiếc xe thể thao được bán với số lượng có hạn quèo cua đi vào, thắng xe dừng lại, mở cửa, Trình Quân Hạo nhanh chóng bước ra, liền giương mắt nhìn An Tâm Á, trong mắt anh lộ ra sự mừng rỡ , đi đến ôm chặt lấy cô, giọng nói tha thiết: ". . . . . . Tâm Á."

An Tâm Á giật mình, tim đập thình thịch , "Anh đã chạy đi đâu? Ném một mình em trong nhà. . . . . ."

Trình Quân Hạo ôm thật chặt An Tâm Á, dùng sức rất lớn, anh rất sợ rất sợ mất cô gái này. Vừa nghe cô giống như vừa trách cứ vừa hờn giận, anh đau lòng muốn chết.

An Bình lạnh mặt, khuôn mặt nhỏ bé quay đi, không nói gì.

Bộ Phi Yên thấy thế, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, nói với Đêm 13: "Chúng ta đi thôi. . . . . ."

Đêm 13 gật đầu một cái, cũng không tiện quấy rầy cả nhà bọn họ ở miệng với nhau, lên tiếng chào từ biệt rồi lên xe chuẩn bị đi, Trình Quân Hạo quay đầu lại, nắm thật chặt tay của An Tâm Á, một mặt hướng về phía bọn họ nói, "Hôm nay rất cám ơn các anh đã tìm về Tâm Á. . . . . ." Bởi vì mệt nhọc giọng nói của anh có chút khàn, mang theo một chút cảm xúc nhàn nhạt. Cách cảm tạ không kiểu cách này, là đến từ chính tấm lòng của anh.

Bộ Phi Yên khoát khoát tay, ý bảo không cần cảm tạ, như một làn khói lái xe chạy đi.

Con Muỗi cũng chạy về, thấy An Tâm Á đã trở về, cũng thở dài một hơi. Lại vội vàng đi gọi bác sĩ, những chỗ An Tâm Á bị thương, nên xem qua một chút thì tốt hơn.

Trình Quân Hạo vô cùng đồng ý, cứng rắn lôi kéo An Tâm Á vào nhốt chặt trong phòng ngủ nằm nghỉ ngơi. Tìm bác sĩ đến khám qua, bận rộn cả đêm, tất cả mọi người đều mệt mỏi, cũng đã đi về nghỉ, An Tâm Á cũng không bị thương tích gì, lúc này Trình Quân Hạo mới yên tâm.

An Tâm Á thật sự vô cùng mệt nhọc, ôm An Tĩnh ngủ thiếp đi.

Kể từ sau khi An Tâm Á trở lại, An Tĩnh vẫn không buông tay An Tâm Á ra, ngủ cũng vẫn nắm thật chặt cánh tay An Tâm Á, một màn này làm cho Trình Quân Hạo nhìn rất đau lòng.

"Trữ Trữ. . . . . ." Trình Quân Hạo quay đầu lại gọi cậu.

An Bình cứng ngắc trả lời, "Chuyện gì? !"

"Con trách cha đúng không? !" Trình Quân Hạo đi tới, vốn muốn nắm lấy tay cậu, nhưng An Bình lại tránh đi, cậu quay đầu lại, nhìn thẳng vào Trình Quân Hạo, "Có gì ông cứ nói đi? !"

Cậu cười lạnh một tiếng, "Trình nhị thiếu, chuyện ngày hôm nay đều là do ông tạo thành, tôi làm sao có thể không trách ông được chứ? !" Dừng một chút, rồi nói tiếp, "Đối với tôi và Lẳng Lặng mà nói, mẹ mới là quan trọng nhất, về phần ông, mặc dù có máu mủ với chúng tôi, nhưng nếu như chỉ bởi vì ông mà uy hiếp đến sự an toàn của mẹ, tôi với Lẳng Lặng cũng sẽ kiềm nén đau lòng mà cắt đứt, chuyện ngày hôm nay may mà mẹ không có việc gì, nếu không. . . . . ."

Quả đấm trên tay Trình Quân Hạo nắm lại chặt hơn, nhìn hốc mắt An Bình đỏ heo, rồi nghe lời của cậu nói, anh vừa kinh hãi vừa đau lòng, đứa bé này.

"Đã đến lúc ông phải quyết định rồi. . . . . ." An Bình lạnh lùng quay đầu, không nhìn anh nữa, "Tôi cho ông thời gian ba ngày, đối với Lâm Khả Nhân, ông tự xử trí đi, nếu không, ba ngày sau, ba mẹ con chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, với Lâm Khả Nhân, tôi cũng sẽ tự mình xử lý. . . . . ."

Trình Quân Hạo như bị mắc xương ở cổ họng, cười khổ nói, "Chuyện này là Lâm Khả Nhân không đúng, ta sẽ nói cô ta xin lỗi Tâm Á. . . . . ."

"Nói xin lỗi? Ông chuẩn bị ẹ biết tình trạng về sau sẽ như thế nào sao? Nếu như chỉ cần một câu xin lỗi có thể xí xóa được hết tất cả mọi tội lỗi mà nói. . . . . ." An Bình lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng đầu, "Thời gian là ba ngày. . . . . ."

Nói xong cũng hướng phòng An Tâm Á mà đi.

"Với Lâm Khả Nhân ta không hề có tình yêu, nhưng dù sao có quan hệ một thời gian cũng có chút tình cảm. . . . . ." Trình Quân Hạo khó khăn nói, "Con nói ta làm thế nào mà xuống tay được? Giết cô ta sao? !"

"Đối với cha của mình, khi ông biết những việc làm của lão ta, ông liền muốn trả thù, đối với Lâm Khả Nhân tại sao lại không thể động thủ? !" An Bình châm chọc nói, "Tại sao ông lại hận cha mình, đối với việc này cảm xúc của tôi với ông cũng giống như nhau mà thôi, Trình nhị thiếu, đừng để tôi phải hận ông. . . . . ."