Đăng vào: 11 tháng trước
Edit: jena
Quả nhiên...!Ở thế giới thực cũng có làng Hạ Hà và Lạc Viên, quá kỳ lạ.
Khí lạnh bỗng chốc lan ra khắp người anh.
Sở Nhuế chăm chăm nhìn máy tính, không nhúc nhích, đồng nghiệp nữ bên cạnh anh gọi vài lần anh cũng không có phản ứng.
"Anh Sở Nhuế!"
"Hả?" Cuối cùng anh cũng phản ứng lại: "Sao thế?"
"Bạn anh đến tìm anh kìa, còn đang chờ ở dưới đó."
Sở Nhuế ngạc nhiên, bạn của anh?
Sao anh lại có bạn đến đây?
Trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ, anh vọt xuống dưới lầu, nhanh chân lao vào thang máy, ồ ồ thở dốc.
Con số trên thang máy dần giảm xuống, anh thở càng nặng nề, trong lồng ngực có con thỏ nhảy nhảy bang bang, cho đến khi anh nhìn thấy người kia.
"Sao lại là cậu?!"
Chị gái ngồi sau bàn tiếp tân thò đầu ra nhìn, ánh mắt sáng quắc, cậu trai kia đẹp trai quá, còn đeo khuyên tai, quá sành điệu, cô muốn tới xin số điện thoại.
Thương Trọng Lệ nhướng mày trái: "Anh có vẻ thất vọng nhỉ, anh nghĩ là ai?"
Anh còn nghĩ rằng là Hoa Lạc Thâm.
Vì qua nhiều năm như vậy, anh chỉ có mỗi Hoa Lạc Thâm là bạn.
Thương Trọng Lệ khoanh hai tay trước ngực: "Tôi đến nhà anh, thấy không có ai nên đến công ty tìm." Cậu thấy Sở Nhuế không có phản ứng gì: "Sao anh không hỏi vì sao tôi biết công ty của anh?"
"Khó lắm à?" Sở Nhuế liếc cậu một cái, xã hội hiện đại, muốn biết đơn vị công tác của một người rất đơn giản, có rất nhiều con đường để tra cứu.
Thương Trọng Lệ bĩu môi gật đầu: "Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đi theo tôi." Cậu xoay người rời đi, đi được vài bước thì thấy có gì đó không đúng, cậu quay đầu nhìn.
Sở Nhuế đã xoay người vào trong thang máy.
Cậu đuổi theo, túm lấy cánh tay anh: "Này, tôi nói anh đi theo tôi mà!"
Chị gái lễ tân hơi rụt đầu, rút nửa bàn chân vừa thò ra ngoài.
"Tôi có nói là muốn đi với cậu không?" Sở Nhuế bất mãn tránh ra...!nhưng không làm gì được.
Thương Trọng Lệ: "Như vầy, anh cứ đưa ra điều kiện, muốn một tháng bao nhiêu tiền, tôi đều trả được hết."
Chị gái lễ tân: F*ck! Tình huống gì đây? Cậu trai trẻ tuổi này là giám đốc ngầu lòi trong truyền thuyết?
Sở Nhuế nhíu mày: "Có ý gì? Là đến chỗ cậu làm?"
Thương Trọng Lệ: "Cũng không khác lắm.
Tóm lại là chắc chắn tốt ở làm ở chỗ này.
Sau này anh vào trò chơi tôi cũng có thể bảo vệ cho anh...!Anh còn có gì không hài lòng không?"
Sở Nhuế luôn cảm thấy phần lớn thời gian, hành vi của Thương Trọng Lệ khá ấu trĩ, bây giờ càng thấy điều ngày một cách sâu đậm.
"Tôi không đi." Sở Nhuế không kiên nhẫn nói: "Cậu thả tay ra, không thả tôi gọi bảo vệ."
Cứng miệng nhỉ! Thương Trọng Lệ nhướng mày, trong chớp mắt đã ôm lấy eo Sở Nhuế, vác anh lên vai.
Sở Nhuế không kịp phòng ngừa, sợ tới mức chỉ chụp lại được mắt kính của mình: "Cậu thả tôi ra! Thả tôi xuống! Cậu bị điên hả?!"
Người ở trên vai tốt xấu gì cũng cao 1m7 mấy, khổ người cũng không tính là nhỏ, còn nhích tới nhích lui, Thương Trọng Lệ nôn nóng: "Quậy nữa là tôi ném anh xuống đất."
Sở Nhuế im lặng như con gà chết.
Chị gái lễ tân há hốc mồm nhìn hai người đàn ông ra khỏi công ty, cậu đẹp trai nhỏ tuổi cao ráo vác anh trai mắt kính vào trong xe hơi màu đen.
Ôi trời đất ơi, thời buổi này trai đẹp không chỉ gay mà còn thích chơi trò cưỡng chế!
——
Suốt quãng đường đi, Sở Nhuế luôn im lặng.
Thương Trọng Lệ cũng không nói gì với anh.
