Chương 74: C74: Bản chất tồn tại của trò chơi

Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Biến số duy nhất của trò chơi này là thời tiết.”

Đồ Đan nghiêm túc nói:

“Nhất định phải lưu ý thời tiết. Thời tiết khác nhau, thời gian nấm xuất hiện cũng khác biệt, mỗi lần trước hết người chơi đều bị yêu cầu chọn lựa thời gian ra ngoài. Ví dụ hừng đông kéo dài tổng cộng 30 phút, thời gian người chơi hái nấm là 10 phút, như vậy phải lựa chọn, là 10 phút đầu hay 10 phút trung gian, hoặc là 10 phút cuối cùng ——

Một khi lựa chọn sai khoảng thời gian, nấm hoặc là chưa kịp mọc, hoặc là đã khô héo, không hái được nấm thì vòng đó coi như hái thất bại.”

Cô cố gắng giải thích cặn kẽ, nói với nhóm của Thẩm Mặc: “Nếu hái nấm thất bại, sẽ chịu trừng phạt, thân thể lún vào đất mấy phần, nhiều nhất chỉ có thể thất bại ba lần, nếu lần thứ tư cũng thất bại…… Cơ thể sẽ lún sâu trong đất không nhổ ra được, sau đó…… Biến thành nấm.”

Nếu nói đằng trước vẫn bình thường thì một câu cuối cùng khiến người nghe sởn tóc gáy.

Cả người Đàm Tiếu nổi da gà, anh dùng sức chà xát, không thể tin được: “Biến, biến thành nấm? Nấm đầu người à?”

Biểu cảm Đồ Đan có chút thất thần, như là nhớ tới tình cảnh lúc ấy, “…… Sẽ héo rút…… Giống như phân bón hoàn toàn bị thổ nhưỡng hấp thụ, người càng co rút càng nhỏ, mọc ra sợi……”

“Cuối cùng mọi người thông quan như thế nào?” Thẩm Mặc đánh gãy dòng hồi ức của cô.

Đồ Đan hoàn hồn, “…… Vẫn là thời tiết, phải chú ý phân phối thời gian, 10 phút ra ngoài tuyệt đối không thể dùng toàn bộ để tìm kiếm nấm, còn phải chia bớt thời gian dự đoán thời tiết! Sắc trời, đám mây, độ ấm, còn có con kiến trên mặt đất, mọi chi tiết đều có khả năng chứa đựng manh mối về sự biến hóa của thời tiết!”

Thẩm Mặc gật đầu, “Tôi đã hiểu rõ.”

Nói như vậy, nếu bọn họ gặp trò chơi có chủ đề này, họ cũng có phán đoán trong lòng.

“Mọi người thì sao?” Đồ Đan thực tự nhiên hỏi ra miệng, “Đạo cụ của mọi người rất hữu dụng, hệ số nguy hiểm của trò chơi chắc chắn rất cao đúng không?”

“Đương nhiên cao rồi!!!” Đàm Tiếu vừa nghe vấn đề này, lập tức không nhịn nổi điên cuồng phun nước bọt, “Chúng tôi gặp được một con cóc siêu to khổng lồ! Cao khoảng năm, sáu tầng lầu như vậy nè, cô có thể tin nổi không?! Nó ăn chúng tôi như con sâu, đầu lưỡi kia, vèo vèo vèo!……”

Đàm Tiếu không cần nghĩ ngợi, khai tuốt tuồn tuột từ hạt vừng đến hạt mè trong trò chơi đó!

Thầy Thừa mơ hồ cảm thấy không ổn, ông nghĩ nếu Đồ Đan dẫn theo nhiều học sinh như vậy, vạn nhất bọn họ cũng gặp được trò “Ếch xanh quả cầu vàng”, biết nhiều hơn một ít manh mối, cũng có thể nhiều thêm vài phần sinh cơ.

Hơn nữa……


Thầy Thừa thật cẩn thận nhìn thoáng qua Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi.

Hai vị này chưa mở miệng ngăn cản mà.

……

Đồ Đan nghe rất cẩn thận.

Khi biết được nhóm Thẩm Mặc thông qua tính toán điểm chắc chắn phải đi qua mới thông quan được trò chơi, vẻ mặt cô không khỏi thể hiện ra vài phần nuối tiếc.

—— tuy rằng đã biết phương pháp, song lượng tính toán này…… Cô và nhóm học sinh của mình, chỉ sợ không có ai tính được.

Đồ Đan miễn cưỡng xốc lại tinh thần, cười nói: “Biết những điều này, trong lòng tôi cũng nắm chắc, có điều tôi vẫn hy vọng hai nhóm chúng ta sau này không còn gặp phải trò chơi.”

Đây là lời nói thật lòng.

Thầy Thừa thở dài: “Đáng tiếc hiện tại không có internet, nếu mỗi người có thể kể lại về những trò chơi mình đã trải qua, tỉ lệ tồn tại của loài người sẽ được đề cao một mảng lớn.”

“Điều này là bất khả thi ~~” vào lúc này Bạch Ấu Vi vẫn luôn im lặng, nói một câu nhẹ bẫng.

Mọi người cùng nhìn về phía cô.

Đồ Đan cũng mang theo ánh mắt đánh giá cô.

Thầy Thừa khó hiểu hỏi: “Dùng chung tin tức, giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ như vậy không tốt à?”

Bạch Ấu Vi nâng má, một bên cánh tay đặt trên mặt bàn ở mép giường, chậm rì rì nói: “Nghe qua thì không tồi, nhưng mà thầy Thừa à, ngài đã quên một điều rất quan trọng, bản chất tồn tại của trò chơi là gì?”