Chương 19: Trịnh Hàn Nhật chê mạng quá dài .

Tuyệt Sủng Vương Phi, Cuồng Si Vương Gia

Đăng vào: 12 tháng trước

.

" Ta muốn cô ấy "


" Ân , thì đêm nay cô ấy là của công tử "  tú bà nhỏ giọng với Băng Y


" Không , ta muốn mua cô ấy " nàng đang muốn dùng người đây và cô ấy là người thích hợp nhất trong vị trí nàng chọn .


" Chuyện này , ta....." nàng khó có được một mĩ nhân diễm lệ như vầy sao mà cho người mua được đây 


" Ta.......muốn........nàng ........ấy " nàng không thích nói nhiều với mụ này 


"  Ta không muốn nói nhiều với bà 10000 lượng vàng ấy là ta mua nàng ấy bà chỉ có hai quyền lựa chọn , một mua bằng tiền hai ta cướp người , bà chọn cái nào " 


Theo cách mắng chửi của vị công tử này với đại công tử của phủ tể tướng là biết người không nên đụng vào rồi , với lại nhìn ánh mắt sắc bén như dao tràng đầy sát khí của công tử này bà cảm giác mình không thở nỗi nửa


" Ta.....ta .....bán " thôi bỏ ca nước mai này mình lấy lại cả dòng sông


" Được , chi phiếu đây " nói xong nàng xuống lầu bắt lấy Thường Như hoa khôi đi mất tiêu 


" Huynh đệ đợi ta với " hai người Trình Nhật và Hiên Viên Hàn Diệp chạy theo sau 


Hiên Viên Huyền Diệp này không ai khác là thái tử của nước Phong Vũ đang ở kinh thành Kỳ Nguyệt thám thính tình hình , tuy bề ngoài luôn cười nhưng một khi đã làm thì cực kỳ dứt khoát không lưu tình ra tay ngoan độc cực kỳ .


Trình Nhật hộ vệ bên người thái tử Hiên Viên , tính hay lải nhãi , nhưng cực trung thành làm việc nhanh gọn lẹ làng 


 Dọc các trang hàng bán đồ thì có bốn cô nương như hoa như ngọc đang đi tình tang nói chuyện phiếm . Bốn người này không ai khác là tứ y : Y Xuân hôm nay mặc bộ hồng y , Y Hạ thì màu cam nhạt , Y Thu thì màu vàng đất tươi trẻ , Y Đông lại vận trên người bộ bạch kim trông rất lạnh lùng 


" Cô nương nhà ai mà xinh quá không biết " đại thẩm bán trái cây lên tiếng. 


" Xinh quá đi ,  nhưng chắc không phải là người kinh thành này rồi " thím bán túi thơm cũng lên tiếng 


" Xinh gì mà xinh , giống hồ ly tinh hơn a " cô nương đi ngang nhìn ghen ghét bốn người có dung nhan như hoa như ngọc kia 


" đúng vậy , hừ " cô nương thứ hai cũng hùa theo


" Y Thu , Y Hạ , Y Đông mình đẹp cũng khổ nhỉ " Y Xuân bưng vẻ mặt tự kỉ của mình 


" Thôi đi cô nương , chơi xong còn kiếm công tử nữa kìa " Y Thu lên tiếng 


" Ta đẹp ta có quyền " 


" Ha, ha, ha......" nhìn mặt của Y Xuân chọc cười ba người còn lại 


" Thiệt tình tức chết bản thiếu gia rồi , để gặp hắn lần nữa ta cho hắn biết tay , cho hắn biết thế nào là chọc giận bản thiếu gia " Trịnh Hàn Nhật bưng cái mặt thối của hắn , đi trên đường cái 


" Thiếu gia đừng tức giận , gặp lại hắn bọn nô tài sẽ cho hắn biết tay " tên A Tài đi theo nịnh hót hắn 


" Sau lúc nãy ngươi không ra tay , giờ mới nói dậy , cẩu nô tài " hắn lại càng tức giận


" Bọn nô tài biết tội " xong nhìn qua bên kia hắn lại thấy tứ y đang đi dạo phố


" Thiếu gia, thiếu gia có mỹ nhân, mỹ nhân " hắn kéo tay thiếu chỉ chỉ vào bốn mỹ nhân đi trên đường 


" Mỹ cái đầu ngươi , mất mặt chưa đủ hả , ngươi kéo .............." Trịnh Hàn Nhật nhìn vào cái tay A Tài chỉ về hướng đó nhìn thì bị giật mình 


" Mỹ nhân không chỉ có một mà là bốn người luôn " bỏ một hoa khôi  ra đường liền là quá may mắn mà 


" Đi theo ta qua đó " hắn chạy về phía tứ Y 


" Dừng lại mỹ nhân " hắn và đám thuộc hạ của mình chặn đường tứ y (Đúng là chán sống mà).