Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Nhâm Thiếu Hoài! Anh Chạy Đâu Cho Thoát

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trở lại hiện tại
Bạc Cơ đang đứng ngơ ngác trong quầy đồ lót phụ nữ, bỗng mộ giọng nam nam tính truyền đến
" Chào quý khách, quý khách có cần giúp đỡ gì không ạ"
Bạc Cơ nhanh chóng đưa mắt về phía phát ra giọng nói, trước mắt cô là chủ nhân của giọng nói kia- một chàng trai cỡ 25 tuổi, dáng người cao gầy, làn da không có màu đồng mạnh mẽ mà ngược lại trắng hồng rất thư sinh, đặc biệt gương mặt anh vô cùng anh tú, phải nói là rất đẹp, anh tự như một thiên sứ mang vẻ đẹp thánh thiện lại rất dễ thương nữa.
Bạc Cơ đứng ngây người mất mấy giây " Trời ơi, sao lại có người đẹp thế này...nào...tỉnh táo lại ngay", cô tự nhủ rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn anh chàng trước mặt rồi dứt khoát
" Tôi cần chỗ ẩn nấp "
" Dạ...hả...chỗ ẩn..."
" 10 tỷ...mau đưa tôi đi trốn"
Anh chàng kia vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì, chắc khách hàng này của anh bị tâm thần
" Thưa cô, chỗ chúng tôi không...".

Nhưng anh chưa nói hết đã bị cô cắt ngang
" Tôi đang bị người khác đuổi giết, tôi cho cậu tiền cậu giúp tôi trốn, nhanh lên"
Nghe vậy, anh hơi nhíu mày, ngước nhìn ra đằng xa thì đúng có mấy tên mặc đồ đen đang ráo rác tìm người, anh suy nghĩ một lúc rồi nhìn người con gái trước mặt không có vẻ là người xấu.

Anh hít mạnh một hơi rồi cũng quyết định giúp cô
" Đi theo tôi "
Vừa nói anh vừa cầm tay cô kéo đi khiến cô không khỏi giật mình, đây là lần đầu tiên có nam nhân dám tự tiện cầm tay cô như vậy.

Anh kéo cô vào căn phòng thay đồ của nhân viên, mở tử quần áo, gạt hết đống quần áo ra thì thấy một cánh cửa khác, thì ra đây là kiểu tủ trong tủ, anh đẩy cô vào trong đó rồi đóng cả hai cánh cửa tủ lại.

Không quên nhắc nhở
" Cô ở yên trong này, đợi bọn chúng đi rồi tôi sẽ gọi cô"
Chợt bên ngoài vang lên tiếng đàn ông rất lớn anh vội chạy ra, nhìn đám người hừng hực sát khí, anh vẫn bình thản, nở nụ cười
" Chào quý khách, các ngài đến lựa đồ cho vợ sao?"
" Vợ con cái mẹ gì, tao đến tìm người, tao vừa nhìn thấy một con bé mặc đầm đen chạy vào đây, nó đâu rồi"
Nói rồi hắn xông đến túm cổ áo anh, nhưng anh vẫn không run sợ, điềm đạm trả lời
" Xin lỗi nhưng tôi không thấy ai như vậy cả"
" Đại ca, chúng ta nhiều lời làm gì, cứ lật tung chỗ này lên tìm".

Một tên cất lời
Nghe thấy có lý, hắn buông anh ra, bọn chúng cứ thế lùng sục mọi ngóc ngách, rồi tiến vào đến phòng thay đồ, anh thấy vậy cũng chạy vào theo
" Này mấy người đang làm gì vậy, tôi gọi bảo vệ rồi đấy"
" Bố mày mà sợ bảo vệ à, cút sang bên kia".
Bọn chúng lật tung các nơi có thể trốn, rồi cũng đến cái tủ nơi cô đang trốn, cúng mở cửa tủ, ném hết quần áo ra ngoài.

Nghe tiếng động kề sát mình, lúc này khiến cô dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không tránh khỏi hoảng sợ, cô dường như nín thở.

Nhưng thật may, chúng không phát hiện ra còn một cánh cửa trong tủ nên không tìm được cô.

