Chương 37: Kết thúc (2)

Tùy Hứng - Thiên Diện Quái

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thấy cô rầu rĩ bước ra khỏi văn phòng của Ngô Tiêu Tiêu, đồng nghiệp Lý Kỳ tò mò chạy đến hỏi: “Sao thế? Tổng giám đốc Ngô mắng cô à?”

Không phải chứ? Từ lúc mới nhậm chức đến nay, Hoắc Mộ Vân vẫn luôn thể hiện ở tốt mọi mặt, thậm chí tập 1 của chương trình cũng nhận được rất nhiều phản ứng nhiệt liệt từ phía khán giả, không lý nào mà cô ấy lại phải ăn mắng cả.

Hoắc Mộ Vân lắc đầu, ủ rũ trả lời, “Tổng giám đốc Ngô giao cho tôi một nhiệm vụ khó khăn.”

“Nhiệm vụ gì vậy?”

Cô thoáng do dự rồi bất lực lên tiếng, “Cô ấy bảo tôi phải mời Trang Chu đến tham gia chương trình.”

Lý Kỳ chớp mắt kinh ngạc, “Cái gì???”

Đây quả thực là một nhiệm vụ khó khăn.

Lý Kỳ thông cảm nhìn cô, “Cố lên, đừng nản lòng nhé.”

Hoắc Mộ Vân chán nản thở dài.

Không lâu sau khi quay lại chỗ ngồi, cô nhận được email từ đồng nghiệp trong tổ chương trình.

Nội dung trong email gồm một dãy số cùng dòng ghi chú: Thông tin liên lạc của Trình Bân, trợ lí của Trang Chu.

Hoắc Mộ Vân giật giật khóe miệng, nhìn chằm chằm vào dãy số quen thuộc ấy hồi lâu.

Ơ? Trợ lý Trình đổi số rồi à? Số điện thoại mà Trình Bân gọi cô lúc trước đâu phải số này.

Nghĩ đoạn, Hoắc Mộ Vân lấy điện thoại ra, bấm mở giao diện nhắn tin với Trang Chu trên WeChat.

Hoắc Mộ Vân: [Anh à, trợ lí Trình đổi số điện thoại rồi hả?]

Trên đường cao tốc sân bay, Trang Chu cau có mặt mày tựa lưng vào ghế, hơi nhíu mày lại vì đau đầu.

Tim của Trình Bân như sắp vọt ra khỏi cổ họng. Anh nghĩ mình đã hoàn thành khá tốt công tác bảo mật, vậy mà vẫn có một đám phóng viên vây quanh hai người khi vừa xuống máy bay.

Hơn nữa, các câu hỏi được đưa ra đều rất sắc bén.

Không biết cái tên Khương Dịch kia không có não hay thật sự muốn bất chấp tất cả mà lại tung tin rằng Trang Chu là người đứng sau giở trò trong sự việc này tuy rằng anh ta chẳng có bất kì bằng chứng nào, cũng vì vậy mà bọn họ bất ngờ bị bao vây ngay sau khi hạ cánh.

Lúc ấy, vẻ mặt của Trang Chu vẫn không thay đổi, anh bình tĩnh trả lời phóng viên, “Nếu tôi không thấy được chứng cứ trong vòng một tiếng đồng hồ thì luật sư của tôi sẽ liên hệ với anh ta.”

Trình Bân có thể tưởng tượng được tình cảnh khốn khổ [1] chồng chất của Khương Dịch.

[1] Khốn khổ – 雪上加霜: dịch sát nghĩa là đã rét vì tuyết lại còn giá vì sương, đồng nghĩa với hoạ đơn vô chí, ý chỉ hết khổ này lại đến khổi khác, tổn hại đã ngày một nặng nề.

Tuy là thảm hại nhưng cũng không đáng để anh thương cảm hay xót xa. Ai bảo tên đó mù quáng động vào người không nên động.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Âm thanh thông báo của WeChat vang lên từ băng ghế sau khiến Trình Bân vô thức nhìn trộm qua kính chiếu hậu trong giây lát.

