Chương 37: Bóng người kia thật quen mắt

Nhặt Được Miêu Tổng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



“Anh đúng là… Bất lịch sự với phụ nữ như vậy còn đáng mặt đàn ông sao?”

Cô gái đối diện vắt chéo chân, làm ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, tuy xinh đẹp, nhưng thái độ nói chuyện thật khiến người khác không nảy sinh chút thiện cảm nào.

Thể hiện mình lạnh lùng cao ngạo như vậy, cũng chỉ muốn gây sự chú ý với anh thôi, không phải sao? Tư Duệ không hề di chuyển tầm mắt, chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa kính, môi hơi cong lên:

“Tôi chưa từng nói mình là người đàn ông lịch thiệp gì, cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú gì với cô đâu. Cảm ơn.”

Tư Duệ biết cô nhóc của anh sợ lạnh, cho nên vừa ngồi chưa được ba phút cũng đã đứng lên, rượu trên bàn còn chưa đụng tới.


Quản gia thấy vậy quá sợ hãi, vội ho mấy tiếng đứng lên đi về phía này. Ông biết thể nào cũng sẽ có chuyện xảy ra mà!

“Cậu chủ, xin hãy giữ lời hứa!”

Cô gái kia run run môi, muốn nói gì đó nhưng Tư Duệ đã nhanh hơn, nói:

“Vốn định ngồi 30 phút, nhưng cô ta chê cháu không lịch sự, trái tim yếu đuối của cháu cảm thấy vô cùng tổn thương, cho nên cháu muốn mau chóng rời khỏi đây!” Đi tìm tình yêu bé nhỏ ngoài kia. Trong lòng anh lặng lẽ bổ sung.

“Cậu chủ đừng giận, trước ngồi xuống đã, chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà.”

Tư Duệ cầm ly rượu trên bàn lên lắc nhẹ một cái, thứ nước màu tím hồng long lanh trong ly nhẹ đảo, suýt tràn ra ngoài. Anh từ từ đưa ly thủy tinh lên môi, phát hiện đôi mắt của cô gái nọ và lão gia có chút chờ mong thì đột nhiên dừng lại giữa chừng.

“Bác, xin thứ lỗi cháu phải nói một câu, trò hẹn hạ này không dùng được đâu. Cho dù có uống trọn một lý thuốc kích dục, nhìn khuôn mặt hám tiền xấu xí của cô ta cháu cũng không “lên” nổi!”

Tư Duệ làm như vô tình khiến ly rượu trượt nghiêng ra ngoài, đổ hết lên bàn tiệc. Thấy khuôn mặt của quản gia và cô gái kia trong nháy mắt trắng bệch, anh ồ lên một tiếng:

“Lỡ tay rồi!”

Quản gia bàng hoàng nhìn anh, dường như không còn nhận ra một Tư Duệ ngoan ngoãn hay khóc nhè ngày xưa, ông nào nghĩ tới, thời gian trôi qua lâu như vậy, anh cũng đã trưởng thành rồi.

Anh vừa xoay người rời đi, quản gia lập tức run cầm cập muốn giữ anh lại:


“Cậu chủ… còn lời hứa?”

Nếu bây giờ việc này không thành, ông sẽ bị mắng rất thảm...

Tư Duệ quay đầu, trên khuôn mặt lai tây sắc nét là sự lạnh nhạt, lát sau, anh nở nụ cười xấu xa:

“Bác, ngay cả một người danh vọng cao như Arren còn thất hứa với mẹ cháu. Vậy sao cháu phải giữ lời hứa với người làm việc cho ông ta? Di vật của mẹ vốn thuộc về cháu, cháu chỉ đến lấy lại thôi.”

Anh nói xong phủi phủi quần áo không bám chút bụi nào, bước từng bước dài ra khỏi nơi quái quỷ này. Tư Duệ đã từng ngây thơ, đã từng tin tưởng người khác hết mình, nhưng mọi thứ cũng chỉ là đã từng. Càng lớn anh càng nhận ra một điều đau lòng, không ai có thể khiến anh tin tưởng cả, trừ cô gái ngốc kia, vì cô ấy rất ngốc, nên sẽ không toan tính với anh.

Thấy Tư Duệ đột nhiên đứng lên rồi cầm rượu đổ ra bàn, Viên Tuyết Hinh ngỡ ngàng. Anh ta xem mắt kiểu gì đấy? Làm vậy chẳng phải sẽ phá hỏng hình tượng của anh ta sao?

Khoan đã? Sao anh ta lại đi rồi, còn chưa tới mười phút cơ mà? Đang lúc ngó nghiêng tìm Tư Duệ, một chiếc xe con chạy tới chỗ cô rồi chỉa thẳng đèn vào chỗ cô trốn. Viên Tuyết Hinh hết hồn tưởng ai nhậu xỉn lạc tay lái, vội ôm chặt gốc cây như khỉ con vừa biết trèo, mắt nhắm tịt lại. Không! Trời ơi! Cô sẽ chết mất...

Lát sau, không thấy chiếc xe tiếp tục lao tới, cảm nhận được đèn cũng đã tắt, cô run rẩy hé mắt ra nhìn thử.

“Làm gì ở đây vậy?” Tư Duệ đem áo khoác trùm cô gái nhỏ kia lại, nghiêng đầu hỏi, tay vòng qua ôm lấy cô.

Bất ngờ được một vòng tay ấm áp ôm lấy, Viên Tuyết Hinh cười gượng gạo:

“Boss, tôi… tôi đang đi dạo.”


“Viên Tuyết Hinh, khuôn mặt cô không biết nói dối đâu. Cô đi dạo sau gốc cây à?”

Tư Duệ cười càng thêm sâu, đưa tay sờ sờ tóc cô.

Viên Tuyết Hinh cũng không ngờ đã trốn kĩ như vậy còn bị phát hiện, mắt anh ta gắn định vị sao? Ôi, lúc chiều còn hùng hổ nói không thèm đi cùng anh! Bây giờ bị bắt tại trận, nhục chết mất thôi!

“Đi thôi, vào trong xe ngồi trước. Tôi có thứ muốn tặng cho cô.”

Tư Duệ đưa tay xoa xoa hai má đã lạnh lẽo của cô, giữ nguyên tư thế ép tay vào mặt cô đến tận chỗ đỗ xe.

Anh không khỏi nhìn về phía tay Viên Tuyết Hinh, may mà cô nàng còn biết đeo găng tay giữ ấm, rất tốt, không có làm bản thân chịu lạnh.