Đăng vào: 12 tháng trước
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Viên Tuyết Hinh dùng tốc độ thần thánh cuốn sạch tất cả những thứ cần thiết cho chuyến đi và nhét đầy va li của mình. Không phải cô muốn đi cho lẹ đâu, mà cứ nghĩ tới việc sáng sớm ra có nguyên chiếc BMW I8 màu đỏ lửa đậu trước nhà làm bao nhiêu người nhìn chằm chằm là không chịu được.
“Chúng ta không đi máy bay mà đi xe à?” Cô vừa chỉnh lại tóc cùng chiếc áo hoodie vàng trên người vừa hỏi.
“Tôi đặt vé máy bay rồi.”
Tư Duệ đưa tay kéo va li, tay còn lại xòe ra trước mặt cô vẫy vẫy.
Viên Tuyết Hinh hiểu ý tháo ba lô trên vai đưa cho anh, có người tình nguyện làm công tác khuân vác thì cô sao nỡ từ chối đây? À ha ha, thật ra là không dám từ chối...
“Đi thôi.”
Người trước mặt nhận ba lô xong liền thoải mái vác lên vai rồi mở cửa ra ngoài. Hôm nay anh ta rất vui vẻ, trên mặt treo nụ cười sáng lạn trông dễ gần hơn thường ngày nhiều lắm.
Cô đi theo sau mà ngơ ngẩn nghĩ, chắc hẳn kiếp trước cô đã hy sinh thân mình để cứu Trái Đất rồi. Nếu không, sao lại yêu được một tên hội tụ cả đống yếu tố khủng thế này?
Viên Tuyết Hinh ra đến nơi mới phát hiện trong xe còn có hai người, là Tiêu Minh cùng Trần Ngạn Khải. Chẳng biết đang nói cái gì mà Tiêu Minh bị đập cho mấy cái phải rít lên.
“Thôi thôi! Đừng đánh! Bọn nhỏ nhìn kìa!”
“Trước mặt tụi em khỏi giữ hình tượng làm gì.” Tư Duệ bổ một đạo sấm sét xuống đầu Tiêu Minh làm miệng anh cười cứng đờ.
“Hai đứa, mau lên xe.” Trần Ngạn Khải cười toe toét vẫy chào họ.
Viên Tuyết Hinh cũng cười với anh, chui vào xe và ngồi xuống rồi mới cảm giác được sự khác biệt giữa một chiếc xe trăm ngàn USD với một chiếc xe ngàn USD là như thế nào.
Êm mông quá trời, mùi cũng dễ chịu, xe không lắc lư. Cho nên Viên Tuyết Hinh cảm động rơi lệ.
Hai người họ đưa cô và Tư Duệ đến sân bay xong còn ríu rít thêm một lát, đợi Tiêu Minh lên tiếng ngắt ngang mạch cảm xúc mới chịu buông tay. Trần Ngạn Khải có vẻ cũng muốn đi chơi lắm, khá lâu rồi họ chưa về thăm nhà.
Viên Tuyết Hinh ngồi trên máy bay mà tim không thể yên ổn được, bố Tư Duệ liên tục phản đối, cô cũng biết chứ. Thỉnh thoảng cô vẫn tự hỏi nếu ngay cả gia đình cô cũng không đồng ý, cô phải đối mặt với tương lai như thế nào.
Một bàn tay ấm nóng chậm rãi bao lấy những ngón tay đang lạnh dần của cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Viên Tuyết Hinh quay đầu, thấy Tư Duệ đang chống cằm nhìn cô, không nói gì cả.
Anh không thích khuôn mặt lo âu của Viên Tuyết Hinh nên muốn trấn an cô, nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào. Trong ánh mắt là một biển yêu thương.
Đầu ngón tay Viên Tuyết Hinh truyền tới cảm giác tê tê ấm ấm, chậm rãi di chuyển vào sâu trong ngực trái của anh.
“Tư Duệ, cảm ơn anh.”
Cô mím môi rồi dụi mắt, nhẹ nhàng nghiêng đầu sang. Tư Duệ ừ một tiếng và nhếch vai qua cho cô tựa vào. Bởi vì biết chuyến đi này sẽ là một hành trình dài về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nên cho dì vội thì bọn họ cũng đã chuẩn bị rất kĩ càng. Gối ngủ của Viên Tuyết Hinh có màu hồng pastel, chất vải sờ cực thích, nhưng so với da mặt cô thì không mịn bằng.
Ngoài cửa sổ mây trắng vờn quanh, bên trong máy bay một mảnh ấm áp. Đối với Tư Duệ, đây có lẽ là ngày đầu xuân đáng nhớ nhất.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng suốt mấy tiếng ngồi ngủ gà ngủ gật, Viên Tuyết Hinh vẫn bị đau cổ, vừa ra khỏi sân bay liền lầm rầm than vãn. Phía sau có một người đang tay xác nách mang còn phải đấm vai cho cô đấy!