Anh thoáng thấy lông mày của Trang Chu dịu lại thì dễ dàng đoán được người nhắn tin là ai.

Khí áp thấp trong xe nhanh chóng vơi đi phần nào. Giây sau, giọng nói trầm thấp của Trang Chu vang lên, “Cậu đổi số rồi à?”

Câu nói không chỉ đích danh ai làm Trình Bân tò mò quay đầu lại xem thử, vừa lúc bắt gặp Trang Chu đang chau mày nhìn mình.

Anh ngẩn người, hoang mang chỉ vào mình, “Anh đang nói chuyện với tôi hả?”

Trang Chu liếc cậu, “Trừ tiểu Lý và tôi ra thì ở đây còn có chó hả?”

Trình Bân:???

Ngay bên tầm mắt anh là nụ cười thiếu thiện chí của tài xế tiểu Lý.

Trình Bân suýt chút đã hoài nghi nhân sinh. Ý gì vậy? Vì sao người đó lại là anh? Người đó không thể là tiểu Lý ư? 

Dù đang oán thầm trong lòng nhưng Trình Bân vẫn thành thật trả lời, “Không có ạ.”

Trang Chu nhíu mày, cúi đầu gõ chữ, [Cậu ấy không có đổi, có chuyện gì à?]

Trong chốc lát, giao diện nhắn tin hiện ra một dãy số, [Anh xem thử có phải là số của anh ấy không? Số này khác với số anh ấy gọi cho em lúc trước á.]

Trang Chu nhìn sơ qua, [Đây là số điện thoại làm việc của cậu ấy, sao em biết được vậy?]

Trang Chu tỏ ra khá khó chịu với việc Hoắc Mộ Vân quan tâm quá mức đến trợ lí của anh. 

Hoắc Mộ Vân không mảy may ngửi được mùi giấm nồng nặc này chỉ qua màn hình. Cô im lặng một lúc rồi quay lại việc chính, [Em có chút chuyện muốn tham khảo ý kiến của anh.]

Trang Chu nhướng nhẹ mày, hào hứng hỏi, [Em cứ hỏi đi. Chỉ cần bảo bối của anh muốn biết, anh nhất định sẽ thành thật khai báo.]

Hoắc Mộ Vân: ….

Cô đọc được câu trả lời của Trang Chu thì ngượng ngùng đỏ mặt, vội liếc mắt quan sát xung quanh cẩn thận rồi vỗ nhẹ vào má để ổn định cảm xúc, xong xuôi mới giả vờ thờ ơ hỏi, [Sao anh chưa từng tham gia chương trình thực tế hay show tạp kĩ nào vậy?]

Anh bỗng im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, chân mày cau lại như đang suy nghĩ điều gì.

Hoắc Mộ Vân không dám chớp mắt. Cô háo hức ôm điện thoại vì sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh.

Trang Chu: [Anh ngại phiền phức.]

Cô suy nghĩ một lúc, hình như quả thật là vậy. Vì muốn đảm bảo hiệu quả và ratings nên chương trình thường xuyên đưa ra những câu hỏi hóc búa, ví như những minh tinh nổi tiếng còn độc thân thì sẽ bị quan tâm đến vấn đề tình cảm cá nhân nhiều hơn.

Có lẽ Trang Chu không thích phơi bày chuyện riêng tư để thu hút sự chú ý của người hâm mộ, anh thường dành hết tinh lực cho kịch bản và chuyên tâm đóng phim nhiều hơn.

Đã nghĩ được đến đây thì Hoắc Mộ Vân lại càng không dám mở miệng, cô không muốn Trang Chu phải làm những chuyện anh không thích vì cô.

Nhưng dường như Trang Chu đã đoán được điều gì đó. Anh hỏi một cách thản nhiên, [Sao thế? Em muốn anh góp mặt trong chương trình của bọn em à?]

Hoắc Mộ Vân vội vàng phủ nhận, [Không có, em chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi, anh đừng nghĩ nhiều.]

