Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ
Đăng vào: 12 tháng trước
***Bảo Bình tôi không phải một người giỏi kể chuyện, cũng không thích làm nữ chính và tôi cũng không phải là con người. Cơ mà câu chuyện cuộc đời Bảo Bình đã bị mở ra rồi. Bước tiếp hay không bước tiếp thì từ khi được người ta moi lên từ lòng đất Bảo Bình tôi đã không còn được chọn lựa nữa. Từ giờ, Bảo Bình là tôi sẽ tiếp tục câu chuyện này...
Dương Dương bay liên tục nhiều ngày không ngừng nghỉ. Anh cũng không hỏi tôi thêm gì nhiều. Anh chỉ thao thao về cảnh sắc trên dọc đường đi và cuộc sống nơi đây, tuyệt nhiên không kể về bản thân nên tôi cũng chẳng tiện nói gì về mình. Không biết anh ta có mệt không nữa, nhưng thực sự tôi thấy rất không ổn, xương cốt cứ như bị bóp nát thêm lần nữa vậy. Đây chính là thứ cảm giác của con người mà tôi rất ghét. Tôi không phải con người, cũng đã sống nhiều thập kỷ, nên những cảm giác của con người thuần túy: hỉ, nộ, ai, lạc đã chẳng còn cảm nhận được rõ ràng...
Nơi đây hoàn toàn khác với thế giới của tôi. Tôi trong lòng quả thực rất bất an.
Đây rốt cuộc là nơi nào lại khiến mọi năng lực của tôi đều mất hết?
Hai kẻ lạ mặt xuất hiện đột ngột tại thế giới của tôi rồi khiến tôi bị tai nạn đó là ai? Họ sao có thể xuất hiện trên đường phố vừa khéo lúc tôi tan làm, và bằng cách nào họ có thể đưa tôi tới đây?
Tôi sẽ sống tiếp thế nào với bộ dạng nửa người nửa ngợm này, sẽ dần dần già và chết đi giống con người sao?
Cả một loạt nghi vấn cứ hiện lên trong đầu tôi mà không có lời giải đáp. Việc tùy tiện nương tựa vào một người lạ mặt thế này không biết tôi sẽ phải nhận kết cục gì nữa.
Trước lúc lên đường Dương Dương đã kiếm cho tôi bộ đồ đen trùm kín mít, anh ta biết tôi sợ nắng nhưng không hỏi tại sao lại thế. Bộ đồ này đảm bảo không một tia nắng nào có thể lọt qua và chạm được vào da thịt tôi. Kiểu y phục này tôi chưa từng thấy bao giờ nhưng những thứ lập dị hơn tôi cũng đã từng mặc rồi. Dương Dương cũng cẩn thận khoác lên mình bộ đồ kín như tôi, rất kín đáo để ngụy trang, nhất là mái tóc. Tôi không khỏi hồ nghi rằng anh ta cũng sợ cháy nắng giống tôi. Nhưng cũng không đúng, tôi sực nhớ lúc ánh nắng ban mai chiếu lên người anh ta, khi đó toàn thân anh ta cứ như đang phát sáng vậy, không thể nào có chuyện anh ta sợ nắng thiêu cháy giống tôi. Vậy sao anh ta phải ẩn mình? Liệu có lý do gì đặc biệt ở đây chăng?
Đột nhiên cơn đau ập tới cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi khẽ run lên vì đau, toàn thân bất giác co rúm lại. Dương Dương vội dừng lại xem xét, thấy bộ mặt nhăn nhó của tôi anh liền hiểu ngay, vội vã tìm nơi cho tôi nghỉ.
Chúng tôi vừa đáp xuống một nhà trọ khá khuất nẻo gần núi đã nghe thấy tiếng xương cổ tay tôi kêu rắc một tiếng đanh quánh. Xong rồi, tay tôi lại bị gãy.
Dương Dương giật mình, vội vàng kiếm một phòng trọ gần nhất rồi đặt tôi xuống chiếc giường đơn giản đặt ở góc phòng, trong thoáng chốc mặt anh tái đi. Tôi thì chẳng còn biểu hiện được cảm giác gì nữa.
Tôi nghe thấy tiếng Dương Dương chạy ra cửa rồi gọi với gì đó ra ngoài khá vội vàng, lúc sau anh quay lại, lục lọi đống hành lý ít ỏi trên bàn rồi lấy ra một cái lọ nạm ngọc tinh xảo. Anh nhìn nó cẩn thận rồi mới tiến lại, khẽ khàng bôi thuốc cho tôi.
Có ai đời gãy xương mà lại bôi thuốc không cơ chứ, lẽ ra là phải nắn lại khớp trước đã rồi bó nẹp vào mà.
