Đăng vào: 11 tháng trước
Edit: Simi
Chuông tan học vừa vang lên, giáo viên dạy lý cố giảng thêm mấy câu nữa mới thu dọn đồ đạc ra khỏi lớp. Giáo viên vừa đi, lớp 2 liền ồn ào tiếng hoan hô thể hiện lòng vui sướng khi được tan học, có người rủ nhau đi chơi game, có người lại rủ nhau ra quán trà sữa làm bài tập, học sinh bắt đầu lục đục ra khỏi phòng học.
Quý Nhượng với vẻ mặt u ám đứng ở góc hành lang, mấy bạn học khác nhìn thấy anh cũng không dám đi hướng đó nữa, vòng qua hướng kia đi xuống lầu.
Thích Ánh vẫn chưa ra khỏi lớp, chắc đang ngoan ngoãn ngồi chờ Du Trạc.
Anh nhìn chằm chằm vào cửa lớp, mấy lần định nhấc chân lại thu hồi lại.
Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?!
Khởi binh vấn tội? Tại sao vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy?
Giải thích hiểu lầm? Tôi với Tiết Mạn Thanh không hề có gì cả?
Bộ anh ăn no rỗi việc rồi hay sao lại đi nói với một người không nghe không nói được mấy thứ này? Anh với cô cũng có quan hệ gì đâu! Thậm chí anh còn không có số điện thoại của cô nữa!
Chắc chắn là tại hồi trưa ăn bánh bao nhiều quá rồi!
Anh thầm mắng mình ngu ngốc mấy câu, trầm mặt xoay người định bỏ đi.
Cửa lớp học đang đóng nửa chừng bị đẩy ra, Thích Ánh đeo balo đi ra ngoài, vừa đi vừa vân vê dây đeo balo.
Quý Nhượng bị bất ngờ khi đối mặt với cô, vẻ mặt khó chịu còn chưa kịp thu hồi bỗng cứng lại. Thích Ánh nhìn thấy anh, đôi mắt sáng rực, khóe môi cong cong ngọt ngào, nhưng chỉ sau mấy giây, không biết cô đang nghĩ đến gì đó, đôi chân đang định chạy về phía anh chợt dừng lại.
Cô vẫn cười, nhưng lại mang theo tâm ý dè dặt, y như lúc cả hai mới gặp nhau lần đầu, vừa e sợ vừa cẩn thận.
Quý Nhượng lập tức bốc hỏa phiền muộn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lại đây cho lão tử.”
Thích Ánh nhìn anh, có vẻ như tướng quân đang rất giận dữ thì phải.
Là vì mình không hiểu thấu quấy rầy đến anh sao?
Cô khổ sở rũ mắt xuống, đắn đo trong lòng, có khi mình vẫn nên tránh xa tầm mắt của anh để anh đừng tức giận nữa thì hơn.
Quý Nhượng đứng đó, chợt nhìn thấy cô gái nhỏ luôn cười ngọt ngào mím môi, trong ánh mắt long lanh nước, yên lặng quay người đi xuống lầu.
Quý Nhượng sững sờ chôn chân tại chỗ, biểu cảm trên mặt cứng lại, đợi Thích Ánh đi đến đầu bậc thang mới kịp thời phản ứng, chân dài đi lên phía trước túm lấy tay cô.
Thích Ánh quay đầu lại, khẽ mím môi, bộ dáng tủi thân không thể kiềm nén nổi.
Ngón tay của anh lạnh cóng, yết hầu như bị chặn đứng: “Lão tử… tôi không phải đang hung dữ với cậu đâu…” Quý Nhượng cảm giác như thái dương của mình đang nhói lên từng hồi, anh nổi nóng cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến lòng anh không còn loạn nữa, giọng buồn bực hỏi: “Tôi dẫn cậu đi ăn pudding dâu, chịu không?”
Thích Ánh mờ mịt nhìn anh.
Anh lặp lại bốn chữ: “Pud, ding, dâu, tây.”
Cuối cùng cô cũng hiểu, thoáng cái cười rộ lên, ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.
