Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Qiongne
Beta: Nguyệt Nguyệt
Mẹ Lục Gia Xuyên từ trong phòng bếp đi ra, mặc tạp dề caro đỏ trắng, gầy hơn các chị em trong phòng khách. Tuy rằng là là em tư, nhưng bà nhìn qua lại mang vẻ già nua rõ ràng, thế nhưng như người lớn tuổi nhất trong số những người phụ nữ ở đây.
Lục Gia Xuyên lôi kéo Chu Sanh Sanh từ cái kia “Dì trận” đi ra ngoài, một đường đi đến trước mặt Tôn Diệu Gia.
“Mẹ.” Ngữ khí anh phút chốc mềm hẳn, ý cười nhợt nhạt trên mặt hiên ra, “Đây là Chu An An.” Quay đầu lại lại nhìn một cái cô gái bên cạnh, ý cười chưa giảm, “Chu An An, đây là mẹ anh.”
Chu Sanh Sanh còn chưa hồi phục tinh thần từ dư chấn “Dì trận”, theo bản năng đi theo Lục Gia Xuyên ngoan ngoãn mà kêu một tiếng: “Mẹ…”
Sau đó cô giật mình một cái, ngây ngốc nhìn Tôn Diệu Gia, giương miệng nói không ra lời.
‘Dì trận’ nhanh chóng hướng về bên này, một đám phụ nữ cười ha ha ha không ngừng, một bên nói: “Được đó, đã gọi mẹ luôn rồi.” Một bên trêu ghẹo Tôn Diệu Gia: “Đây là chuyện tốt sắp đến rồi đi? Gia Xuyên được đó, tẩm ngẩm tầm ngầm, nhưng lên tiếng cái lại làm người ta kinh ngạc nha, Diệu Gia, chị thấy em chuẩn bị hỉ sự đi thôi!”
Trong tiếng nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Chu Sanh Sanh tuyệt vọng mà bưng kín mặt. Ngay sau đó, cô cảm thấy có cười nhẹ nhàng kéo tay cô, vừa ngẩng đầu đầu, đối diện là ánh mắt ôn nhu của Tôn Diệu Gia.
“Đứa nhỏ ngốc, mau ngồi đi, đừng ngượng ngùng.” Bà dẫn Chu Sanh Sanh một đường đến sopha ngồi xuống, lại đem đĩa trái cây để trước mặt cô: “Ăn chút trái cây. Ông ngoại ở sân thượng tưới hoa, một lát thì xuống đây.”
Quay đầu lại xem Lục Gia Xuyên, bà dặn dò con trai: “Chăm sóc tốt cho An An, mẹ vào bếp làm đồ ăn.”
“Con giúp cho.” Sắc mặt Lục Gia Xuyên không biết vì sao chìm xuống một chút, cởi áo khoác vắt ở trên sô pha, bắt đầu cuốn cổ tay áo.
“Đừng đừng đừng, con không thể để An An ở đây một mình?” Tôn Diệu Gia vội vàng ngăn cản.
Chu Sanh Sanh thật là sợ ‘dì trận’ này, vừa lúc đứng dậy tỏ vẻ: “Con cùng Lục… con cùng Xuyên Xuyên nấu. Dì ngồi đi ạ, dì ngồi nghỉ một chút, những việc này để tiểu bối chúng con làm.”
Khi nói hai chữ “Xuyên Xuyên”, cô nhịn không được run run, da gà rớt đầy đất.
Trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Chu Sanh Sanh mắt nhìn thẳng đi theo Lục Gia Xuyên vào phòng bếp.
Bài trí đơn giản, trang trí ấm áp. Trên bếp đang hầm canh, mùi thơm bốn phía. Cô nhấc tay nâng nắp nồi lên, cúi đầu ngửi mùi canh gà, thình lình nghe thấy sau lưng truyền đến hai từ đầy thâm ý: “Xuyên Xuyên?”
Tay run lên, cái nắp suýt nữa không cầm chắc.
Người nọ không ngừng cố gắng: “Mẹ?”
