Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!
Đăng vào: 12 tháng trước
Sau khi rời khỏi Phượng Nghi cung, Đình Nguyệt Hy trở về Phượng Thiên cung tự tay làm một ít bánh bạch mai, sau đó mới ngồi lên thái trượng đi đến Thụy Du cung.
Hôm nay Triều Nhã Miên xin miễn thỉnh an, lại còn bị nhiễm lạnh, chí ít nàng cũng nên đến đó thăm một chút.
...!
Thụy Du cung.
Đình Nguyệt Hy vừa bước vào tẩm cung của Triều Nhã Miên, đã thấy nàng ta đang ôm Tứ hoàng tử Sở Miên Dục trong lòng, trên khuôn mặt nhợt nhạt không phấn không son điểm xuyến nét nhu hòa của một người mẫu thân.
Nàng bất giác chạm nhẹ vào bụng mình, sớm thôi, nàng cũng sẽ cảm nhận được Triều Nhã Miên bây giờ đang hạnh phúc thế nào.
Duyên Tuyền vừa thấy Đình Nguyệt Hy bước vào cửa đã muốn quỳ xuống thi lễ, bất quá Đình Nguyệt Hy đã phất tay, ngăn nàng ta lại, "Tỷ tỷ đang bệnh, sao còn tự mình chăm sóc Tứ hoàng tử?"
Triều Nhã Miên quay lại, vì bế hài tử bất tiện nên chỉ nhún người hành lễ, sau mới mỉm cười bảo: "Sao muội lại đến chỗ của tỷ?"
Đình Nguyệt Hy ngồi xuống trường kỷ, ung dung nhận lấy chén trà Duyên Tuyền đưa đến, "Muội nghe nói tỷ bị bệnh nên đến đây thăm hỏi." Sau lại nhận lấy đĩa bánh bạch mai từ trên tay Tống Như Quỳnh, nàng đặt lên bàn, cười nói: "Muội còn nhớ rõ, ngày còn ở phủ Tướng Quân, tỷ thích nhất chính là loại bánh bạch mai này, nên muội tự mình làm một ít dâng đến cho tỷ."
"Cũng lâu rồi tỷ không được ăn bánh bạch mai do đích thân muội làm rồi, nhưng hương vị đặc biệt của món bánh bạch mai đó, tỷ vẫn còn nhớ như in." Triều Nhã Miên ôm Tứ Hoàng tử ngồi xuống bên cạnh Đình Nguyệt Hy, nàng ta vươn tay cầm lấy một khối bánh, sau khi ăn xong, khen nàng: "Hương vị so với ngày xưa, một chút cũng không đổi khác."
"Muội vẫn là Đình Nguyệt Hy, hương vị bánh bạch mai muội làm, đương nhiên không thể đổi khác." Đình Nguyệt Hy cười nói.
Triều Nhã Miên ưng thuận gật đầu, ánh mắt trìu mến nhìn con một cái, sau mới mở miệng hỏi nàng, "Muội xem, Tiểu Dục có phải rất khả ái không?"
Đình Nguyệt Hy nhìn đứa trẻ trong lòng Triều Nhã Miên, quả thật là tròn trịa đáng yêu, so với một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm cũng không khác nhau là mấy, không nhịn được liền cười khen, "Quả thật là vô cùng khả ái, dung mạo của Tứ hoàng tử cũng rất khôi ngô, sau này ắt hẳn sẽ là một đấng nam nhân anh tuấn."
Triều Nhã Miên nghe nàng nói vậy, nét mặt không khỏi lộ ra một tầng phấn khởi, "Sau này Dục Nhi lớn lên, tỷ nhất định sẽ cho muội làm dưỡng mẫu của nó."
"Tỷ lại lo lắng cho muội rồi.
Tứ hoàng tử là con của tỷ, tỷ là mẫu thân duy nhất của nó, huống hồ chi sau này muội cũng sẽ có hài tử của riêng mình, đừng lo nghĩ cho muội mãi như vậy, tỷ nên hảo hảo điều dưỡng ngọc thể của mình thì hơn, tránh lao lực quá độ, Tứ hoàng tử còn cần tỷ đi cùng một chặng đường rất dài đấy."
Triều Nhã Miên cũng gật đầu, nàng ta không có ý định cãi lại quyết định của Đình Nguyệt Hy.
...!
Vinh Yên cung.
Mộc tần ngồi trước gương đồng chải chuốt lại tóc tai, môi tô son đỏ trông cực kì bắt mắt, chỉ là cho dù đẹp đến cách mấy, nàng ta cũng không tránh khỏi việc xuân sắc úa tàn.