Tôi chỉ có thể nhăn nhó mà không biết phản đối cách thức chữa trị này như nào.
Thứ thuốc này vừa bôi vào đã nhức khủng khiếp khiến tôi chảy cả nước mắt, tôi chỉ thiếu điều lăn ra giường mà giãy giụa nữa thôi. Dương Dương lúc này nhìn tôi có vẻ xót xa lạ lùng khiến tôi bối rối chẳng thể khóc được nữa, đành ngồi im để anh trị thương rồi nẹp lại cổ tay cho chắc chắn. Khi mọi thứ đã xong xuôi và tôi đã khá hơn thì anh chạy ra ngoài, mất một lúc mới quay lại, trên tay là một đống đồ ăn và nước uống làm tôi không khỏi kinh ngạc. Tôi không ngờ Dương Dương lại chu đáo và tử tế đến vậy. Rõ ràng tôi với anh chỉ là người xa lạ, mới gặp chưa được bao lâu, anh đã ra tay cưu mang tôi, giờ lại còn ân cần chăm sóc tôi như em gái, người như này chỉ có thần tiên trên trời rơi xuống chứ trên đời chắc chắn đã tuyệt chủng từ lâu rồi. Con người trong mắt tôi vốn không có chữ thiện lương.
Thấy tôi cứ ngồi ngây phỗng ra, mặt thì như đang suy nghĩ rất căng thẳng, không thèm đụng vào đống đồ ăn trước mặt, Dương Dương nhìn tôi rồi nhìn đống đồ ăn nhấp nháy mi mắt như kiểu tôi có cần anh bón cho nữa không. Tôi chợt bối rối vội vàng tự với lấy đồ ăn, không dám nhìn Dương Dương nữa. Tay còn lại của tôi hoàn toàn không có lực cứ run run mãi, phải mất một lúc tôi mới đưa được miếng bánh vào miệng.
Chính tôi cũng bất ngờ khi cái việc ăn uống bình thường đơn giản là thế mà giờ với mình lại vất vả đến vậy. Bất giác tôi nghĩ mình nên quên hết trước đây mình đã sống như nào đi, giờ mình phải học cách sống, sinh hoạt và ăn uống như một con người.
Thấy tôi khổ sở mãi mới đưa được đồ ăn lên miệng Dương Dương với tay định đút cho tôi nhưng ngay lập tức tôi quay mặt tránh. Thực tình anh sẽ chẳng thể nào hiểu được sao tôi lại phức tạp và khó ưa đến vậy.
"Tôi xin lỗi." Dương Dương khẽ nói, môi mím lại như thể chính mình đang bị đau vậy, vẻ mặt anh vô cùng dằn vặt.
Rõ ràng Dương Dương rất tốt, rất ân cần, đối xử với tôi cứ như người thân thực sự của anh vậy. Có khi nào tôi giống một ai đó rất thân thuộc với anh cho nên bất biết tôi là ai anh cũng vô cùng chu đáo quan tâm?
"Anh xin lỗi gì chứ? Anh không bỏ mặc tôi đã là may lắm rồi, lại còn chăm sóc tôi rất chu đáo nữa. Tôi không muốn là gánh nặng cho anh, cứ để tôi tự ăn." Tôi cười nhạt.
"Cô bị thương nặng mà còn sống được quả đúng là kì tích. Lại bị chôn vùi dưới lớp đất dày lâu như vậy thì cử động bình thường sẽ rất khó khăn. Nếu tôi thuộc tộc Tiên thật thì có lẽ đã có thể cứu cô nhanh chóng chứ không tạm bợ như này." Dương Dương nói.
"Tộc Tiên thì sao chứ?" Tôi nhất thời không hiểu ý của Dương Dương.
"Có thể chữa bệnh bằng pháp lực." Dương Dương khẽ thở dài.
Pháp lực? Đầu tôi bỗng nổ đoàng một tiếng. Ở đây có pháp lực tồn tại sao? Anh ta không phải đang đùa tôi đấy chứ? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc này thì không phải nói dối rồi. Kể ra thì cũng có khả năng có phép tồn tại thật. Ví như việc giết mãnh thú khổng lồ của Dương Dương còn hơn cả cao thủ võ lâm, rồi yêu tinh cây biết di chuyển và nói chuyện trên đồi hoa Bách Mộc Thảo, lại còn chuyện Dương Dương có thể phát sáng khi gặp nắng... những chuyện vô lý ấy vẫn xảy ra ở nơi này.
"Anh không thuộc tộc Tiên à?" Tôi vờ hỏi khi nhìn lại mái tóc ánh kim buông nhẹ trên gương mặt Dương Dương.