Chu Sanh Sanh trấn định mà đắp nắp, quay đầu nghiêm túc mà nói: “Đừng nhận bừa người thân, tôi năm vừa mới mười tám, không có đứa con lớn như anh.”
Lục Gia Xuyên hừ nhẹ hai tiếng, mở ra vòi nước rửa tay, bọt nước chảy xuống những ngón tay xinh đẹp, được ánh đèn vàng chiếu sáng, phảng phất làm cho người ta lóa mắt: “Biểu hiện không tồi.”
Động tác nhẹ nhàng của anh, lại đủ để cho Chu Sanh Sanh dào dạt đắc ý.
Từ trong phòng khách mơ hồ có thể thoáng nhìn thấy một góc phòng bếp, anh không quay đầu lại, chỉ nói: “Đằng sau cửa có treo tạp dề, lấy giúp tôi, đeo lên giúp tôi.”
Chu Sanh Sanh theo lời mang tới, thò qua tới nhỏ giọng nói: “Còn muốn tôi giúp anh đeo lên? Anh không có tay sao?”
“Là ai nói giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên? Nếu đã là diễn kịch, thì phải diễn đến cùng.” Anh thấp giọng nói.
Chu Sanh Sanh dừng một chút, chậm rãi từ sau lưng vòng qua hắn eo, duỗi tay đi buộc tạp dề.
Chỉ là diễn kịch mà thôi, cô nói với chính mình như vậy.
Chính là vóc dáng nho nhỏ tay cô lại ngắn, dáng người thon thả mảnh mai anh thoạt nhìn rất gầy, nhưng cô vẫn phải ôm lấy, một vòng tay mới có thể vừa vặn vòng lấy anh.
Có như vậy trong nháy mắt, Chu Sanh Sanh nhận thấy được tay mình đang phát run.
Bồn rào rào tiếng nước chảy, trên bếp trên bếp tiếng ục ục sôi của nồi canh. Mà cô, mở rộng vòng tay ôm lấy người trước mặt, chóp mũi thậm chí chạm được vào áo lông mềm mại tinh tế của anh, ngứa, nhưng lại nghe thấy hơi thở sạch sẽ thoáng qua.
Tim đột nhiên đập vang trong lồng ngực, mỗi góc trong thân thể đều chảy máu.
Cô quá khẩn trương, khẩn trương đến mấy lần, tay trái cũng không thể chạm vào tay phải mà nắm chắc tạp dề. Cho đến khi người phía trước cười như không cười nói: “Chu An An, có phải cô đang cố ý không buộc được tạp dề, cố ý lau dầu mỡ vào người tôi không?”
Cô như bị điện giật rụt tay lại, tức muốn hộc máu mà đem tạp dề một nhét vào trong ngực anh: “Anh tự buộc! Tự buộc đi tự buộc đi!”
“Thẹn quá hóa giận.” Lục Gia Xuyên quay đầu nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cô, bình tĩnh mà chỉ ra.
Chu Sanh Sanh thật muốn bóp chết anh.
*-*
Thật muốn nói rằng, Lục Gia Xuyên rất giỏi việc nhà.
Chu Sanh Sanh vốn là tới giúp đỡ, nhưng kết quả là luống cuống cái gì cũng không làm được, bởi vì Lục Gia Xuyên có thể một mình làm đâu ra đấy tất cả mọi chuyện.
A có chút xoi mói, nhìn tư thế cô cắt rau đầy nguy hiểm, đoạt dao lại về phía mình. lúc này đôi tay cầm dao phẫu thuật đang cầm dao thái rau, thế nhưng cảnh đẹp nói không nên lời.
Chu Sanh Sanh không giúp được gì, dứt khoát đứng ở một bên nhẹ giọng hỏi: “Quan hệ của anh với các dì không tốt à?”
Con dao cứng lại, âm thanh cộp cộp dừng lại một chút.
Khi âm thanh cắt rau khôi phục có quy luật, Lục Gia Xuyên trả lời: “Sao cô nhìn ra được?”
