Chương 64: Đừng Nói Nhảm

Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ bỏ? ! An Tâm Á muốn khóc, không phải là hai anh em chúng nó buộc mình không đi bằng con đường tầm thường sao? ! Dông tố cuồn cuộn a. . . . . .

An Tâm Á rốt cuộc buồn bả, vô lực nói: ". . . . . . Được, mẹ không từ bỏ là được."

Hai bảo bối thấy việc lừa gạt thành công mà cười, "Mẹ sáng mai đi sớm một chút đi nha. . . . . ."

". . . . . ." An Tâm Á im lặng.

*

Ngày thứ hai, Trình Khả Khả không có tới vườn trẻ, An Bình An Tĩnh hai anh em im lặng, xem ra ông ấy đem bọn họ đi bảo vệ riêng rồi, trong lòng có chút ê ẩm.

Quả quyết lấy điện thoại di động ra gọi cho Đêm 13 hành hạ hắn, "Giúp tôi tra một chút rốt cuộc là kẻ nào tìm chết bắt cóc Trình Khả Khả, dám uy hiếp người của ông ấy, tôi sẽ không bỏ qua. . . . . ."

Đêm 13: . . . . . .

Hắn xấu hổ, buồn bực nói: "Trữ Trữ, hiện tại mới mấy giờ a, tám giờ, tám giờ phải hay không? ! Cậu ngày hôm qua vô tình đem ta đuổi ra khỏi nhà ta liền mất ngủ, rạng sáng mới ngủ được, lại muốn ta dậy sớm vì cậu làm trâu làm ngựa là sao? !" Đêm 13 buồn bã nói.

An Bình vạch đen đầy đầu, rốt cuộc có lương tâm hỏi, "Anh ở chổ nào vậy? !"

"Đường cái. . . . . ."

"Đừng nói nhảm. . . . . ." An Bình giận.

"Khách sạn Lệ Tinh. . . . . ." Dạ Thập Tam lệ rơi.

"Vậy thì tốt. . . . . ." An Bình bình tĩnh nói.

". . . . . ." Đêm 13 cực kỳ buồn bực, đứa nhỏ này tuyệt không đáng yêu chút nào, nói chuyện cũng không nói thừa lấy một câu, thật đáng buồn chứ sao.

"Được rồi, ta giúp cậu tra. . . . . ." Đêm 13 mắt muốn rơi lệ a, "Chẳng qua ta ngủ thêm một chút. . . . . ." Trước khi An Bình kháng nghị vội vàng cúp điện thoại, lại sợ cậu bé nổi đóa, vội vàng gửi một cái tin nhắn: buổi chiều lại nói chuyện tiếp, người ta tinh thần không tỉnh táo, dễ dàng phạm sai lầm.

". . . . . ." Hai anh em vạch đen đầy đầu.

An Tĩnh: "Anh hai, chúng ta không phải đối với hắn quá độc ác. . . . . ."

"Không hung ác không được, hắn bản chất bỉ ổi, đối với hắn quá tốt, hắn dễ dàng phạm sai lầm. . . . . ." An Bình nói rất bình tĩnh, mí mắt cũng không động.

". . . . . ." An Tĩnh vạch đen đầy đầu. Anh hai cậu, một chữ hình dung, giỏi.

Không thể không nói, hai anh em này đều là rất bản lĩnh.

An Bình cũng đeo lên tay An Tĩnh một cái đồng hồ, nghiêm túc nói, "Đề phòng lần sau lại xuất hiện nguy hiểm, ngộ nhỡ chúng ta bị tách ra không có ở chung cùng nhau, nhớ nhất định phải nhấn vào cái nút trên đồng hồ đeo tay, Đêm 13 có thể thông qua vệ tinh tìm được chúng ta, Lẳng Lặng, chúng ta một khi có quan hệ với ông ấy, có lẽ về sau những thứ này đều là khó tránh khỏi. . . . . ."

An Tĩnh gật đầu một cái, An Bình đã hạ quyết tâm muốn học 跆 quyền đạo, cậu cũng phải đi theo học, để dùng phòng thân, tuy không đánh bại kẻ địch, ít nhất cũng có thể chu toàn cái mạng cũng là tốt.

An Bình trên mặt hiện lên sự khắc nghiệt, đối với chuyện ngày hôm qua cực kỳ tức giận. Đồ dùng để phòng thân cũng đã chuẩn bị một chút, không thể bởi vì sơ sót mà làm mình lâm vào nguy hiểm.

Sợ nhất là, mẹ sẽ bị dính líu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vì lo lắng mà nhăn lại, rất lo lắng.