Chúng điên tiết, tên đại ca rút súng ra chĩa vào anh
" Thằng chó, mày giấu con bé ấy ở đâu"
Thấy súng chĩa thẳng vào mình cũng khiến anh hơi giật mình nhưng vẫn kiên định
" Tôi đã nói là tôi không biết cô gái mấy người nói đến là ai"
" Mày định cứng đầu à, mày có tin tao cho não mày nổ tung không?"
" hừ...thay vì đứng đây hỏi người không biết thì mấy anh nên ra ngoài kia tìm đi"
" Thằng chó".
Nói rồi hắn nổ súng, một tiếng " Đoàng" vang lên, Bạc Cơ đứng trong tủ nghe thấy vậy mở to mắt, vội lấy tay lên che miệng, trái tim cô bỗng run lên một nhịp, là cô đang lo lắng cho anh chàng kia sao, hay là đang thương hoa tiếc ngọc, chính cô cũng không hiểu nổi bản thân lúc này
Nhưng thật ra anh không sao cả, bọn chúng chỉ bắn bình hoa để dọa anh thôi.

Thấy anh không thay đổi thái đố chúng tạm tin anh rồi bỏ đi
Bạc Cơ đang đứng bất động thì thấy cửa tủ di chuyển, rất nhanh giọng nói trầm ấm của anh lại truyền đến
" Cô mau ra đi, chúng đi hết rồi"
Cô nhanh chóng bước ra, nhìn anh một lượt
" Anh không sao chứ, tôi nghe có tiếng súng"
" Tôi không sao, giờ cô tính thế nào, tôi lo lát nữa chúng sẽ còn quay lại"
" Tôi cần ra khỏi trung tâm thương mại này, có người của tôi ở ngoài nhưng....".

Cô ngập ngừng
" Nhưng cô không biết lối ra phải không ?"
" Sao anh biết vậy?"
" Trên mặt cô ghi chữ " Đây là lần đầu tiên tôi đến trung tâm thương mại" kìa""
Cũng phải thôi, mọi lần đồ của cô đều được các nhà thiết kế hoặc các nhãn hàng mang đến tận nhà cho cô lựa, tính cô lại không thích đến chỗ đông người nên " Trung tâm thương mại" là cái khái niệm không tồn tại trong đầu cô.
" 20 tỷ...anh đưa tôi ra khỏi đây"
Anh cười nhẹ vì thấy cô gái này thật thú v,ị hình như ngoài miệng cô ấy chỉ biết nói trị giá tiền thôi.

Thấy anh như vậy cô lại tưởng anh chê ít liền tăng giá
" 50 tỷ...được không?"
Anh lại cười khoe hàm răng trắng sứ, thật là đẹp mọi góc cạnh, đẹp mọi chi tiết mà
" Này...cô chắc là ra được khỏi đây không mà trả giá với tôi"
" Vậy anh muốn bao nhiêu?"
" Muốn cô đền cho cửa hàng số hàng mà bọn kia đã làm hỏng, còn 50 tỷ của cô lớn quá tôi ôm không nổi"
Bạc Cơ lần nữa ngẩn người nhìn người đàn ông vừa chê tiền của cô, anh ta bị thiểu năng hay sao, nếu đúng thì tên thiểu năng này không phải dạng vừa đâu, vì anh có khả năng làm tổng tài của Bạc thị lừng lẫy tiếng tăm giờ lại ra ngẩn vào ngơ nãy giờ
" Mau đi thôi, tiếng súng vừa nãy ắt hẳn làm bên ngoài loạn lên rồi, nhân lúc này chúng ta mau đi, tôi biets lối đi cho nhân viên xuống sẽ nhanh hơn"
Và lần nữa anh lại tự tiện cầm tay cô kéo đi.

Cô cũng không phản kháng, cứ như vậy theo anh.

Thỉnh thoảng anh lại quay đầu lại nhìn cô để đảm bảo an toàn.

Có ai biết những lúc ấy trái tim cô đã loạn nhịp.

Chạy theo anh giữa cả đống hiểm huy nhưng đã có lúc cô mỉm cười, nụ cười mà bất lâu nay tưởng như đã tắt trên môi cô.