Năm nay nàng ta đã bước sang tuổi hai mươi hai rồi, cũng chẳng còn trẻ trung như ngày xưa nữa.
"Tịnh Lục, bổn cung không có tài cán gì, cũng không có hài tử để dựa vào, chẳng lẽ phải chịu cảnh chăn đơn gối chiếc suốt đời hay sao?" Mộc tần vừa đeo hoa tai vừa than thở.
"Nương nương, người đừng phiền muộn." Tiêu Tịnh Lục dâng đến cho Mộc tần một tách trà ấm, cười nói: "Rồi người cũng sẽ có hài tử mà thôi."
"Bổn cung đã hai mươi hai tuổi rồi, ngươi có biết không hả?" Mộc tần vừa nói xong, nước mắt lại không tự chủ rơi xuống, "Hôm nay nhìn Huệ Quý tần, Minh tần cùng Du Tiệp dư xuân sắc tươi trẻ bước vào thỉnh an Hoàng hậu, ngươi có biết bổn cung đã đau đớn thế nào không hả? Các nàng yêu kiều, tươi trẻ, nụ cười còn mang theo nét ngây ngô xinh đẹp.
Còn bổn cung thì sao? Da dẻ nhăn nheo, xuân sắc úa tàn, Bệ hạ nhìn mãi cũng đã chán ngán, nay bổn cung cũng chẳng có hài tử để nương tựa tuổi xế chiều, bổn cung sao lại không lo lắng? Sao lại không sợ hãi được chứ?"
"Nương nương, ba năm tuyển tú một lần là chuyện tất yếu, tú nữ vào cung, trở thành tân phi đâu phải chuyện gì hiếm lạ? Người hà cớ gì lại phải vì bọn họ mà so đo?" Tiêu Tịnh Lục tiến tới bóp vai cho Mộc tần, trên môi hiện hữu nét cười phóng túng, "Bệ hạ cũng đã hơn một tháng nay không điểm bài, hay là nô tỳ thay người đi đến Kính Sự phòng một chuyến, nói với Tổng quản phụ trách ở đó đem thẻ bài của người đặt lên đầu tiên?"
Mộc tần "Ừm." một tiếng, sau đó thoải mái nhắm mắt lại, "Ngươi cứ tự mình lo liệu, nếu như hôm nay Bệ hạ đến đây, bổn cung nhất định thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh."
"Vâng."
Sau khi rời khỏi tẩm cung của Mộc tần, Tiêu Tịnh Lục tiến đến sương phòng phía sau, dặn dò một cung nữ đang cầm theo một lư hương trên tay, "Nương nương có ý, đêm nay lư hương lớn giữ sân viện đốt hương lê."
"Ta rõ rồi." Cung nữ kia cũng không nghĩ nhiều, mệnh lệnh của người phía trên ban ra, nàng ta chỉ có thể cúi đầu ưng thuận.
Tiêu Tịnh Lục thấy cung nữ kia đi rồi, khóe môi bỗng chốc cong cong, ra hoa viên phía sau hái một ít hoa y lan xinh đẹp, tất cả đều mang màu trắng tinh khiết.
...!
Trường Thọ cung.
"Hay đêm nay, Bệ hạ hãy ghé lại Vinh Yên cung của Mộc tần đi?" Thái hậu vừa uống trà vừa hướng Sở Cửu Khuynh nói, "Dù sao nàng ta cũng là Quận chúa Liêu Quốc, Bệ hạ cứ lạnh nhạt mãi như vậy cũng không hay, sủng hạnh hậu cung phải ban đều, nếu không Bệ hạ sẽ đi theo vết xe đổ năm xưa của tiên đế."
Sở Cửu Khuynh gật đầu, sau lại hướng Thái hậu nói: "Nhi thần có một câu, không biết có nên hỏi mẫu hậu hay không?"
Hiếm khi thấy nhi tử của mình nói ra mấy lời như vậy, Thái hậu lập tức tươi cười, "Bệ hạ có chuyện gì khúc mắc thì cứ nói ra, nếu ai gia giải quyết được, nhất định sẽ phân ưu cùng Bệ hạ."
"Nhi thần không dám để mẫu hậu phải phân ưu, chỉ là nhi thần muốn hỏi, mẫu hậu đã từng yêu phụ hoàng, dù là một chút hay chưa?"
Thái hậu tuy có hơi chần chừ, nhưng rốt cuộc vẫn là thở dài trả lời hắn: "Làm Bệ hạ thất vọng, ai gia chưa từng yêu tiên đế.
