Chương 77: Thủy Vân Thiên Giám

Tiên Ngạo

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hóa ra trong lúc Dư Tắc Thành thử nghiệm phi kiếm. Thạch đại phu cũng bay theo sau, ở trên trời cao quan sát hành động của Dư Tắc Thành, lúc này lão mới hiện thân.

Sau khi Thạch đại phu đáp xuống bèn nói:

- Tắc Thành giỏi lắm, không thể ngờ rằng ngươi luyện linh mộc kia thành Cương Mộc kiếm nhị giai, ta không có nhìn lầm ngươi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy không ngờ đã khống chế tùy tâm, xem ra ngươi có được thiên phú luyện khí ngự khí. Chờ đến khi ta đưa ngươi tới chỗ ân sư ta, xin sư phụ kiểm tra ngươi một phen, khi đó hết thảy sẽ rõ ràng.

Dư Tắc Thành đáp lại:

- Đa tạ tiền bối ban cho kiếm dẫn, tiểu tử mới có thể luyện chế ra phi kiếm.

Thạch đại phu còn nói thêm:

- Đây là thiên phú! Nhớ ngày đó lúc ta học nghệ, sư phụ ban thướng cho ta Thiên Thủv Thanh Lam Kiếm, ta khổ luvện mất ba năm mới có thể điểu khiển nó thuận buồm xuôi gió. đông mòn sư truyenfull.vnh đệ chi cân mười ngày đă có thê ngự kiếm đạt tới cảnh giới xuất thản nhập hóa. Cho nên hiện tại người ta làm tói chưởng môn. ta chi có thể miễn cưỡng trờ thành trường lão ngoại môn, thật sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh. Ngươi đã có thiên phú về phương diện này. ắt sẽ không phái lãng phí vô ích.

- Lại đây, đưa kiếm cho ta, để ta giám định cho ngươi một chút.

Nói xong Thạch đại phu vươn tay ra, bảo Dư Tắc Thành đưa kiếm. Tim Dư Tắc Thành đập mạnh, suy nghĩ mấy lần, nhưng trên mặt không hề lộ vẻ gì cả, đưa phi kiếm sang cho Thạch đại phu.

Thạch đại phu tiếp nhận bảo kiếm, nói:

- Ngươi không cần sợ hãi, loại phi kiếm nhị giai này vẫn chưa đáng để lọt vào mắt ta dù là phi kiếm tam giai của Lý Dạ Bạch, trong mắt ta bất quá chỉ là rác rưởi, cho dù là phi kiếm ngũ giai ta cũng sẽ không chút động lòng.

- Thiên Thủy Thanh Lam Kiếm là phi kiếm bản mệnh của ta, ta chỉ yêu mến một mình nó. Nó là hết thảy của ta, những phi kiếm khác đối với ta không có chút lực hấp dẫn nào cả, tình cảm này thậm chí còn vượt qua ái tình nam nữ, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Chỉ có phi kiếm như vậy mới có thể hoàn toàn phục vụ vì ngươi, phát huy hiệu quả lớn nhất, tương lai ngươi nhập môn sẽ hiểu rõ chuvện này.

Khi nói đến Thiên Thủy Thanh Lam Kiếm, trên mặt Thạch đại phu toát ra hào quang kỳ dị, dịu dàng tựa như nói đến ý trung nhân, khiến cho Dư Tắc Thành không khỏi rùng mình một cái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thạch đại phu cầm lấy Cương Mộc kiếm, miệng chậm rãi niệm pháp văn chú ngữ:

- Mắt sáng như đuốc, hiện ra tất cả, thiên tâm bích nhãn, Ly Khảm giao hòa, tụ hóa khai quan, chân nhất phân diễn, vạn vật hữu hình, hư không tự biết, Thủy Vân Thiên Giám, lập tức tuân lệnh, hiện!

Lão vừa niệm động pháp chú, một luồng hơi nước bất chợt xuất hiện, bám vào trên phi kiếm. Sau khi niệm tới chữ hiện cuối cùng, lập tức hơi nước tiêu tan, phi kiếm giống như vừa được tẩy rửa, hào quang càng thêm chói mắt so với lúc đầu.