Trang Chu cười nhẹ, [Đợi tối nay em về rồi chúng ta tiếp tục bàn về chủ đề này sau.]

Cô hơi sững người lại, hân hoan nói, [Anh về rồi à?]

Trang Chu: [Ừm. Anh định làm em bất ngờ, ai ngờ em lại nhắn tin cho anh trước.]

Hoắc Mộ Vân không kiềm chế được sự vui mừng nhưng vẫn vờ nghiêm túc nói, [Triệu Việt cũng về rồi đúng không anh? Nếu vậy thì em sợ là không được rồi vì tối nay bọn em còn phải tụ họp nữa.]

Trang Chu bĩu môi, [E rằng em phải thất vọng rồi, Triệu Việt vẫn còn cảnh quay nên chưa về đâu.]

Hoắc Mộ Vân: ….

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cái tên này không thể nói ngọt vài lời dỗ cô qua hay sao?! Trai thẳng! Cái đồ trai thẳng!

Buổi tối, sau khi tan làm, Hoắc Mộ Vân chạy thẳng đến biệt thự của Trang Chu. Vừa bước chân vào cửa cô đã nghe thấy một giọng nam xa lạ.

Giọng này hơi khác với giọng Trang Chu. Giọng của Trang Chu thuộc kiểu lúc thì cà lơ phất phơ, lúc lại trầm ổn chín chắn.

Nhưng người này….

Anh ta có chất giọng êm dịu gợi cảm, trầm nhẹ như rót mật vào tai. Tuy cô không phải một người thanh khống nhưng giọng nói này đủ khiến cô hứng thú muốn biết chủ nhân của nó là ai.

Hoắc Mộ Vân ngờ vực đi đến phòng làm việc nhưng cô chưa đến đó thì cửa phòng đã mở ra. Trang Chu bước ra ngoài với một người đàn ông lạ mặt.

Cô dừng chân lại, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói nọ.

Vóc dáng của người đàn ông này cũng một chín một mười với Trang Chu. Anh ta có ngoại hình tuấn tú, khí chất mạnh mẽ, ngũ quan sắc sảo, lúc nghiêm túc lại vô cùng lạnh lùng.

Hàng lông mày đẹp đẽ của anh ta khẽ nhíu lại. Hoắc Mộ Vân chợt nhận ra đôi mắt đen láy của anh đang nhìn mình với sự ẩn ý.

Thẩm Liệt liếc nhìn Hoắc Mộ Vân, hứng thú nhướng nhẹ mày rồi khẽ gật đầu với cô.

Trong phút chốc, suy nghĩ vừa bay đi xa của Hoắc Mộ Vân bị những hành động của anh ta kéo về lại.

Ôi trời, cái nhướng mày lúc nãy thật quá mê người luôn đấy! May mà cô đã có bạn trai rồi, nếu không thì chắc chắn cô sẽ u mê người đàn ông này trong giây tiếp theo mất.

Hoắc Mộ Vân chậm rãi dời tầm mắt sang người Trang Chu thì nhìn thấy sắc mặt của anh đen xì, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng cô khẽ thầm một tiếng ‘toi rồi’. Cô còn dám tỏ ra si mê người đàn ông khác ngay trước mặt bạn trai mình, vậy thì cô cũng quá….

Hoắc Mộ Vân lễ phép gật đầu chào hỏi Thẩm Liệt rồi mỉm cười với Trang Chu, thay đổi đề tài, “Anh có bạn đến thăm à?”

Trang Chu liếc nhìn người đàn ông bình tĩnh bên cạnh mình, “Cậu ấy sắp về rồi.”

“Ơ, không ngồi thêm một lát à?”

Trang Chu: “….”

Hoắc Mộ Vân vừa dứt lời liền cảm thấy hối hận. Cô ngượng ngùng cười rồi nói với Thẩm Liệt, “Hoan nghênh lần sau ghé thăm nhé.”

Trang Chu: “….”

Thẩm Liệt mím nhẹ môi, giữ nguyên sự điềm đạm, giọng nói đều đều, “Tôi nghĩ có lẽ người nào đó không hoan nghênh tôi quay lại nữa đâu.”