“Sắc mặt anh, từ vào cửa đã không tốt lắm.”
“Sắc mặt của tôi có khi nào tốt à?”
Chu Sanh Sanh cười khanh khách lên: “Nói cũng đúng, bản mặt anh luôn thối thế mà, giống như tất cả mọi người thiếu tiền anh. Chỉ là hôm nay không giống nhau, bình thường là thiếu anh một trăm đồng, hôm nay là thiếu anh một khoản lớn.”
Anh không nhịn được, cười hai tiếng: “Có ai từng nói cô rất hợp làm danh hài chưa? Nói tướng thanh, diễn tiểu phẩm, quá thích hợp.”
“Danh hài thì không có, nhưng rất nhiều người đều nói tôi có gương mặt khuynh quốc khuynh thành không lẫn đi đâu được, không làm minh tinh thật là đáng tiếc.”
“Ha hả, lại đang nói tướng thanh.”
Cứ nói như thế, đề tài liền chuyển hướng, đến cuối cùng Chu Sanh Sanh cũng quên chính mình lúc ban đầu đã hỏi anh vấn đề gì. Cô đứng ở một bên nhìn tư thái Lục Gia Xuyên thành thạo mà nấu ăn, trong mùi thơm cay của cá hầm ớt, cô bị hun đến đôi mắt đều ướt.
Đã bao nhiêu năm không bước vào thế giới của người khác? Đã bao nhiêu năm không thấy ấm áp như vậy?
Chu Sanh Sanh giơ tay xoa xoa đôi mắt, chậm rãi nghĩ, kỳ thật cho tới nay cô muốn nhất cũng chỉ bốn chữ: Khói lửa nhân gian.
Khi đi theo Lục Gia Xuyên bưng nồi thức ăn ra đặt trên bàn cơm, cửa lớn mở ra, Chu Sanh Sanh ngẩng đầu, thấy một lão tiên sinh tinh thần sáng láng từ bên ngoài đi vào. Cô đoán đó chính là ông ngoại của Lục Gia Xuyên, vội vàng đặt đồ ăn xuống, quy quy củ củ mà nghiêm túc, gọi một tiếng: “Con chào ông.”
Tôn Diệu Gia đã đi tới, đỡ lấy lão nhân: “Đây là bạn gái Gia Xuyên.”
Lão nhân thay giày, đi tới. Cùng lúc đó, Chu Sanh Sanh nhận thấy được Lục Gia Xuyên bên cạnh cũng đặt đồ ăn xuống, ngẩng đầu lên.
Không khí tựa hồ đình trệ trong nháy mắt, cô mơ hồ nhận ra có chỗ không đúng.
Tầm mắt lão nhân dừng ở trên người cô, lại dừng trên người Lục Gia Xuyên. Mà cô nghiêng đầu bất an liếc mắt nhìn Lục Gia Xuyên một cái, mới phát hiện toàn thân anh đều căng chặt, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, đôi mắt đen nhánh không biết suy nghĩ cái gì, không thể xuyên thủng.
“Lục, bác sĩ Lục?” Cô duỗi tay kéo kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng mà gọi anh.
Lão nhân ở cửa ngược lại nói trước: “Ha, mày còn biết về cái nhà này à!”
“Ba!” Tôn Diệu Gia trong thanh âm mang theo trách cứ: “Gia Xuyên thật vất vả trở về một chuyến, ba đừng nghiêm khắc như vậy.”
Chu Sanh Sanh ngơ ngác nhìn một màn này, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh không có dấu hiệu mà đáp: “Đúng vậy, ông ngoại, con một năm mới về một hai lần, ông đừng nghiêm khắc như thế. Nếu ông cứ nghiêm khắc như vậy, không chừng cháu một lần cũng không về…”
“Gia Xuyên!” Tôn Diệu Gia vội vàng quát bảo anh dừng lại.
Lục Gia Xuyên dừng một chút, không nói chuyện nữa.