…
Lần này cả hai đến một tiệm đồ ngọt khác, nằm ở cổng sau trường học, kế bên quán trà sữa Thất Lý Hương.
Anh gọi một phần pudding dâu tây, đang chuẩn bị trả tiền, Thích Ánh đứng bên cạnh cúi đầu nhìn mấy khối bánh ngọt đáng yêu đủ mọi hình dáng, đủ mọi màu sắc trong lớp tủ kính.
Cô vẫn chưa được ăn qua mấy món bánh ngọt này, hấp dẫn quá đi mất.
Lần trước cô đã ăn pudding dâu tây rồi, lần này phải thử vị khác mới được. Cô giật giật góc áo của Quý Nhượng, chỉ chiếc bánh mousse xoài mà mình đã nhìn trúng, ra hiệu cô muốn đổi thành bánh này.
Kết quả Quý Nhượng không đồng ý, còn hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không được chần chừ, thích cái nào thì phải chọn cái đó!” Anh nhét đĩa bánh pudding dâu tây vào tay cô: “Ăn đi!”
Thích Ánh không hề tức giận chút nào, dù sao pudding dâu tây cũng rất ngon.
Cô chỉ cần hai ba muỗng là đã ăn xong, lấy tiền tiêu vặt trong balo của mình ra, bịch bịch bịch chạy tới, chỉ vào miếng bánh mousse xoài kia, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng lấy giúp cô.
Nhân viên cửa hàng định lấy bánh thì Quý Nhượng đang ngồi trên ghế trầm giọng nói: “Không được bán cho cô ấy.”
Ai mà không biết Quý Nhượng chứ?
Nhân viên không dám làm trái ý anh, nói dối với Thích Ánh: “Bánh này có khách đặt trước rồi, không bán ạ.”
Cô hơi thất vọng, trong tay cầm hai mươi đồng nhìn trái nhìn phải, sau đó vui vẻ chỉ vào miếng bánh matcha, chớp mắt ra hiệu cho nhân viên.
Nhân viên còn chưa kịp nói gì đã nghe lão đại lạnh lẽo cất tiếng: “Nói với cô ấy trong quán này ngoại trừ pudding dâu tây thì mấy thứ khác đều không bán.”
Nhân viên: “…”
Lão đại, anh bắt nạt cô bé bị câm như vậy, trong lòng có đau không?
Cho dù trong lòng oán thầm nhưng trên mặt cô ấy chỉ có thể tuân theo. Nhân viên áy náy truyền đạt lại lời nói của Quý Nhượng cho Thích Ánh.
Thích Ánh kinh ngạc, không ngờ lại gặp phải tình huống này, nhưng trong lòng cũng đành cam chịu vì bánh ngọt của quán này có vẻ như bán chạy lắm, cô nắm chặt hai mươi đồng trở về chỗ ngồi.
Quý Nhượng lướt lướt điện thoại, thấy cô ngồi xuống, đáy mắt anh ẩn hiện sự vui vẻ, nhưng lại nhanh chóng che giấu đi.
Hai tay Thích Ánh nâng cầm nhìn anh trong chốc lát, thấy anh không nói lời nào, chỉ dựa vào thành ghế chơi điện thoại, cô hơi nghi ngờ lấy điện thoại ra gõ chữ: Cậu tìm mình có gì không?
Quý Nhượng liếc mắt nhìn màn hình, không được tự nhiên động đậy cơ thể, thay đổi tư thế.
Chẳng lẽ lại nói lão tử tới tìm cậu để tính sổ?
Anh trầm mặc mấy giây, dưới ánh mắt hiếu kỳ của Thích Ánh, anh mặt không cảm xúc trả lời lại: Tìm cậu cùng làm bài tập.
Thích Ánh cong cong khóe mắt, vui vẻ lấy tờ đề phải làm hôm nay trong balo ra đặt lên bàn, sau đó mong chờ nhìn anh.
Trong lớp, mỗi khi tan học đều có bạn học hẹn nhau ra quán trà sữa cùng làm bài tập, cô vẫn chưa có cơ hội đi cùng ai, không ngờ người đầu tiên rủ cô học chung lại là tướng quân!