Rõ ràng là một câu bông đùa nhưng anh lại nghiêm túc nói ra như một chuyện quan trọng.

Hoắc Mộ Vân lễ phép cười nhưng không tiếp lời.

Đợi Trang Chu tiễn khách xong, cô vội chạy đến hỏi, “Bạn anh hả? Sao em không biết anh có một người bạn đẹp trai đến vậy nhỉ? Người ở đâu thế? Bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?”

Trang Chu: “….”

Anh lạnh lùng lườm đôi mắt chứa đầy sự kỳ vọng của Hoắc Mộ Vân một cái rồi lại nhìn cô từ đầu đến chân, khẽ hừ giọng dội một chậu nước lạnh, “Em không có cửa đâu.”

Hoắc Mộ Vân cảm thấy điều kiện của mình cũng không kém cỏi gì nên không phục, “Sao em lại không có cửa chứ?”

Dứt lời, cô liền cảm thấy đây không phải điều cô nên nói với tư cách là bạn gái của anh, đương lúc còn đang nghĩ cách cứu vãn tình hình thì Trang Chu đã lên tiếng một cách sâu xa, “Bởi vì em đã là người của anh rồi.”

Cô chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ về câu nói chứa sự đắc ý của Trang Chu, tức khắc cảm thấy vui mừng hân hoan, trong lòng bùng nổ như có pháo hoa.

Trang Chu duỗi cánh tay dài của mình ra ôm cô vào lòng, rũ mắt nhìn cô, “Nhớ kĩ, đàn ông bên ngoài đều là cỏ dại ven đường, em không được dẫm lên.”

Hoắc Mộ Vân bật cười, ngẩng đầu nhìn anh, “Em chỉ mới nghe câu hoa dại ven đường thì không thể hái.”

Anh khẽ cười, véo mũi cô, “Em đừng nhớ nhung Thẩm Liệt nữa, không có dũng khí thì theo đuổi cậu ta không nổi đâu.”

Sông băng nghìn năm thì e là chỉ có ngọn lửa cháy mãi không tắt mới tiếp cận được thôi.

Hoắc Mộ Vân đồng tình gật đầu, “Cảm giác rất khó gần.”

“Vì thế nên cậu ta không xứng đáng có được một người hâm mộ dễ thương như em.”

Hoắc Mộ Vân: “…. Vậy thì anh xứng đáng hả?”

Cô buồn cười chọc tay vào lòng ngực cường tráng của anh, “Anh ấy có biết anh nói xấu sau lưng người ta như vầy không nhỉ?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trang Chu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt hẳn lên áo sơ mi, nhẹ nhàng cúi người hôn lên khoé miệng cô rồi trầm giọng nói, “Anh có xứng hay không, không phải em đã biết rồi à.”

“Có nhớ anh không?” Anh ôm chặt eo cô như thể muốn cô hợp lại thành một với mình.

Hoắc Mộ Vân áp tai vào ngực lắng nghe nhịp tim đập mạnh của anh, thủ thỉ, “Nhớ chứ.”

“Nhớ chỗ nào?”

“Nhớ trong lòng.” Cô đáp lời anh.

Trang Chu giữ lấy bờ môi mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng hôn xuống đôi lần, khàn giọng hỏi, “Chỉ có tim em nhớ thôi sao?”

Hoắc Mộ Vân: “….”

Cô bỗng cảm thấy lời nói của anh có gì đó sai sai nhưng vẫn cho rằng bản thân mình nghĩ nhiều rồi, vậy mà chỉ giây sau, Trang Chu đã tự chứng minh cho cô rằng:

Ừm, khả năng suy đoán của cô không có vấn đề.

Đèn đường hai bên mập mờ ái muội, bóng cây nương theo ánh sáng hạ mình xuống đất, lúc thì vội vã đung đưa, lúc lại chậm rãi chạy theo ngọn gió ven đường.

