Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi ăn Haidilao xong, hai người đi đến khu trò chơi, ngồi trên đu quay cao chọc trời.
Hết cách thôi, Đàm Tích vẫn một mực thích những thứ mà lũ trẻ con thích, còn Hoắc Kỳ thì sẵn sàng chiều chuộng cô.
Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, có thể nhìn thấy toàn cảnh khói lửa nhân gian, Đàm Tích thẫn thờ nhìn xung quanh, Hoắc Kỳ thấy trong mắt cô không có ý cười, bèn hỏi: “Tích Tích, có tâm sự sao?”
Đàm Tích bật cười: “Vậy mà anh cũng có thể nhìn ra à.”
Không thể không nói, cũng thật là lợi hại.
Cô quả thực có tâm sự, nhưng vẫn luôn giấu kín, bởi vì khó khăn lắm mới có chuyến đi này, cô không muốn Hoắc Kỳ lo lắng cho mình.
Cô càng hy vọng khi yêu đương bản thân có thể chia sẻ niềm vui chứ không phải là nỗi buồn.
Xung quanh rất yên tĩnh, Hoắc Kỳ nắm lấy tay cô: “Em phải nhớ, quay đầu lại thì sau lưng luôn có anh.”
Anh luôn sẵn lòng là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.
Đàm Tích cảm thấy trong lòng ấm áp, chậm rãi gối đầu lên vai Hoắc Kỳ: “Thật ra cũng không có gì to tát.
Trong khoảng thời gian này em đã gặp một chị gái đáng thương, thường xuyên bị bạo hành gia đình.
Sau khi nghe buổi tọa đàm, chị ấy muốn dũng cảm mà đối diện, ý định muốn ly hôn.”
“Chuyện này cũng tốt mà.”
“Tốt thì tốt, nhưng vấn đề thực tế khắc nghiệt là không có tiền, chị này có một đứa con sáu tuổi, có lẽ là đã lên bậc tiểu học rồi, nếu chị ấy mang theo con sẽ không có cách nào kiếm tiền, như vậy thì cuộc sống sẽ như thế nào.”
“Không thể giao cho ba mẹ chị ấy sao?”
“Ba mẹ chị ấy đều là người tàn tật, cơ thể cũng không tốt, hơn nữa chị ấy lấy chồng xa, gia đình chị ấy ở tận Thịnh Thành, khá gần với thành phố Lâm Thủy.” Đàm Tích cảm thấy mệt mỏi, “Vì vậy mới thực sự khó khăn.”
Hoắc Kỳ nâng cầm cô lên, cong môi cười: “Đàm Tích của chúng ta thật tốt bụng.”
Đàm Tích cau mày: “Anh còn cười được nữa!”
“Anh không chỉ cười được.” Hoắc Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “Anh còn có thể giúp em giải quyết vấn đề này.”
“Hả?” Đàm Tích kinh ngạc, “Có cách gì sao?”
Hoắc Kỳ nắm lấy eo Đàm Tích, hơi nhướng mày.
Đàm Tích lập tức đáp ứng, đầu ngón tay nhẹ nhàng níu lấy quần áo của anh, đặt lên cằm anh một nụ hôn.
Hoắc Kỳ cảm thấy mãn nguyện: “Chị ấy rất siêng năng và nhanh nhẹn đúng không?”
“Làm sao anh biết?”
“Theo miêu tả của em, ở chỗ này nếu chị ấy có thể đưa ra quyết định ly hôn thì cũng không phải là một người phụ nữ rất bình thường”.
Hoắc Kỳ mím môi, “Phụ nữ thế này thông thường làm việc khá dứt khoát.”
“Ừm, em cũng nghĩ thế.
Em có đến nhà chị ấy nói chuyện phiếm, chỗ đó thật sự rất sạch sẽ.
Nếu chồng của chị ấy bạo hành gia đình thì lý ra cả nhà sẽ bị làm cho rối tung, nhưng chị ấy có thể nhanh chóng dọn dẹp.
Con trai chị ấy cũng là một cậu bé ngăn nắp sạch sẽ, hẳn là được di truyền tương đối nhiều từ chị ấy.”
Đàm Tích nghĩ không ra, hồi đó Thẩm Hồng sao có thể yêu một người chồng như vậy, điều này làm cô liên tưởng đến một câu nói nhàm tai, “Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã.
Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã*.”
(*Có nghĩa là, đàn ông dù yêu thế nào thì vẫn có cách thoát khỏi người phụ nữ.
Còn người phụ nữ một khi đã yêu thì rất khó từ bỏ người đàn ông.)