Thạch đại phu gật gật đầu, nói:

- Phi kiếm nhị giai này rất tốt, chỉ cần ngươi có thể thuần thục vận dụng nó, dựa vào nó ngươi có thể đơn độc đấu với người tu tiên từ cảnh giới Tiên Thiên trở xuống dù có phi kiếm hay không. Không ngờ phi kiếm này có được ba loại pháp thuật thẩn thông, tự ngươi hãy xem cho cẩn thận, học thuộc thật nhanh, chỉ có thể duy trì thời gian một nén nhang mà thôi.

Dư Tắc Thành tiếp lấy phi kiếm, lập tức phát hiện trên phi kiếm có một cỗ thần thức, thẩn thức này không phải của Thạch đại phu mà là bản thân phi kiếm phát ra, hơn nữa cổ thần thức này đang dần dần tiêu tan.

Dư Tắc Thành vội vàng thừa nhận cổ thần thức này, khi cổ thần thức này tương thông cùng Dư Tắc Thành, lập tức một số tin tức xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành, dường như hắn chính là thanh phi kiếm này, hiểu biết rõ ràng hết thảy toàn bộ tư liệu về phi kiếm.

Thanh kiếm này dài một thước ba tấc hai phân, do linh mộc dung hợp kim loại hiếm hình thành kim linh mộc. Bên trong phi kiếm có được thông lộ pháp lực hoàn mỹ, có thể nhờ đó sinh ra kiếm quang. Đồng thời hạch tâm phi kiếm đã ổn định, trong đó ngấm ngầm có ba đoạn pháp lực dao động. Phi kiếm này có thể phi hành cao nhất khoảng một trăm hai mươi mốt thước, xa nhất có thể liên tục phi hành một trăm mười bảy dặm, thời gian chỉ mất nửa canh giờ.

Thân kiếm chỉ có một khuyết điểm rất nhỏ. nơi đó không thể chịu lực quá nhiều. Tốc độ phi hành nhanh nhất có thể đạt tới bao nhiêu, có thể phá hủy dạng vật chất cứng rắn tới mức nào, có thể làm ra động tác gì trong khi phi hành với tốc độ cao, có thể chịu đựng áp lực tới mức nào, có thể chở được vật thể nặng bao nhiêu, tối đa phải tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, sau khi ba đoạn pháp lực được kích hoạt có thể sinh ra hiệu quả thế nào... Dư Tắc Thành hiểu được rõ ràng hết thảy những tư liệu này, hoàn toàn nắm giữ.

Lúc cổ thần thức kia biến mất lập tức Dư Tắc Thành mất đi cảm ngộ này, có thể nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Dư Tắc Thành giật mình nhìn về phía Thạch đại phu.

Thạch đại phu cười nói:

- Đây là Thủy Vân Thiên Giám thuật của Thủy Vân tông ta. Trong thiên hạ có vô số linh vật, phi kiếm pháp bảo vô cùng tận, không ai có thể hoàn toàn hiểu biết hết về chúng. Cho nên tổ tiên sáng chế thuật này có thể dùng thần thức bản thân mình kích hoạt thần thức bản thân linh vật, sau đó tiến hành thừa nhận, là có thể biết cách sử dụng căn bản của vạn vật trong thiên hạ.

- Thế nào, hiện tại hết thảy những gì về phi kiếm này, có lẽ ngươi đã nhìn thấy rõ ràng. Kiếm này có ba loại tiên thuật, trong đó thuật thứ nhất là Hồi Xuân thuật, có thể trị liệu sinh linh bị thương, kích phát ý chí chiến đấu, hẵn là tiên thuật do bản thân Linh Mộc kiếm sinh ra, thuộc về bản nguyên linh mộc. Tuy rằng thuật này được sử dụng rộng rãi khắp nơi nhưng đối với phi kiếm mà nói thật ra là pháp thuật hạ đẳng. Phi kiếm chủ yếu sử dụng là để đối địch, ngươi chết ta sống, một kiếm chém xuống, nháy mắt quyết định sinh tử, dù có hàng ngàn Hồi Xuân thuật cũng không thể nào cứu được mạng ngươi.

- Pháp thuật thứ hai là Phá Thuẫn thuật, thuật này đỡ hơn một chút, kích hoạt xong có thể phá hủy pháp khí phòng ngự của đối phương, trực tiếp đánh chết đối phương. Hẵn là pháp thuật sinh ra khi dung hợp kim loại kỳ vật cho phi kiếm tiến giai, có thể coi như trung đẳng.