"Có nhưng không hoàn toàn." Dương Dương trả lời lửng lơ làm tôi càng khó hiểu.
Như nào mà có nhưng không hoàn toàn, trả lời như vậy khác nào đánh đố tôi.
Tôi ngước nhìn anh ta một lượt dò xét rồi lảng sang hỏi chuyện khác: "Tôi có thể hỏi anh đến Nam Thành làm gì không, tôi thấy có vẻ anh rất vội vã."
"Tôi có một nhiệm vụ phải làm, quả thực tôi không muốn làm việc này chút nào." Dương Dương khẽ cười nhạt, ánh mắt thoáng chốc chuyển sang trầm tư.
"Không phải anh định đi giết người đấy chứ?" Tôi trêu đùa.
Dương Dương nhìn tôi ánh mắt lơ đãng nhưng nụ cười đã tắt. Lẽ nào anh ta đi giết người thật?
"Tôi sẽ làm thế nếu người đó đáng phải chết." Ánh mắt Dương Dương đột nhiên nhìn tôi nghiêm túc đến lạ, lúc sau anh mới hỏi: "Cô có sợ tôi không?"
"Anh tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ không giết người tùy tiện, nếu không sao anh lại có vẻ mặt đắn đo như thế." Tôi hờ hững đáp.
Có vẻ như người Dương Dương muốn giết là người rất quan trọng với anh ta, nếu không anh ta đã không có cái vẻ mặt sầu thảm như thế. Người đó rốt cuộc lai lịch như nào lại khiến nam thần như Dương Dương phải tự ra tay hạ sát.
Giờ nhìn kĩ mới để ý Dương Dương rõ ràng rất mệt mỏi. Từ lúc gặp nhau đến giờ tôi luôn khủng bố tinh thần anh ta. Anh còn chẳng biết tôi là ai, tôi đã từng khủng khiếp như nào, nhưng lại coi tôi như người thân thuộc, còn nói cho tôi bí mật nguy hiểm như vậy. Anh ta không nghĩ tôi sẽ sợ quá mà bỏ chạy mất à? Có điều tôi dám khẳng định dù tôi có biến thành như nào cũng sẽ không làm hại anh ta, đợi đến khi khỏe lại tôi sẽ chu đáo báo đáp.
Với tình trạng tôi hiện giờ thì cũng chưa biết bao giờ mới báo đáp Dương Dương được, tôi thậm chí còn chưa biết sẽ phải sống tiếp thế nào trong bộ dạng hư hư thực thực này.
Chẳng để tôi ấp ủ cơ hội báo đáp Dương Dương được bao lâu ngay hôm sau đã xảy ra sự cố.
Tôi đang nhìn Dương Dương ngủ, lòng đầy suy tính thì thấy có thứ gì đó đột nhiên lao vút tới nhằm trúng ngực anh. Mất vài giây tôi nhận ra thứ nguy hiểm đó là một mũi tên. Tôi biết mình bây giờ mọi thứ đều không còn là tôi của trước đây nhưng phản xạ của tôi vẫn còn rất nhạy, chỉ khẽ nhoài người là chụp được mũi tên đó. Nhưng không dễ như tôi nghĩ, chụp được mũi tên nhưng lực bay của nó rất mạnh, tôi không đủ sức dừng nó lại, nó vẫn nhè ngực Dương Dương mà lao tới đòi mạng. Bất đắc dĩ, tôi đành dùng cái tay gãy của mình chắn trước ngực Dương Dương.
Mũi tên liền cắm phập vào mu bàn tay tôi, nhưng may lực của nó đã giảm đi ít nhiều rồi nên nó không xuyên qua tay tôi, nếu không đã đâm trúng ngực Dương Dương. Máu tôi từ chỗ mũi tên thi nhau túa ra chảy đầy vào áo Dương Dương.
Thấy động, Dương Dương giật mình tỉnh dậy. Đập vào mắt anh là mũi tên hung hãn dựng đứng trước ngực, rồi nhìn tình cảnh khó hiểu này có khi lại nghĩ tôi định ám sát anh ta. Tôi cười mếu, định nói chuyện này không phải do tôi thì hàng loạt mũi tên khác lại nhắm tới, nhè chúng tôi hung hãn đòi mạng. Dương Dương lập tức phản ứng nhanh, đẩy tôi sang một bên rồi nhảy lên không trung quét một cước khiến hàng loạt mũi tên đổi hướng quay ngược lại. Thật không ngờ thân thủ anh lại tốt đến vậy. Vài tiếng uỵch uỵch vang lên bên ngoài. Có lẽ mấy mũi tên đảo chiều kia đã trúng vài bóng đen vừa còn thập thò qua khung cửa sổ.