Bây giờ cô mới suy nghĩ cẩn thận, nếu thực sự kiện ra tòa cũng không dễ dàng gì.
Hoắc Kỳ nhẹ giọng nói: “Nhà dì Giang thiếu một người giúp việc nhanh nhẹn, nếu cần thì có thể đến đó.
Còn vấn đề đi học của đứa bé anh cũng có thể giúp đỡ, trường học cũng gần nhà dì Giang.”
Đàm Tích từng nghe Hoắc Kỳ nhắc qua người dì Giang này, ông Giang cũng là bác sĩ, nhưng công tác ở bệnh viện Nhân Dân, làm cấp chủ nhiệm.
Vợ chồng hai người đó rất tốt, đều là những người sùng đạo Thiên Chúa.
Có một người trông non như thế này, cuộc sống của Thẩm Hồng nhất định sẽ không tệ.
Đàm Tích vô cùng vui mừng: “Thật tốt quá, như vậy là Thẩm Hồng có thể rời khỏi đây mà không bị phân tâm, hơn nữa khi đến Lâm Thủy chị ấy cũng có thể thường xuyên về thăm ba mẹ hơn.”
Vấn đề lớn như vậy đã được Hoắc Kỳ dễ dàng giải quyết xong, nếu không phải Hoắc Kỳ chủ động hỏi, Đàm Tích không biết phải kể với anh như thế nào.
Xét cho cùng thì hai người cũng không ở trong cùng một ngành, người ta thường nói rằng ngành nghề khác nhau giống như khoảng cách giữa hai dãy núi.
Đàm Tích do dự một chút: “Vậy… chắc tiếp theo anh sẽ rất bận, có việc gì cần em giúp không?”
Hoắc Kỳ cười cười, lại kéo cô vào lòng, cúi mặt chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh thâm tình, yết hầu khẽ chuyển động, tầm mắt đối diện với ánh mắt của cô.
“Bà Hoắc chỉ cần thích ông Hoắc, còn lại không cần làm gì cả.”
Mặt Đàm Tích bỗng chốc nóng ran.
Trước mặt là Hoắc Kỳ với sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú và trong sáng, nhưng không hiểu sao tim cô lại đập rộn ràng, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Lịch trình ngày mai càng dày đặc hơn, nên cả hai không dám ở lại thành phố quá lâu.
Vì đã đi được một quãng đường khá dài, thành ra về đến nơi có chút muộn.
Chu Chi hỏi: “Cả buổi chiều không thấy cô đâu, không phải đi hú hí với bạn trai đấy chứ?”
Đàm Tích bật cười: “Cô đoán đúng rồi đấy.”
Chu Chi: “…”
“Trong điện thoại của cô có ảnh bạn trai cô không? Tôi muốn xem thử.”
“Không có, cả hai đứa bọn tôi đều không thích chụp ảnh.”
Đây là sự thật, dù có lục tung điện thoại di động của Đàm Tích thì cũng không có hình của Hoắc Kỳ.
Đàm Tích chỉ thỉnh thoảng chụp ảnh đồ ăn, không hay chụp người, dù cô có anh bạn trai đẹp trai lấn át ảnh tạp chí đã qua chỉnh sửa của nam minh tinh, thì bình thường cô cũng không nhớ phải chụp lại.
Chu Chi thản nhiên hỏi: “Có đẹp trai không?”
“Cô hỏi thừa, tôi đương nhiên cảm thấy bạn trai tôi đẹp trai xuất sắc rồi.”
Hơn nữa còn là loại siêu cấp đẹp trai, ngẫm nghĩ như vậy, khóe môi Đàm Tích lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Đẹp trai như bác sĩ Hoắc không?”
Đàm Tích chớp mắt, ngâm nga một tiếng dài: “Không kém bao nhiêu.”
“Không thể nào,” Chu Chi vô thức phủ nhận, “Bác sĩ Hoắc được coi là cực phẩm nhân gian rồi đấy.”
Đàm Tích thở dài: “Bỏ đi, cô không tin thì thôi vậy.”
Trong đầu cô còn đang suy nghĩ về việc ngày mai sẽ nói chuyện với Thẩm Hồng, nên lười nhắc đến những chuyện của Hoắc Kỳ.
….
Gặp Thẩm Hồng rồi truyền đạt lại sự sẵn lòng giúp đỡ của cô, Thẩm Hồng hiển nhiên bị sốc: “Luật sư Đàm, cô có thể lập ra kế hoạch giúp đỡ tôi đã là tốt lắm rồi, tôi làm sao dám trông mong cô tự đứng ra hỗ trợ tôi chứ? Như vậy sẽ rất phiền phức cho cô.”