Nữ nhân hậu cung, nếu chỉ vì tình yêu nam nữ mà đến thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bước chân vào cánh cửa hậu cung chính là bước một chân vào Quỷ Môn Quan, những kẻ ngu ngốc đơn thuần, thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Những kẻ thông minh gian xảo, tâm tư đủ tàn nhẫn sẽ đi được đến cuối cùng.
Trong lúc các nữ nhân cấu xé nhau tranh đoạt sủng ái, thì tình cảm ban đầu của họ đã sớm phai nhạt, tan theo mây khói, suy cho cùng, quyền lực vẫn quan trọng hơn."
"Vậy Thích mẫu phi thì sao?" Sở Cửu Khuynh lãnh tĩnh thưởng thức chén trà hoa nhài trên tay, "Mẫu phi đã từng rất yêu phụ hoàng, vì phụ hoàng hy sinh mọi thứ.
Rốt cuộc vì sao năm đó, Thích mẫu phi lại tự thiêu sống bản thân trong chính tẩm cung của mình?"
"Bệ hạ, chuyện này Bệ hạ không cần quá mức quan tâm.
Ai gia biết Bệ hạ rất quý trọng Thích phi, nhưng nàng ta mưu hại Thập hoàng tử, là trưởng hoàng tử do đích thân tiên Hoàng hậu sinh ra trước khi tạ thế, tiên đế làm sao có thể tha thứ cho nàng ta đây?" Thái hậu thần sắc như cũ, đối hắn bình tĩnh đáp, "Chẳng phải ai gia đã từng nói qua, Thích phi là vì không chịu nổi đả kích vì bị thất sủng nên mới nghĩ quẩn tự thiêu sống chính mình sao?"
"Nhi thần lại cho rằng không phải như vậy." Giọng nói của hắn bỗng dưng trầm xuống, "Thích mẫu phi tuy rằng là nữ tử dân gian, nhưng người hiểu rõ đạo lý, bản thân người cũng chỉ dạy cho nhi thần rất nhiều thứ, thử hỏi một nữ tử dịu dàng thiện lương như Thích mẫu phi, sao có thể ra tay tàn độc hại chết Thập đệ?"
"Ai gia có thể không thấu hiểu quốc sự, nhưng lòng của nữ nhân trong hậu cung, ai gia có thể tự tin nói rằng, không ai có thể thấu hiểu hơn ai gia." Nét cười trên môi Thái hậu mỗi lúc càng thêm nhạt dần, "Ai gia cũng đã từng có một thời tranh đấu trong chốn hậu cung, ngày đầu tiên tuyển tú, được chạm mặt tiên đế gia, một nữ tử mới mười lăm tuổi như ai gia liền cảm thấy xao xuyến khôn nguôi.
Khi được sắc phong, ai gia chính là Hằng tần được người sủng ái nhất, rồi sau đó, ai gia mang thai long tự, Bệ hạ có biết, khi ấy ai gia đã vui vẻ đến nhường nào không? Nhưng vui vẻ chẳng được bao lâu thì đã có kẻ nhẫn tâm cho xạ hương vào trong thức ăn, hại chết hài tử trong bụng ai gia, Bệ hạ nói ai gia làm sao không thống khổ? Làm sao không oán không hận?"
"Mẫu hậu, chuyện này không hề liên quan gì đến Thích mẫu phi."
"Đúng là không liên quan đến nàng ta, nhưng nữ tử hậu cung, không thâm độc sẽ bị hại chết." Như nhớ lại chuyện cũ đã qua, giọng của Thái hậu mỗi lúc càng thêm da diết, "Thích phi khi đó cũng bị hại chết hai hài tử, liệu nàng ta có còn lương thiện được như lời Bệ hạ nói? Có chăng chỉ là nàng ta che đậy quá kín đáo, Bệ hạ không thể phát hiện ra mà thôi.
Ngay cả ai gia còn không chịu nổi cảnh mất con, liệu Thích phi có chịu được?"
"Chuyện này..." Hắn hơi chần chừ một lát, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Bệ hạ, chuyện gì đã là của quá khứ thì Bệ hạ cũng đừng nghĩ đến nữa, Thích phi đã chết, chuyện Bệ hạ cần làm bây giờ là chăm lo quốc sự, đừng vì Thích phi mà hao tâm tổn sức nữa."
"Nhi thần rõ rồi."
...!
"Nương nương, nô tỳ nghe nói đêm nay Bệ hạ sẽ nghỉ tại Vinh Yên cung của Mộc tần nương nương." Đàn Diệp Hương bưng vào trong tẩm cung một bát canh hạt sen, nghĩ đến tin tức mình vừa nghe được, liền nói ra.