Quý Nhượng:…
Anh chậm chạp kéo balo qua, mở khóa kéo ra nhìn.
Bên trong chỉ có một gói thuốc lá, một cái bật lửa, một dây sạc pin, một chai coca uống dở chừng, cộng thêm cuốn sách toán lớp mười không biết đã nằm trong đây từ ngày tháng năm nào.
Anh chỉ có thể lôi cuốn toán học kia ra.
Mở ra xem thử, còn bị xé mất vài trang.
Hàm số sin, hàm số cosin là cái khỉ gì đây? Cos, sin, tan, f(x) là mấy thứ quỷ quái gì? Mẹ nó chứ cuốn này là sách toán hay sách tiếng anh vậy?
Lão đại định giả vờ giả vịt giải vài bài tập không thể nào hạ bút nổi.
Quan trọng là anh cũng không có bút để làm.
Thích Ánh ngồi đối diện lấy hộp bút ra, một chiếc hộp bút màu hồng nhạt, ở trên đó thêu một con thỏ nhỏ có đôi tai dài. Những chiếc bút ngăn nắp nằm bên trong, cô chọn cây bút cá voi màu xanh da trời.
Cô đã giải được vài câu hỏi, chợt để ý Quý Nhượng vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm vào quyển sách kia nãy giờ, cô tò mò nghiêng đầu.
Quý Nhượng phát giác ánh mắt của cô, cứng nhắc đưa tay qua hộp bút của cô.
Thích Ánh bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đẩy hộp bút qua phía anh.
Hai ngón tay của anh banh hộp bút ra, nhìn hết một vòng, chọn cây bút cá voi màu hồng nhạt.
Bắt đầu xoạt xoạt vẽ tranh trên cuốn sách toán mới tinh.
Anh vẽ một cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa, lại vẽ thêm một trái dâu tây ở kế bên, vốn dĩ anh muốn vẽ cô gái nhỏ ăn dâu tây nhưng tiếc là khả năng có hạn nên đành bỏ cuộc.
Lúc giải xong tất cả các câu hỏi trong tờ đề, điện thoại của Thích Ánh đang đặt trên bàn rung lên, là tin nhắn của Du Trạc: Chị, chị đi đâu rồi? Không phải em đã dặn phải ngồi yên trong lớp chờ em, không được chạy đi đâu hả!
Thích Ánh biết rõ cậu không thích Quý Nhượng nên không nói thật: Chị muốn uống trà sữa nên đến Thất Lý Hương rồi.
Du Trạc nhắn: À, vậy chị ngồi đó chờ em xíu, em sẽ tới ngay. Mua cho em một ly trà sữa lục trà, bảy phần đường, cho nhiều đá chút.
Điện thoại Quý Nhượng cũng vang lên, sau khi nhấn nghe, Khuất Đại Tráng hét lớn: “Nhượng ca, hồi nãy chủ nhiệm lớp 7 đột ngột xuất hiện nên tên nhóc Du Trạc kia bỏ chạy rồi. Chỉ là em xem thời gian thì cũng đã đủ nửa tiếng nên không đuổi theo nó nữa.”
Quý Nhượng lén nhìn sang Thích Ánh đang trả lời tin nhắn, lạnh giọng nói: “Tao biết rồi.”
Cúp điện thoại, anh nhìn thấy Thích Ánh viết mấy chữ lên giấy nháp rồi đẩy qua cho anh xem.
Chữ viết vô cùng xinh đẹp, cũng vô cùng ngay ngắn, mềm mại y như cô: Em tớ tới đón rồi, tớ phải về đây.
Quý Nhượng nhàn nhạt gật đầu.
Cô lại viết tiếp: Lần sau tớ còn có thể cùng làm bài tập với cậu không?
Quý Nhượng tự đào hố chôn chính mình nhếch môi tiếp tục gật đầu.