Một người dựa lưng vào ghế, một người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sau, Sở Nhuế hơi liếc mắt qua, sau đó sốc ngay tại chỗ.
Ở phía trên, trên ghế lái, một bộ quần áo đang lơ lửng điều khiển vô lăng.
Bây giờ không phải ở trong trò chơi mà là ở thế giới hiện thực, còn là ban ngày ban mặt, bên ngoài người đi đường tấp nập nhộn nhịp cũng là người sống thật sự, Sở Nhuế không khỏi khiếp sợ, nhìn sang Thương Trọng Lệ, sau đó im lặng thu hồi tầm mắt.
Quên đi, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, co được dãn được, anh chỉ là một người bình thường không đấu lại yêu ma quỷ quái của chủ nghĩa siêu hiện thực.
Xe chạy đến một khu biệt thự xa xôi của thành phố S, đến địa điểm, Thương Trọng Lệ bước xuống xe, đang chuẩn bị lôi Sở Nhuế ra thì anh đã nhào xuống xe trước, đẩy gọng kính: "Tôi...!Tôi tự mình đi.
Thương Trọng Lệ nghiền ngẫm cúi đầu nhìn Sở Nhuế: "Sao đột nhiên ngoan thế?"
Sở Nhuế xấu hổ nặn ra một nụ cười.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy ngọn núi hùng vĩ không xa, cả thành phố S với khu vực địa lý chỉ toàn vùng đồng bằng này chỉ có nơi đây có ngọn núi Khinh Duyên, ngọn núi duy nhất trong thành phố, còn có thể mua được một ngôi nhà ở đây, xem ra Thương Trọng Lệ đúng là một đứa trẻ của một gia đình giàu có.
Nhưng nhìn từ cách ăn mặc hầm hố và tính cách coi trời bằng vung của cậu cũng có thể đoán ra được phần nào.
"Nhớ đi theo kịp tôi." Thương Trọng Lệ nói.
Sở Nhuế quay đầu nhìn, một tòa biệt thự ba tầng xuất hiện trước mặt anh.
Vị trí của biệt thụ thấp hơn so với những căn biệt thự khác một chút, phong cách cũng nghiêng về phương Tây, tường sơn màu trắng, không có hoa văn trang trí dư thừa, cửa màu đen làm bằng đá cẩm thạch.
Xung quanh biệt thự có nhiều bóng râm, chẳng trách khi nãy xe từ dưới núi lên khó nhìn thấy sự hiện diện của nó.
Vừa vào bên trong, Sở Nhuế liền cảm thấy cả người rét tun, anh run rẩy, túm lấy vạt áo của Thương Trọng Lệ.
"Làm sao nữa?"
"Nhà cậu...!Sao nhà cậu...!Lại lạnh quá vậy?"
Thương Trọng Lệ nhìn anh: "Anh sợ?"
Sở Nhuế mím môi, đôi môi hoàn toàn tái nhợt.
"Anh sợ gì chứ, đây là nhà của tôi, tôi sẽ không ăn thịt anh, người nhà tôi cũng không có ai ăn thịt anh." Thương Trọng Lệ cúi đầu nhìn anh, bộ dạng đúng là bị dọa sợ: "Thôi quên đi, anh bám vô áo tôi, đi theo tôi."
Sở Nhuế cứng đờ người, gật gật đầu, theo sát Thương Trọng Lệ.
Phòng khách rất lớn nhưng cũng thực trống trải, ngoại trừ vật dụng bình thường thì cũng chỉ có một cái cầu thang.
"Anh về rồi!"
Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh, Sở Nhuế bị dọa, tay đang túm quần áo liền túm lấy cánh tay Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ cũng cảm thấy khó chịu, thật ra cậu không thích người khác chạm vào người, không vui mà nói: "Anh sợ tới mức này luôn hả? Chậc..."
Sở Nhuế không dám quay đầu lại nhìn: "Cậu muốn tôi...!ở...!ở nhà cậu...!đi làm hả?"
Thương Trọng Lệ: "Anh sợ cái gì?"
Anh sợ gì? Phía sau không có tiếng bước chân, đột nhiên vang lên tiếng người, ai mà không sợ? Ai mà không sợ!
"Ly Việt, em dọa anh ta rồi, không thấy hả? Xuống dưới đây cho anh!" Thương Trọng Lệ ngửa đầu nói lên phía trên, nhưng trên không không hề có ai, điều này càng khiến Sở Nhuế sợ hơn, cho đến khi nghe thấy tiếng gió mới thở ra được một hơi.
"Ngại quá, em ở trên tường mãi cũng đã quen, ông và ngài ấy đang ngồi uống trà trong vườn hoa, chờ bạn của anh lâu lắm rồi." Là một giọng nam.
Sở Nhuế giữ chặt trái tim đang đập nhanh, an ủi chính mình, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đó là một người con trai có vẻ ngoài như người bình thường, tuổi tác trông cũng cỡ Thương Trọng Lệ.