Tống Như Quỳnh vừa mài mực cho Đình Nguyệt Hy vừa không cam lòng nói: "Bệ hạ mới vừa trở lại hậu cung đã triệu tẩm Mộc tần nương nương, một chút cũng không để ý đến người."
"Bổn cung đang là nữ tử mang thai đó." Đình Nguyệt Hy lắc đầu, tay vẫn thuần thục viết chữ trên giấy, căn bản đối với chuyện này cũng không quan tâm mấy, "Mộc tần dù sao cũng là Quận chúa Liêu Quốc, Bệ hạ không thể cứ mãi lạnh nhạt, như thế cũng thật không hay, huống hồ chi bổn cung cần an tĩnh dưỡng thai, Bệ hạ đến đây cũng rất thiệt thòi."
"Nương nương, người một chút cũng không ghen tị?" Tống Như Quỳnh khó hiểu nhìn Đình Nguyệt Hy còn đang chăm chú vẽ tranh một bên.
"Có gì phải ghen tị chứ?" Nàng rất hợp tình hợp lý mà nói: "Bổn cung đang mang thai, nếu còn không biết tiết chế tùy tiện ăn dấm chua, hài tử trong bụng của bổn cung sẽ học theo thói hư tật xấu, như thế liền không tốt rồi."
Nói nàng không ăn dấm chua cũng không phải, dù sao Sở Cửu Khuynh cũng là nam nhân duy nhất ở cả hai thế giới của nàng, nàng đương nhiên đối hắn có tình cảm, nhưng suy cho cùng, hài tử của nàng vẫn quan trọng hơn.
...!
Sáng sớm hôm sau.
"Nương nương, sáng nay nô tỳ nghe được đám cung nhân trong cung lan truyền một chuyện lớn." Tống Như Quỳnh đặt một bát cháo bào ngư đến trước mặt Đình Nguyệt Hy
"Chuyện lớn gì?" Đình Nguyệt Hy múc một thìa cháo, lơ đãng thổi qua cho bớt nóng, không chút để ý hỏi một câu, ở trong cung này một chút chuyện vặt vãnh bình thường cũng là chuyện lớn.
"Nương nương, hôm qua Bệ hạ lật thẻ bài của Mộc tần nương nương, nhưng người thị tẩm lại là tỳ nữ thân cận của nàng ta – Tiêu Tịnh Lục!"
"Khụ khụ..." Đình Nguyệt Hy bị cháo nóng làm cho sặc, kinh ngạc trợn to mắt.
Tiêu Tịnh Lục thị tẩm?
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải lật thẻ bài Mộc tần sao?
"Vì sao đang yên đang lành, Bệ hạ lại thị tẩm Tiêu Tịnh Lục?" Nếu như hắn thật sự nhìn trúng Tiêu Tịnh Lục, nàng sẽ không có nửa lời oán thán, nhưng nàng hiểu rõ hắn, nếu không có nguyên do gì, hắn tại sao khi không lại đi thị tẩm Tiêu Tịnh Lục làm gì?
Tống Như Quỳnh hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Nô tỳ có nghe được, là nàng ta cố tình dùng thôi tình hương từ hoa y lan cùng với hương lê, Bệ hạ mới thị tẩm nàng ta."
"Thôi tình hương?" Đình Nguyệt Hy nhíu lại mi tâm, gánh nặng trong lòng cũng giảm xuống không ít, "Trong cung không cho phép phi tần dùng thôi tình hương mê hoặc quân tâm, một tỳ nữ nhỏ nhoi cũng dám làm ra chuyện động trời này sao?"
"Nô tỳ cũng không rõ." Tống Như Quỳnh lắc đầu, "Nhưng sự việc này diễn ra chưa được bao lâu, Bệ hạ vừa rời khỏi phòng của Tiêu Tịnh Lục liền tức giận ban rượu độc cho nàng ta rồi."
Đình Nguyệt Hy vẫn im lặng.
"Nô tỳ còn nghe đồn thổi nha, thị vệ đưa rượu độc đến cho nàng ta nói rằng, Tiêu Tịnh Lục trước khi chết đã thoáng nở ra một nụ cười, cực kì quỷ dị." Tống Như Quỳnh nghĩ đến mấy lời đồn thổi của đám cung nhân dọn dẹp thi thể, không tự chủ được liền rùng mình một cái, "Lại nói đến Mộc tần nương nương, Bệ hạ đêm qua lật thẻ của nàng ta, nàng ta còn chưa vui vẻ được bao lâu đã nghe được tin này, tức giận đến mức thổ huyết, đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại."
Hết chương 95..