Một lúc lâu sau, Hoắc Mộ Vân nằm trong vòng tay của Trang Chu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngước nhẹ lên nói, “Tổ chương trình biết em quen anh nên bảo em mời anh đến tham gia cùng.”

Trang Chu cũng không bất ngờ lắm, thay vào đó, anh bĩu môi, “Thế nên lúc nãy em thể hiện tốt như vậy vì muốn anh vui lòng sao?”

Hoắc Mộ Vân: “….”

Cô hơi bực mình véo nhẹ vòng eo gọn gàng, săn chắc của anh, “Không phải nhé, anh im lặng đi!”

Trang Chu cúi đầu bật cười, hỏi cô, “Vậy em định mời như thế nào?”

“Em không định mời nha.” Hoắc Mộ Vân nghịch ngợm cười, “Em cứ nói bị anh từ chối là được rồi.”

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tổ chương trình bị từ chối.

“Vậy sao được.” Trang Chu vén lọn tóc mai của cô ra sau tai rồi vân vê gân tai cô, “Bạn gái anh đã mở lời rồi thì có lý nào anh lại không đi chứ.”

Trang Chu ôm chặt cô vào lòng, “Hơn nữa, anh cũng phải giúp đỡ em trong công việc nữa.”

Động tác thiếu trung thực của anh khiến Hoắc Mộ Vân căng thẳng, cô cũng không còn để tâm đến lời anh nói mà chỉ chực chờ ý định thoát thân ra ngoài, “Em mệt lắm rồi. Anh không mệt hả?”

“Không mệt.” Trang Chu ôm chặt cô lần nữa, dụi đầu vào xương quai xanh của cô rồi hôn xuống, mơ hồ lên tiếng, “Em có thể không động đậy.”

Hoắc Mộ Vân: “….”

——

Cô không nói ngay tin tức này cho Ngô Tiêu Tiêu vào ngày hôm sau mà đợi thêm vài hôm nữa rồi mới thông báo.

Nếu để mọi người hay tin cô hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy thì chắc chắn đồng nghiệp sẽ rất tò mò, thậm chí sẽ chạy đi ăn dưa [2] nữa.

[2] Ăn dưa – 八卦, nghĩa là bát quái, hóng chuyện.

Hoắc Mộ Vân không muốn nhận về gạch đá.

Nhưng Ngô Tiêu Tiêu đợi lâu nên bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhân lúc Hoắc Mộ Vân đi đến phòng trà bánh, cô vội chạy theo.

Hoắc Mộ Vân rót xong nước, vừa quay người lại thì bị dọa thót tim.

“Sao rồi? Mọi việc tiến triển đến đâu rồi?” Ngô Tiêu Tiêu vội vàng hỏi.

Hoắc Mộ Vân lắc đầu, “Không tốt lắm, trợ lý của anh ấy không nghe điện thoại.”

Ngô Tiêu Tiêu bĩu môi, đỡ trán, “Cô vẫn cần phải liên hệ qua trợ lí à? Hai người video call để nói chuyện với nhau còn được, vậy mà bàn chuyện công việc vẫn phải bước qua cái rào cản ‘trợ lý’ sao?”

Hoắc Mộ Vân bật cười khai thật, “Tôi sợ mọi người suy đoán lung tung nên định tuần sau mới báo lại kết quả với chị ạ.”

Ngô Tiêu Tiêu vừa nghe xong câu trả lời của cô thì hai mắt sáng bừng lên, “Vậy có nghĩa là mọi thứ đã xong xuôi rồi?”

Cô gật đầu, “Nhưng sắp tới đây có lẽ không tiện lắm, phải đợi anh ấy sắp xếp lại thời gian chụp ảnh nữa.”

“Không sao cả. Không thành vấn đề, đợi bao lâu cũng được.”

Chỉ cần Trang Chu đồng ý tham gia, chắc chắn rating của chương trình bọn họ thực hiện có thể tăng mạnh.

Quả nhiên, sau khi thông tin Trang Chu sẽ tham gia chương trình <Cuộc sống chân thực> được xác nhận, toàn bộ dân mạng như dậy sóng.

“Đài Cam có thể diện quá ta.”