“Chị Tuyết Hinh!”
Một cô gái xinh đẹp đưa tay vẫy cô, mái tóc đen dài xõa bên vai, đuôi tóc xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Khi cô cười còn có má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện, chẳng biết là ai khéo đẻ như vậy?
“Tiểu Địch!”
Viên Tuyết Hinh nhìn em gái ngày càng xinh đẹp mà không khỏi vui mừng, vứt luôn anh chàng soái ca lai tây sau lưng. Cô chạy ào ra, được nửa chừng thì bị ai đó xuất hiện chặn lại, còn bị tát một cái vào vai đánh tiếng bốp vang dội.
“Mẹ đứng ở đây mà không biết chào à?”
Ơ… Mẹ, con nhớ mẹ quá!”
Viên Tuyết Hinh quay phắt sang người vừa xuất hiện, tặng cho bà một cái ôm siết.
“Cháu chào bác ạ, cháu là Tư Duệ.”
Tư Duệ ở đằng sau cuối cùng cũng lôi được đống đồ ra khỏi đám đông, lễ phép cúi đầu chào bà. Sau đó, bằng một cách âm hiểm quay sang mua chuộc em gái Viên Tuyết Hinh với nụ cười rạng rỡ không hiểu ở đâu nặn ra được.
“Cả Tiểu Địch nữa, anh có nghe Tuyết Hinh kể về em rồi, đúng là bên ngoài xinh hơn trong ảnh nhiều nhỉ?”
Viên Tuyết Hinh cật lực kiềm chế ý nghĩ đưa tay tự chọc mắt mình, rốt cuộc tên giả tạo đang cười tỏa nắng này là ai? Tư Duệ của cô đâu rồi? Á á á! Từ khi nào mọc ra một người có ngoại hình y sì y đúc người yêu cô vậy?
“Ôi anh nói quá rồi ạ! Anh mới đúng là đẹp trai hơn trong hình! Cho em chụp một tấm đi anh! Bạn em hâm mộ anh lắm luôn ấy!” Tiểu Địch phấn khích đẩy Viên Tuyết Hinh sang một bên.
Cùng lúc đó, mẹ cô cũng xông lên, Viên Tuyết Hinh trực tiếp tàng hình.
“Tư Duệ, cháu đi đường có mệt không? Con gái của bác ấy à, cứ nghĩ là cả đời này không ai yêu đứa dở hơi như nó! Cháu chịu được nó thì bác mừng quá rồi!”
Sự nhiệt tình này làm Tư Duệ có chút ngạc nhiên, sức ảnh hưởng của anh mạnh hơn anh nghĩ nhiều lắm. Xem ai kia phồng mang trợn má liếc mình, anh chỉ có thể cười gượng:
“Bác và em gái cứ bình tĩnh đã, Tuyết Hinh cũng mệt rồi, về nhà chúng ta nói chuyện sau nhé?”
Tiểu Địch đã lẹ tay chộp được dăm bảy bức ảnh rồi, cho nên gật gù đồng ý, sau đó tự động cầm ba lô giúp chị gái nhà mình lên, miệng càu nhàu:
“ Tuyết Hinh này, chị phải tự cầm đồ của mình chứ, lớn rồi mà!”
Ơ? Là tên kia giựt đồ của cô mà! Viên Tuyết Hinh ấm ức không thể tả, rốt cuộc đây là gia đình cô hay gia đình Tư Duệ đấy?
Không đợi cô có thời gian lên tiếng, mẹ đã kéo Tư Duệ vào trong xe. Anh quay đầu nhìn cô, nháy nháy mắt ý bảo đi nhanh lên.
“Được rồi, mấy người cứ chờ đó…”
Viên Tuyết Hinh rầu rĩ vọt lên xe, may mà tên kia còn tốt bụng cất cái va li to tổ chảng cho cô.
Quê của Viên Tuyết Hinh thời tiết tốt hơn thành phố S một chút, địa hình thấp nên mùa đông vừa qua cũng không quá lạnh. Trước đây Tư Duệ rất ít khi đi công tác, nơi này anh cũng từng ghé qua hai ba lần, nhưng chỉ có lần này phá lệ xúc động. Chẳng biết có phải do về cùng người thương không? Từ lúc đặt chân xuống nơi này, tận đáy lòng Tư Duệ cảm giác được sự thân thiết lạ thường. Hình như có thứ gì đó trong đầu rục rịch muốn trào ra, nhưng cuối cùng lại bị một bức tường vô hình ngăn cách.
Rốt cuộc cảm giác này là gì?