- Pháp thuật thứ ba chính là Trấn Hồn thuật, thuật này chính là pháp thuật thượng đẳng trong phi kiếm. Trong khi giao chiến, Trấn Hồn vừa hiện, chỉ cần đối phương trúng chiêu, coi như y đã thất bại một nửa, kiếm nào có được thuật này lập tức giá trị bản thân tăng lên gấp mấy lần. Thuật này từ đâu phát ra, ta không thể nhìn thấu, tám phần là dung hợp kim loại kỳ vật gì đó mà sinh ra, đáng tiếc kỳ vật này dung hợp vào trong phi kiếm nhị giai là hoàn toàn lãng phí.

- Kiếm này không thể gọi là Cương Mộc kiếm, hay gọi là Trấn Hồn Cương Mộc kiếm đi.

Dư Tắc Thành càng nhìn thanh phi kiếm này càng thấy thích, vội hỏi:

- Tiền bối, vậy có thể xem như chúng ta vừa phát hiện một loại phi kiếm mới ư?

Thạch đại phu cười nói:

Không tính, Trấn Hồn Cương Mộc kiếm này chỉ là Cương Mộc kiếm biến dị, vẫn chưa xứng mệnh danh là loại phi kiếm mới. Đúng rồi, ta tìm ngươi mấy lần, phát hiện ngươi bế quan luyện kiếm, cho nên vẫn không quấy rầy ngươi. Cho ngươi thời gian ba ngày chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta lập tức xuất phát đi tới Tây Lĩnh, tham gia Đại Hội ThăngTiên.

Dư Tắc Thành sửng sốt, nói:

- Tiền bối, ba ngày sau mới mồng Mười tháng Hai, còn tới hơn hai mươi ngày kia mà. bây giờ đã phải lập tức xuất phát sao?

Thạch đại phu nói:

- Nơi này cách Tâv Lĩnh khoảng chừng hai ngàn dặm, tuy rằng ta ngự kiếm một ngày là đến nhưng chúng ta không thể đi sát ngày, phải tranh thủ đi trước để tránh lỡ mất thời gian. Ta còn phải bái kiến ân sư, nộp lên nhiệm vụ, bận rộn rất nhiều việc. Cho nên ngươi nhanh chóng giải quyết cho xong tục sự của mình, ba ngày sau vào giờ Thìn, ta chờ ngươi ngoài huyện thành Sơn Trúc, quá thời hạn ta sẽ không chờ nữa.

Nói xong Thạch đại phu nhảy lên, hóa thành kiếm quang, lập tức bay đi.

Dư Tắc Thành thở dài buồn bã một tiếng, xem đến lúc rồi. mình cũng nên ra đi, rời khỏi nơi này tham gia Đại Hội Thăng Tiên. Nhưng đối mặt với ly biệt như vậy, thật sự làm cho người ta vô cùng luyến tiếc.

Nhưng phải đưa ra quyết định, phải rờii khỏi nơi này, sư phụ muội muội tuy rằng cho là Tẩy Tâm chân nhân cướp đoạt bí tịch. Nhưng nếu như đến ngày nào đó tâm huyết của bà dâng trào, chạy tới đây một chuyến, phát hiện ra mình tu luyện Huyết Cương quyết, đó chính là một đại họa. Cho nên phải rời khỏi nơi này, không chỉ là vì tiền đồ của mình, cũng là vì sự an toàn của người thân.

Dư Tắc Thành cũng không trở về huyện thành Sơn Trúc, mà bổ sung đầy đủ chân nguyên, ngự kiếm trở về thành Lâm Hải, đáp xuống mặt đất bên ngoài thành Lâm Hải chừng ba dặm, sau đó nhanh chóng tiến vào trong thành.

Hết thảy diễn ra tự nhiên, Dư Tắc Thành bẩm báo với mẫu thân, sau đó lại báo cáo với Mã Lão Hắc, sau đó trong ba ngày đắm chìm vào trong nỗi niềm ly biệt.

Đầu tiên phải chuyển giao quyền lợi trong huyện thành Sơn Trúc, Cao Phong tiếp nhận quyền của Dư Tắc Thành, làm Đà chủ, Đồ Du Tử trở thành nhân vật số hai, khống chế võ lực phân đà Sơn Hổ.

Kế đó Dư Tắc Thành đưa mẫu thân và đệ đệ đến Đại viện Dư gia ở lại nhưng ở nhà cũ vẫn duy trì như bình thường, tránh cho sau này Dư Tắc Thành và muội muội hắn trở về không tìm thấy nhà mình.