Đàm Tích lắc đầu: “Không sao đâu, tôi càng hy vọng chị có thể độc lập hơn, có công việc của chính mình, cuộc sống sẽ đi đúng hướng.”
Thẩm Hồng có chút do dự: “Nhưng Lâm Thủy có thực sự phù hợp với tôi không?”
“Không phù hợp nhưng ít ra cũng có người tôn trọng chị, không ai đánh đập chị, con cái của chị cũng được tiếp nhận môi trường giáo dục tốt hơn.”
“Đúng vậy, tôi một mực chịu đựng cũng vì con cái, hiện tại ở trong môi trường gia đình như vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của con.” Cô ấy im lặng hạ quyết tâm, “Xem ra tôi phải vì con mà kiên cường thôi.”
Bây giờ đang là mùa mặc áo tay ngắn, nhưng Thẩm Hồng vẫn mặc áo dài tay để che đi những vết thương.
Cô ấy xắn ống tay áo dài lên, giống như nói lời từ biệt: “Sau này không cần phải chịu đựng những uất ức này nữa.”
Đàm Tích lấy ra một phong thư đưa cho cô ấy: “Chúc mừng chị có một cuộc sống mới!”
Thẩm Hồng nhận lấy, vừa sờ vào đã biết thứ bên trong là tiền nên cô ấy nhanh chóng từ chối: “Không được không được, về phương diện công việc cô đã giúp tôi rồi, tôi không thể xin thêm tiền nữa.
Cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi mà còn lấy tiền nữa thì còn ra thể thống gì?”
Thẩm Hồng lắc đầu điên cuồng, tranh luận đến mức mặt mày đỏ bừng.
Nhưng Đàm Tích biết cô ấy sau khi làm thủ tục cũng cần phải có tiền, bèn nói: “Mấy thứ này coi như tôi gửi để mua một chút đồ bổ dưỡng cho con chị.
Nhận lấy đi, chỉ là một chút thành ý nho nhỏ của tôi thôi.”
Nói đến đây, Thẩm Hồng đành phải nhận, hiện tại cô ấy thực sự rất cần số tiền này, chân thành nói rất nhiều lần từ “Cảm ơn.”
Nhìn bóng lưng của Thẩm Hồng, trong lòng Đàm Tích vẫn không yên, tuy rằng hiện tại đã có biện pháp giải quyết, vấn đề xem như đã được xử lý, nhưng trên thực tế vẫn còn một chặng đường dài.
Thẩm Hồng đã quen với sự cúi đầu nhẫn nhục, chồng cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý ly hôn, vậy nên phải làm thủ tục khởi kiện ly hôn, mặc dù pháp luật chắc chắn sẽ phán quyết nhưng sẽ rất mất thời gian.
Hy vọng rằng Thẩm Hồng sẽ không bỏ cuộc nửa chừng, có thể bước tiếp một cách đàng hoàng.
Cô ấy không sai, lỗi là ở người đàn ông bạo hành gia đình.
Đàm Tích cũng để lại thông tin liên hệ của mình, nếu cần bất cứ sự giúp đỡ nào cô đều có thể làm mà không cần nhận tiền.
–
Bảy ngày trôi qua nhanh chóng.
Khi đến nhóm người đi cùng nhau, ra về thì mỗi người mỗi ngã.
Hoắc Kỳ giúp Đàm Tích đặt vé máy bay, là khoang đầu tiên, hai người ngồi cạnh nhau.
Lúc lên máy bay, trước mặt là một cô gái trẻ đẹp đang xếp hàng, khuôn mặt thanh tú, để lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, là con gái như Đàm Tích cũng không sao dời mắt khỏi cô ấy.
Chủ yếu là cô gái này có ngoại hình giống như một minh tinh, đặc biệt rất bắt mắt, có không ít người qua đường đều dừng lại để nhìn.
Đàm Tích đoán đây hẳn là một người có chút nổi tiếng trên mạng, bởi vì vừa rồi cô ấy còn đang phát sóng trực tiếp.
Lặng lẽ liếc nhìn theo đôi chân dài của cô gái đó, Đàm Tích rất ghen tị, cô lén lút liếc mắt nhìn Hoắc Kỳ, ánh mắt của Hoắc Kỳ nhàn nhạt, nhìn thẳng về phía trước, không để ý đến náo động ở bên đây.