“Vậy mà tôi có thể nhìn thấy anh yêu tham gia show tạp kĩ trong lúc còn sống ư?!”

“Ca ca định tham gia <Cuộc sống chân thực> hả? Thật hay giả vậy?”

“A! Là sự thật, là sự thật đó! Weibo của ca ca đã chính thức lên bài thông báo rồi.”

“Tôi đã ghi chú lại bằng ứng dụng trên điện thoại rồi, nắm chắc buổi livestream 2 tuần tới luôn.”

Sự khác biệt lớn nhất giữa <Cuộc sống chân thực> và các chương trình tạp kĩ khác nằm ở phương thức phát sóng bằng livestream bởi những lần phát sóng không trải qua sự diễn tập mà lại đưa ra những tình huống bất ngờ mới thể hiện được tính cách chân thật nhất của khách mời, cũng có thể thu hút sự chú ý của khán giả nhiều nhất.

Đặc biệt, số này họ còn mời Trang Chu đến tham gia. Điều này đã khiến cư dân mạng điên cuồng khen ngợi Đài Cam suốt một thời gian.

Dù sao Đài Cam cũng đã làm được điều mà những đài khác muốn làm nhưng vẫn không làm được.

Hai tuần sau, chương trình vừa mới mở live đã thu hút được biết bao nhiêu là khán giả, những dòng bình luận cũng chạy không ngớt từ tận lúc mới bắt đầu khiến màn hình tràn ngập tiếng lòng của cư dân mạng. 

“Anh yêu đâu, mau mời anh yêu của chúng tôi ra đây.”

“Đợi muốn bạc đầu luôn rồi này.”

“Lẽ nào không có ai để ý rằng chương trình vừa mới thay đổi một MC nữ ư?”

“Cô gái này vừa đẹp lại còn có khí chất.”

“A, tôi biết người đẹp này!”

Sự xuất hiện bất ngờ của dòng bình luận này khiến Hoắc Mộ Vân căng thẳng trong phút chốc, cô nhìn vào những bình luận trên màn hình lớn trước mặt, lặng lẽ siết chặt micro trong tay.

Trái tim đang đập mạnh của cô bỗng nhẹ nhõm hẳn khi đọc được dòng bình luận tiếp theo của cư dân mạng này: “Người đẹp này giống hệt bạn gái trong mơ của tôi.”

Đối mặt với những câu nói trêu chọc dí dỏm của cư dân mạng, cô đã bật cười một cái.

“Cô ấy cười lên trông rất đẹp.”

“Đúng là kiệt tác của tự nhiên. Nhan sắc này mà đặt trong giới giải trí trăm người như một chắc chắn sẽ gây tiếng vang lớn luôn cho coi.”

“Giọng nói cũng hay quá đi à.”

“Nhân vật chính không phải là ca ca à?”

“….”

Đồng hành với Hoắc Mộ Vân có nam MC Lý Bằng, anh ấy không khỏi dở khóc dở cười, “Mọi người chỉ nhìn thấy mỹ nữ mà không ai phát hiện ra soái ca đứng bên cạnh mỹ nữ ấy sao?”

Gần đây Vương Bàng hơi tăng cân nên mọi người dí dỏm gọi anh là “Mập mạp”. Vừa nghe thấy lời nói của anh ấy, cư dân mạng đã không hề thương tiếc mà gửi đến vô vàn những dấu ba chấm.

Cũng có dân mạng đồng cảm với anh, để lại bình luận: “Mập mạp đừng đùa nữa nhé, hai từ soái ca ấy chỉ dùng để miêu tả ca ca thôi, áp dụng nó với anh thì nó lệch lạc lắm luôn ấy.”

Dưới sự đối xử như vậy của dân mạng, Lý Bằng suýt chút đã không còn luyến tiếc cuộc sống này rồi, thiếu điều nôn ra máu nữa thôi.