Trời tháng tư, cậu mặc một cái áo thun ngắn tay, hai cánh tay trần mảnh mai tinh tế, cả người phát sáng trông hoàn toàn đối lập với Sở Nhuế đang run bần bật.
"Bạn của anh đẹp quá."
Thương Trọng Lệ nghi ngờ mình nghe lầm, cúi đầu nhìn thoáng qua Sở Nhuế ở sau lưng, có chút châm chọc: "Hả? Anh ta mà đẹp? Ly Việt, thẩm mỹ của em hình như khác với người thường rồi."
Sở Nhuế cạn lời.
Người tên Ly Việt chỉ cười cười: "Diện mạo của anh ấy thuộc dạng đạm nhan, rất ưa nhìn, sau này coi chừng anh bị vả mặt."
Bỗng nhiên được người ta khen, Sở Nhuế bỗng cảm thấy hơi áy náy.
Anh đang muốn nói cảm ơn thì người trước mặt đột nhiên biến thành một làn khói nhẹ, sau đó một lá bùa vàng rơi xuống mặt đất.
"Cậu ấy..." Sở Nhuế siết lấy tay Thương Trọng Lệ.
"Trò vặt thôi, chẳng có gì lạ." Vừa lúc Sở Nhuế tiếp tục bám lấy cậu, Thương Trọng Lệ không thèm quay đầu, kéo anh đi về phía vườn hoa.
Khác với phong cách phương Tây ở bên ngoài, cả khu vườn như chốn bồng lai tiên cảnh giữa núi thẳm khói xanh.
Một ngọn suối nhỏ chảy dọc qua rừng trúc, xa xa có một ông lão mặc trường bào màu trắng đang chống gậy ngồi uống trà giữa rừng trúc, miệng mấp máy, giống như đang nói chuyện với ai đó.
"Cậu ấy tới rồi, đang ở dưới lần."
"Là người mà ông nói?"
"Đúng vậy."
"Dáng vẻ này...!hẳn là người thường, ông đừng làm cho cậu ấy hoảng sợ."
Ông ấy đang nói chuyện với ai vậy? Nhận thức của Sở Nhuế trong khoảng thời gian được đổi mới, khi đến gần, ông lão không nói chuyện với người kia nữa, ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
"Ông nội, con mang người đến rồi." Thương Trọng Lệ đứng trước ông lão thì trở nên hiền lành hơn rất nhiều.
Ông lão gật gật đầu, ánh mắt hiền hậu đánh giá Sở Nhuế: "Không tồi nha, không tồi, đúng là đứa nhỏ này."
Sở Nhuế sững sờ tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ông lão vui vẻ đứng dậy, nắm lấy bả vai Sở Nhuế, hơi dùng sức, xương bả vai anh như bị búa đập vào, Sở Nhuế không ngờ một ông lão lớn tuổi lại có sức lực như thế này, đau đến nhíu cả mày.
"Không tồi, không tồi, xương cốt cũng tốt lắm! Nhà con còn có ai nữa không? Bây giờ đang ở đâu? Thân thích bạn bè thì sao?"
Sở Nhuế nhìn ông lão kỳ lạ trước mặt, ông ấy đang hỏi thăm hộ khẩu nhà mình hả?
"Ông có nghe Trọng Lệ nói là con đang tìm một người bạn đang mất tích đúng không? Con muốn tìm bạn mình quay về đúng không?" Giọng điệu của ông lão rất hiền từ, Sở Nhuế theo bản năng gật gật đầu.
"Ông cũng biết Tầm Bí ạ?" Sở Nhuế hỏi ông, anh nhớ rõ rằng trên tấm card của trò chơi có nhắc nhở người chơi không được tiết lộ về thông tin trò chơi, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Ông lão gật đầu: "Tùy tiện tiết lộ sẽ bị trừng phạt."
Sở Nhuế cả kinh, ông ấy có thể đọc được suy nghĩ của mình?
Ông lão cười ha ha: "Ông không có nghe thấy con đang nghĩ gì đâu."
Sao lại không? Ông đang hù ai vậy?
"Nếu con sống bằng tuổi ông thì mỗi một biểu tình cũng biết được người đó đang nghĩ gì." Ông lão giải đáp
Tuổi? Ông nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn 50 tuổi, tuy đầu tóc đã hoa râm, làn da lại được bảo dưỡng khá tốt.
"Chà, ông đã hơn 100 tuổi lâu lắm rồi..."
!( ̄□ ̄;)Sở Nhuế khiếp sợ.
"Con có biết vì sao ông biết không? Nhờ Trọng Lệ cả, tấm card của nó là của người khác, nó muốn nói gì cũng được, quy tắc trò chơi không khống chế được nó."
Sở Nhuế cau mày.
"Con hiểu gì không?" Ông lão cười hỏi.
Sở Nhuế nghĩ rằng chẳng lẽ tấm card của Thương Trọng Lệ cũng giống với tấm card đánh số 4399 của anh?
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Thương Trọng Lệ (vả mặt bép bép): Em sai rồi, vợ ơi, vợ là đẹp nhất
02.10.22.