Tôi vội nép vào cột, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đang hoang mang nhìn ra hướng cửa thì thấy một tên áo đen bịt kín hùng dũng bước vào. Gã không nói không rằng cầm vũ khí lao lên tấn công Dương Dương tới tấp, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm độc vô cùng. Dương Dương nhanh chóng đáp trả. Anh nhảy qua nhảy lại tránh đòn hiểm của gã áo đen. Sức lực hai bên không kém nhau là mấy, chiến đấu rất ác liệt. Tiếng vũ khí va vào nhau tạo ra thứ âm thanh hỗn loạn, bụi bay tung mù khắp gian phòng.
Dương Dương điêu luyện, vừa tránh vừa tấn công bất cứ lúc nào gã áo đen sơ hở, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, cứ như đã quá quen với chuyện giao chiến nguy hiểm như này rồi. Có đôi lúc tôi bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh tìm kiếm về phía tôi.
Gã áo đen rất hung hãn, một giây lơ là của Dương Dương đều bị hắn chộp được. Hắn đánh trúng sườn trái rồi hất tung Dương Dương lên, sau đạp liên tiếp vào vị trí đó. Trúng đòn nhưng Dương Dương vẫn rất tỉnh táo, xoay người đáp trả gã áo đen một cú chí mạng. Hắn lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất. Trớ trêu thay, hắn chẳng nhè vào đâu mà đổ lại chọn ngã thẳng vào tôi, khiến tôi chẳng tài nào tránh cho kịp. Theo phản xạ tôi chỉ biết giơ tay lên đỡ cái thân hình hộ pháp của hắn, chứ nếu hắn mà đè trúng tôi thì chỉ có toi đời. Mũi tên còn đang cắm nguyên trên tay tôi vô tình thẳng hướng ngã của hắn.
Mũi tên đó cũng không nhân từ chút nào, cùng lực ngã của hắn ép xuống mà cắm xuyên qua cả bàn tay tôi, một đầu mũi tên đâm vào mắt hắn. Tôi thì hét lên kinh hãi, còn hắn bị đâm một nhát quá bất ngờ mà gào thét vang cả căn phòng. Hắn nổi điên như con mãnh thú, túm lấy tay tôi mà hất tung lên, bất biết phương hướng.
Một lần nữa tôi lại bị hất bay lên không trung. Có phải tôi nhẹ quá không mà cứ luôn bị hất văng lên dễ dàng thế?
Tôi lăn vài vòng rồi mất đà lao thẳng ra ngoài cửa sổ. Trong vài giây kinh hoàng ấy, những hình ảnh loạn xạ diễn ra như thước phim quay chậm trước mắt tôi. Vụt qua đà bay của tôi là gương mặt hốt hoảng của Dương Dương. Anh ngay lập tức nhoài người ra, cố với lấy tôi, nên không kịp phản ứng với gã đồ tể đang hung hãn lao vào người anh với tốc độ kinh hồn.
Gã đồ tể đã húc mạnh Dương Dương rồi cả hai cùng bay ra ngoài cửa theo tôi.
Trong tích tắc cả ba chúng tôi đều mất thăng bằng lao vút ra ngoài như ba mũi tên lạc.
Ngoài cửa sổ lại không phải nơi êm ái để tiếp đất, tôi tưởng quả này lại nghe thấy tiếng xương mình vỡ tan nát thì không, tôi vẫn đang lao đi rơi vào không trung. Phía trên tôi là Dương Dương đang dốc sức giằng co để thoát khỏi tên đồ tể, một tay anh vẫn cố với lấy tôi. Lúc này tôi mới nhận ra bên ngoài cửa sổ phòng trọ lại là bờ vực sâu hun hút. Thực nguyền rủa kẻ nào lại rảnh rỗi dựng nhà trọ ở sát vách núi thế này, rơi xuống thì tan xác chứ còn gì nữa.
Trong vài giây cuối cùng tôi nhìn thấy bóng dáng Dương Dương và gã đồ tể đang dần chìm vào khoảng không mờ tịt xa thăm thẳm.
Thật không ngờ mới gặp Dương Dương chưa lâu, tưởng sẽ bên nhau vui vẻ mà kết cục của chúng tôi lại thảm hại thế này. Tôi còn chưa biết gì về anh cũng chưa kịp báo đáp anh thì đã bỏ mạng rồi. Bờ vực sâu hun hút vụt biến mất, bóng tối bao trùm lấy tôi khiến tôi không còn biết gì nữa.