Lão nhân vừa thấy liền muốn nổi cơn thịnh nộ, trong đại sảnh ‘dì trận’ nhanh chóng chạy lại, không biết là dì thứ mấy đỡ ông ngồi vào bàn cơm: “Ai nha, hôm nay không phải Lễ Giáng Sinh sao? Nghiêm túc như thế làm gì? Ăn cơm ăn cơm, mau, Gia Xuyên An An cũng ngồi đi, mọi người cũng ngồi cả đi, chúng ta vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm, nhìn ngắm bạn gái nhỏ của Gia Xuyên không tốt sao?”
Chu Sanh Sanh sửng sốt mà bị ấn ngồi xuống, bên tay phải là Lục Gia Xuyên, bên tay trái là Tôn Diệu Gia.
Một bữa cơm ăn cũng không vui sướng.
Lão nhân khí áp quá thấp, Lục Gia Xuyên cơ bản không nói lời nào, lại không ngừng gắp đồ ăn cho Chu Sanh Sanh. Các dì ngươi một câu ta một câu nỗ lực làm không khí thêm sôi nổi, nhưng rốt cuộc không khí vẫn rất nhợt nhạt.
Chu Sanh Sanh liền thành người bị hại trong không khí này, bởi vì các dì không tìm ra đề tài, cơ bản liền đem phong cách biến thành “Chúng ta tới vây xem khỉ con mà Lục Gia Xuyên đem đến ”.
“An An à, cháu với Lục Gia Xuyên quen nhau thế nào vậy?” Dì cả nói.
“Quen ở bệnh viện.” Ha ha ha cô biết sẽ hỏi vấn đề này mà, Chu Sanh Sanh đối đáp trôi chảy, “Cháu đến Khoa mắt khám, kết quả nhìn trúng bác sĩ Lục.”
Thuận tiện, cô liếc mắt đưa tình nhìn Lục Gia Xuyên một cái. Người sau đôi đũa khựng lại, không nói gì.
Ông ngoại hừ một tiếng.
Dì hai hỏi tiếp: “Gia Xuyên tính tình không tốt lắm, bình thường nó có đối tốt với cháu không?”
“Tốt ạ, anh ấy rất rất tốt với cháu!” Chu Sanh Sanh đem cái bắt chất đầy thức ăn khoe trước mặt mọi người, “Anh ấy mỗi lần đều sợ cháu ăn ít quá, vừa ngồi vào bàn đã liều mạng gắp đầy thức ăn cho cháu, về sau cháu ở cùng anh ấy mà béo lên năm cân đấy. Tuy tính tình anh ấy không tốt lắm, nhưng cháu biết trong lòng anh ấy có cháu. Nếu không gắp đồ ăn cho cháu như thế, muốn nuôi cháu thành mập mạp.”
Cô nói, kỹ thuật diễn phi phàm mà thở dài: “Kỳ thật cháu biết, anh ấy không tự tin vào chính mình, sợ nào một ngày nói không chừng cháu liền thay lòng đổi dạ. Cho nên mới liều mạng muốn vỗ béo cháu, như vậy liền không có những người khác sẽ nhìn trúng cháu.”
Rất nhanh, cô cảm thấy ở dưới gầm bàn, có người không nhẹ không nặng mà đạp cô một cái. Cô không cam lòng yếu thế, nhìn chằm chằm Lục Gia Xuyên, đá mạnh lại anh một cái, không nghĩ tới chính là…
“A!” Chỉ nghe đối diện dì ba hét thảm một tiếng, lông mày đôi mắt đều nhăn thành một nhúm, ôm chân nhịn đau chất vấn, “Ai đá tôi?”
“…”
Chu Sanh Sanh sợ tới mức bưng bát vùi mặt liều mạng ăn cơm, không dám thở mạnh, dư quang phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô, cô cũng trộm ngó anh, lại chỉ nhìn thấy anh gắp miếng cá hầm ớt vào trong bát cô, vân đạm phong khinh mà nói câu: “Nào, đừng sợ.”
Dì ba đối diện bỗng chốc đánh mắt qua.
Chu Sanh Sanh: “…”