Tuy rằng bản thân cô thích nhìn những cô gái trẻ đẹp, tuy rằng ai cũng yêu cái đẹp, nhưng cô vẫn có chút ngọt ngào khi thấy bạn trai mình không hùa theo đám đông nhìn qua bên đó.
Không biết diễn tả loại tâm lý này như thế nào, nhưng đó quả thực là tâm tư nhỏ nhoi khó chịu của một cô gái đang yêu.
Hoắc Kỳ nói chuyện với cô.
Đàm Tích ngồi xuống, cô thản nhiên nói: “Hâm mộ mấy cô gái có thể khoe chân dài thật đấy.”
Cô cũng cảm thấy bộ quần áo trên người cô gái đó rất đẹp, nhưng lớn đến từng này rồi cô chưa bao giờ mặc nó, bình thường không quần ống suông thì cũng quần ống rộng, còn không nữa là váy dài, chưa bao giờ thử qua cảm giác mặc quần ngắn là như thế nào.
Đàm Tích chỉ là thuận miệng than thở, hoàn toàn không mong đợi Hoắc Kỳ đáp lại.
Lòng bàn tay của Hoắc Kỳ phủ lên tay cô, anh đặt một nụ hôn lên trán cô, trầm giọng nói: “Chân của em cũng rất đẹp.”
Tuy rằng những lời này là giả dối, nhưng thỉnh thoảng nghe được những lời nói dối cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Suy cho cùng ai mà không thích được dỗ dành, phụ nữ đúng là sinh vật kỳ lạ.
Hoắc Kỳ ghé tai vào tai cô, nói: “Không mặc gì càng đẹp hơn, chỉ có thể cho một mình anh ngắm.”
Đàm Tích: “?”
…
Hai người về đến nhà, đèn cũng chưa bật lên đã ôm nhau lăn lộn trên sô pha.
Một tuần rồi không chân chính thân mật như vậy, trong đầu Đàm Tích chợt lóe lên cụm từ ‘đứa trẻ bị kìm nén đến phát nghẹn’.
Đứa trẻ ở đây tất nhiên không chỉ nhắc đến Hoắc Kỳ, mà còn là Đàm Tích.
Trên ghế sô pha mềm mại, Đàm Tích ở dưới, Hoắc Kỳ ở trên, cô nấp vào vòng tay anh, dịu dàng trao anh cái hôn.
Người đàn ông vuốt ve mái tóc dài của cô, đôi mắt đen sâu thẳm, thấp giọng thì thầm: “Sao hôn bao nhiêu cũng không đủ thế này.”
Đàm Tích bĩu môi cười thầm: “Nếu ngày nào cũng bám dính lấy nhau thì sẽ rất phiền đấy.”
Cô cảm thấy dù thân thiết đến mấy, đôi khi cũng cần cho nhau một chút không gian riêng.
“Không phiền.” Hoắc Kỳ nhắm mắt lại, say mê hôn lên má cô, “Có thể thử xem.”
… Hay là thôi đi.
Cảm nhận có chút thay đổi, Đàm Tích chớp chớp đôi mắt, lộ ra vẻ vô cùng vô tội: “Lát nữa anh nhanh lên một chút.”
Hoắc Kỳ bất lực, trong ánh mắt hiện lên ý cười: “Ai cũng hy vọng chồng của mình chậm lại, sao đến em lại khác người như vậy?”
Anh chọc nhẹ vào sống mũi của cô.
Đàm Tích ở trong lòng âm thầm trợn mắt: “Đó là bởi vì chồng của người khác không ‘nhẫn tâm’ như anh.”
Ha, người này một chút cân nhắc cũng không có.
Giọng nói của Hoắc Kỳ mang theo chút lười biếng, vừa khàn khàn vừa trầm thấp: “Bây giờ em thừa nhận anh là chồng của em rồi sao?”
Nói rồi anh cúi đầu hôn cô, từ hàng mi đang rũ xuống tới đôi môi ửng hồng.
Ánh trăng trong vắt chiếu vào căn phòng, đêm tối không đèn có vẻ tĩnh mịch nhưng lãng mạn, bọn họ nguyện ý ngủ một giấc yên tĩnh như vậy.
Đàm Tích quay đầu sang một bên, trên mặt lộ ra một tầng mây hồng, là vẻ quyến rũ tự nhiên: “Em bị anh lừa rồi…” Cô lại chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng, “Được rồi, bắt đầu đi…”
Hoắc Kỳ ở bên tai cô trầm giọng nói: “Sẽ nhanh thôi.”
Rất muốn tận tai nghe bảo bối của anh gọi anh một tiếng ông xã, cũng sắp rồi.