Thích Ánh mỉm cười ngọt ngào với anh, bắt đầu thu dọn sách vở. Anh nắm chặt cây bút cá voi màu hồng nhạt kia, không chủ động trả lại cho cô, nhét chung với cuốn sách toán vào balo của mình.
Ra khỏi quán bánh ngọt, Thích Ánh vào quán Thất Lý Hương bên cạnh mua trà sữa cho Du Trạc.
Đợi nhân viên đọc xong yêu cầu của cô, cô quay lại nhìn thì Quý Nhượng đã đi xa rồi. Balo nghiêng nghiêng vẹo vẹo trên vai, bước chân lười nhác, đồng phục cũng không ngay ngắn chỉnh tề, nhưng bóng lưng của anh lại thẳng tắp.
Thích Ánh ôm ly trà sữa nóng vào lòng, vẫy vẫy tay với bóng lưng của anh.
…
Vì đang là giờ tan học cao điểm nên trước cổng trường xe tới xe đi, muốn chặn lại cũng không được, hầu hết đều là người nhà đến đón con em mình. Du Trạc đeo balo chen lấn qua dòng người chạy theo hướng quán Thất Lý Hương.
Ngay giao lộ phía trước vang lên tiếng còi ô tô rung trời.
Có một chiếc Volkswagen màu trắng chặn ngang ở giữa đại lộ, chủ xe là một gã đàn ông trung niên, thò đầu qua cửa xe hét lớn với cửa hàng nhỏ cách đó không xa: “Làm nhanh lên! Mua có ly nước thôi mà định làm đến bao giờ vậy?”
Anh chàng bán nước hơi mũm mĩm đang tính tiền chai nước ngọt có ga, “Xong ngay đây.”
Chiếc xe màu đen bị ông ta chắn đường tiếp tục nhấn còi.
Thấy ông ta không động đậy, đầu xe nhanh chóng né qua bên phải, chạy ngang qua máy quay giám sát điện tử mới được lắp đặt. Lúc chạy đến đầu xe của gã đàn ông kia, kính xe từ từ hạ xuống, một giọng nữ lạnh nhạt vang lên: “Không biết đậu xe thì cũng đừng có ló mặt ra đường gây tai nạn cho người khác!”
Gã đàn ông trung niên bị cô ấy mắng mà xấu hổ không thể nói gì, thẳng đến khi chiếc xe màu đen chạy đi mới ló đầu qua cửa xe nhổ một bãi nước miếng, mắng: “Là mày thì cũng sẽ dừng như tao thôi! Cũng chung một hãng xe còn bày đặt lên mặt gì chứ.”
Mấy chủ xe bị ông ta chắn đường cũng bất mãn chế nhạo: “Ông bạn đừng có nói bừa nữa, xe của người ta là dòng Phaeton, có thể mua đứt mười chiếc xe của ông đó.”
Gã đàn ông trung niên: “…”
Du Trạc đang đi bộ trên vỉa hè, định rẽ vào hướng tắt thì bỗng nghe thấy ở bên kia đường cái có ai đó gọi: “Nè, nhóc.”
Cậu ngoảnh mặt làm ngơ, vừa mới giơ một chân lên, giọng nói kia lại gọi tiếp: “Nhóc mang giày Adidas đỏ kia.”
Mang giày Adidas đỏ? Cái này không phải là mình sao?
Du Trạc nghiêng đầu xem thử, một chiếc xe con màu đen đang đậu ở ven đường, cô gái với mái tóc ngắn xinh đẹp đang ngồi ở ghế lái, ngoắc tay với cậu.
Du Trạc chần chừ chỉ tay vào mình, cô ấy gật đầu.
Cậu nhìn bàn chân đang tính vượt rào của mình, lặng lẽ thu hồi lại, ho khan vài tiếng: “Chúng ta có quen nhau không?”
Cô gái tóc ngắn cười cười, đôi lông mày thanh mảnh, tô điểm cho vẻ đẹp cao ngạo lạ thường, “Chúng ta từng gặp nhau rồi. Cậu biết Quý Nhượng phải không?”
Du Trạc cảm thấy kỳ quái, nhìn cô ấy không nói gì.