Với tư cách là cộng sự, Hoắc Mộ Vân đứng bên cạnh Vương Bằng, mỉm cười an ủi anh, “Tôi cảm thấy anh Mập cũng không thua kém gì đâu nha. So sánh độ đẹp trai còn phải xem là so với ai nữa, nếu đối phương là Trang Chu thì anh Mập chúng tôi thua một cách tâm phục khẩu phục rồi.”

Lý Bằng phục hồi lại thanh máu, “Nói đúng lắm, có thể được đặt lên bàn cân với Trang Chu khiến tôi thua một cách tự hào luôn đấy.”

Ngoài tiếng cười “Ha ha ha ha ha” ở những bình luận tiếp theo thì phần còn lại là lời khen dành cho Hoắc Mộ Vân.

“Quả là một chị gái lanh lợi.”

“EQ của chị gái này cao đấy.”

“Vừa an ủi anh Mập vừa khen được cả anh tôi.”

“….”

Sau màn mở đầu khuấy động hiện trường, Trang Chu bước ra cùng nữ minh tinh Kỷ Hướng Đồng trong sự hò reo của người hâm mộ.

Trang Chu ung dung liếc nhìn Hoắc Mộ Vân vài lần. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô như những vì sao biết nói, cô vừa chớp mắt, hàng lông mi dài ấy như một cây cọ nhỏ nhẹ nhàng quét qua trái tim anh.”

Cảm giác hơi ngứa.

Anh dời tầm mắt đi rồi chào hỏi nhau theo cách thông thường hay làm với MC.

Không khí trên livestream vô cùng náo nhiệt, nhất là những lúc Trang Chu giao lưu với người hâm mộ, tiếng la hét nhiều chói tai.

Hoắc Mộ Vân nhìn thấy góc nghiêng thần thánh của anh thì chút lo lắng, căng thẳng trong lòng cũng biến mất không dấu vết.

Trong lúc tham gia mini game do tổ chương trình sắp xếp, có cư dân mạng đã tinh mắt phát hiện Trang Chu thỉnh thoảng lại nhìn người MC mới, dường như vô tình nhưng cũng thoáng vẻ dịu dàng.

“Tôi nhìn lầm rồi ư? Anh tôi nhìn cô Kiều nãy giờ luôn ấy.”

“Ấy, tôi cũng nhìn thấy nè, lẽ nào là CP do chương trình sắp xếp ư?”

“CP này tôi nhắm rồi nhé.”

“…”

Hoắc Mộ Vân bắt đầu hoảng hốt khi nhìn thoáng qua bình luận, cô biết rằng không gì có thể qua nổi ánh mắt của cư dân mạng.

Lúc nãy, khi Trang Chu lén lút liếc mắt đưa tình với cô, cô thật sự sợ muốn chết luôn, vừa muốn trừng anh nhưng lại sợ người khác phát hiện nên chỉ có thể ép bản thân vờ như không biết ngay lúc vị tri kỷ của mình rời mắt đi.

Nối tiếp trò chơi là phần phỏng vấn.

Thật ra, sắp xếp ban đầu của chương trình bao gồm phần giao lưu với khán giả sau khi kết thúc trò chơi, cuối cùng mới đến phỏng vấn khách mời. Tuy nhiên, do lịch trình của Trang Chu quá dày đặc nên phần tương tác với người xem đã bị bỏ bớt. 

Các câu hỏi phỏng vấn đều được tổ chương trình liệt kê sẵn và đã thông qua sự đồng ý của khách mời, không hẳn là chuyện đời tư gì, phần lớn là những câu hỏi vô thưởng vô phạt [3].

[3] Vô thưởng vô phạt – 无关大雅: có ý nghĩa là không có ích lợi gì nhưng cũng chẳng có tác hại gì, ý là tuy có tác động nhưng sẽ không can thiệp hay ảnh hưởng đến những vấn đề chính.

Bởi vì còn có một nữ khách mời quý là Kỷ Hướng Đồng cũng đang góp mặt tại hiện trường nên bọn họ cũng không nhắm vào Trang Chu đến thế, tuy vậy, cư dân mạng và khán giả vẫn dành sự quan tâm đặc biệt cho anh.