Cô ấy mỉm cười, cầm phong thư bên tay lái phụ đưa qua cửa sổ cho cậu, “Có thể phiền cậu chuyển cái này cho Quý Nhượng được không?”
Du Trạc nhíu mày: “Tôi không quen anh ta, sao chị không tự chuyển cho anh ta đi?”
Quý Thiên thẳng vai lại: “Thằng bé chặn số tôi rồi.”
Du Trạc giật mình, liếc mắt qua phong thư kia, nghĩ thầm, bà nó không phải thư tình đấy chứ?
Chị gái nhỏ xinh đẹp cao ngạo như vậy cũng thích Quý Nhượng à?
Cái đạo lý khỉ gì thế này.
Quý Thiên mỉm cười, giao phong thư trong tay cho cậu: “Nhóc, giúp bà chị đây tí chuyện đi mà.”
Với nụ cười quyến rũ kia thì chỉ cần là đàn ông con trai bình thường sẽ chẳng thể nào từ chối nổi.
Du Trạc đưa tay nhận lấy, lặp lại: “Tôi nói trước là tôi không quen anh ta, không thể hứa với chị là sẽ giao đến tay anh ta đâu nhé, mà cho dù có gặp mặt được anh ta thì có khi anh ta cũng không chịu nhận đâu.”
Quý Thiên mỉm cười ra chiều “Tôi biết rồi”, nói cảm ơn với cậu xong liền rồ ga chạy đi.
Du Trạc cúi đầu nhìn phong thư không được dán kín kia, phẩy phẩy vài cái rồi nhét vào balo của mình. Lúc đến Thất Lý Hương thì Thích Ánh đã cầm ly trà sữa chờ sẵn ở cửa ra vào, nhìn thấy cậu liền vẫy tay.
Du Trạc cầm ly trà sữa hút một hơi, phàn nàn: “Tại sao lại mua nóng chứ, em muốn uống đá mà.” Nhưng mà dù sao cũng đã mua rồi, cậu không có ý định mua ly khác, đành dẫn Thích Ánh đến trạm xe buýt.
Sau khi lên xe, cậu nhắn Wechat với Thích Ánh: Chị, em nói với chị cái này, Quý Nhượng kia tuyệt đối không đơn giản chút nào đâu.
Thích Ánh:…
Du Trạc kể cho cô nghe chuyện có cô gái nhờ cậu chuyển thư tình, còn nói: Quả nhiên là tên cặn bã chuyên đùa giỡn tình cảm của người khác!
Thích Ánh hơi tức giận: Có khi là chuyện quan trọng gì thì sao, em đừng có suy đoán lung tung.
Du Trạc: Vậy sao anh ta còn chặn số người ta nữa? Không phải là không dám đối mặt à!
Thích Ánh: Em mà còn nói nữa, chị sẽ mét cậu hôm nay em lại đánh nhau với người ta.
Du Trạc:?
Thích Ánh chỉ khuỷu tay của cậu.
Chỗ đó là do hồi nãy xảy ra xung đột với tụi Khuất Đại Tráng trong lớp học, chẳng may va vào vách tường nên bị trầy cả da. Du Trạc sợ hãi thán phục đôi mắt tinh của chị mình, im lặng khóa chặt miệng lại.
Sau khi về đến nhà, Ngô Anh Hoa đã nấu xong bữa tối, bà cầm balo cho hai đứa nhỏ, hối thúc cả hai đi rửa tay ăn cơm.
Khóa kéo balo của Du Trạc chỉ kéo một nửa, lúc đặt lên giường có phong thư rơi ra ngoài.
Ngô Anh Hoa tò mò nhặt lên, phong thư không được dán kín, bà mở ra xem thử.
Là một tấm hình.
Trên hình là một người phụ nữ dịu dàng ôm đứa bé chừng một hai tuổi, trong tay đứa bé đó cầm một quả bóng bay chuột Mickey, đang cười rất tươi với máy ảnh.
Dưới góc tấm ảnh có ghi ngày chụp: Chụp vào thiên niên kỷ.