Những câu hỏi đầu tiên liên quan đến hành trình khi mới ra mắt và những tác phẩm của khách mời. Mấy cái này chẳng cần Trang Chu trả lời, Hoắc Mộ Vân cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Hoắc Mộ Vân và Vương Bằng hỏi Trang Chu và Kỷ Hướng Đồng vài câu theo đúng quy trình nhưng cư dân mạng vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn nên nháo nhào đòi chương trình đặt ra những vấn đề giật gân hơn nữa.

Bình luận lướt qua không ngừng nhưng dường như nó chẳng ảnh hưởng gì đến người MC mới trên sân khấu.

Thấy chương trình sắp đến lúc kết thúc, Hoắc Mộ Vân nhẹ nhõm thở ra, bỗng cô thấy Ngô Tiêu Tiêu đang đứng ở hậu trường làm một ám hiệu gì đấy với mình.

Hoắc Mộ Vân nhìn chằm chằm vào chỗ Ngô Tiêu Tiêu đang đứng, khi nhìn rõ nội dung trên tấm bảng trong tay của cô ấy, cô dần chau mày lại rồi nhẹ nhàng lắc đầu với Ngô Tiêu Tiêu, bày tỏ sự từ chối một cách rõ ràng.

Ánh mắt của Ngô Tiêu Tiêu rất kiên định, Hoắc Mộ Vân đấu tranh với cô ấy trong giây lát nhưng người thua cuộc vẫn là cô. Cô khẽ thở dài rồi bình tĩnh nhìn Trang Chu.

Ngay trước lúc cô dời tầm mắt đi, Trang Chu bỗng quay đầu sang phía này khiến bốn mắt đột nhiên đối diện nhau.

Đôi mắt luôn giữ sự hờ hững trên màn ảnh giờ đây lại chất chứa chút tình cảm dịu dàng khiến Hoắc Mộ Vân bất ngờ. Cô đứng ngây người trên sân khấu, lòng bàn tay đang cầm mic bắt đầu đổ một ít mồ hôi. Cô hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc, ánh mắt dời đi cũng dần bình tĩnh hơn.

Rõ là đang hoảng loạn nhưng vẫn cố tỏ ra bình ổn.

Trang Chu đắc ý nhếch môi cười.

Hoắc Mộ Vân dần hiểu ra, anh ấy đang cố ý. Dẫu biết khán giả và cư dân mạng đều đang chú ý đến tương tác giữa hai người, vậy mà anh vẫn cố ý nhìn cô với ánh mắt đó, hệt như muốn nói rõ với mọi người đây là một hành động có chủ ý.

Cô vốn là một người có thù phải trả, Hoắc Mộ Vân đột nhiên tò mò về dáng vẻ của Trang Chu khi anh muốn nổi giận nhưng không được.

Và thế là…

Đợi đến lúc tổ chương trình hoàn thành nhưng câu hỏi được sắp xếp sẵn, Hoắc Mộ Vân vội cầm micro mỉm cười một cách vô hại. Cô nhìn Trang Chu, điềm tĩnh hỏi rõ từng câu từng chữ, “Xin hỏi anh Trang Chu, từ trước đến nay, anh luôn có mặt trong bảng hotsearch với vị trí rất cao, vậy thì anh đã ứng phó thế nào với tình trạng thường xuyên bị thay đổi đối tượng tai tiếng ạ?”

Tất cả mọi người: “…”

Khán giả dưới sân khấu bỗng im lặng trong chốc lát, bình luận trên màn hình cũng chợt ngưng lại, bầu không khí trên sân khấu trở nên kỳ dị, cộng sự Lý Bằng cũng ngẩn người sững sờ.

Ngô Tiêu Tiêu đang đứng ở hậu trường còn sốc hơn ai hết, cô kinh ngạc đến mức há hốc mồm một hồi lâu.

Bé cưng à, chị chỉ ám hiệu em hỏi thêm vài câu về tình cảm cá nhân của Trang Chu thôi mà, đâu có nói là hỏi mấy câu như thế cơ chứ.

Hết chương 37.