Đăng vào: 12 tháng trước
Bỏ mặc sự phản kháng mạnh mẽ của cô mà mạnh bạo xé rách bộ váy cưới cô đang mặc trên người. An Hạ vô cùng khiếp sợ trước hành động của anh, cô ra sức vùng vẫy, hai tay gắt gao ôm lấy ngực bảo vệ cơ thể không cho anh nhìn thấy.
"Che cái gì? Đâu phải lần đầu cơ thể cô được đàn ông ngắm, không biết cô đã nằm dưới thân bao nhiêu thằng đàn ông rồi mà còn bày ra bộ mặt như ai cưỡng bức cô tới nơi vậy.”
Cô trừng mắt cảnh cáo anh.
"Anh buông tôi ra..anh mà dám làm gì tôi... tôi.. báo công an vì tội anh làm nhục tôi đấy.”
An Hạ cố gắng trấn an bản thân nhưng cô sai rồi, người ở trước mặt cô là Chu Hạo. Tổng giám đốc tập đoàn Chu thị thì có gì khiến cho anh ta sợ.
"Đây là chuyện vợ chồng nên làm cô kiện được gì?”
Anh nhấn mạnh hai chữ vợ chồng với cô. Cô không chịu thua mà tìm cách khích bác anh.
"Tôi không tự nguyện anh cũng không được làm càn, không tôi, tôi sẽ la lên đó."
"La đi, la lớn lên đi xem ai sẽ cứu cô, ngoan ngoãn mà làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đi.”
Anh trợn to mắt thách thức cố.
“Không không...ưm...ưm.”
An Hạ tính phản bác lại nhưng đã bị anh mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của mình.
Mặc cô ra sức đưa tay đánh trên lưng anh, Chu Hạo vẫn mạnh bạo mà chuyển từ môi hôn xuống cổ, rồi xuống xương quai xanh gợi cảm của cô.
An Hạ khó chịu trong người mà uốn éo cơ thể, cô đó giờ không có tiếp xúc thân mật với đàn ông, nên cô cũng không biết được cảm giác khó chịu trong người bây giờ là như thế nào. Nhưng cô biết cô sắp bị anh hành hạ rồi, cô không muốn lần đầu tiên của mình lại mất vào hoàn cảnh này, cô thật sự không muốn.
An Hạ nhìn anh nghẹn ngào nói:
“Anh tha cho tôi đi...tôi cầu xin anh.”
Khi nói xong câu nói đó thì thật sự cô không kiềm chế được nữa mà rơi nước mắt.
Chu Hạo mặc kệ cô mà mạnh mẽ kéo hai tay cô ra, sau đó hai bầu ngực sữa đầy đặn nhảy ra xuất hiện trước mắt anh, anh khẽ nuốt nước miếng một cái, xong không chần chừ mà cúi xuống ngậm lấy một bên quả anh đào.
Anh đột nhiên hành động như thế làm cô không kịp phản ứng mà chỉ biết rên lên một tiếng " ưm" xong cong người lên.
Chu Hạo sau khi trêu đùa thỏa thích thì liền mạnh mẽ lôi kéo quần nhỏ của cô ra.
Cô đang trong trạng thái vừa sung sướng vừa khó chịu thì cảm giác được anh cởi quần lót của mình, thì liền giật mình la lên phản khán mạnh mẽ.
Anh kiềm chặt cơ thể cô lại, rồi kéo hai tay cô khống chế trên đỉnh đầu.
Sau đó tách chân cô ra, không chút do dự mà đâm mạnh vào.
"Aaaaaaa...đi ra đau quả.”
Nước mắt vô thức chảy ra ngày một nhiều, lòng bàn tay của cô bây giờ đã bắt đầu rớm máu vì cô bấu mạnh vào, khuôn mặt đầy sự tuyệt vọng trên đó.
Cô nói giọng đầy đau đớn cùng oán hận.
"Tôi hận anh, tôi ghét anh.”
Cô càng chửi mắng anh thì anh càng luân chuyển mạnh hơn, khiến cô từ đau đớn dần chuyển sang thở dốc kịch liệt, sau đó thì cùng hòa nhịp vào với anh.
Suốt một đêm đó anh hành hạ cô tới ngất xỉu vài lần xong gần rạng sáng mới buông tha cho cô, có lẽ đây sẽ là ngày mà cô khó quên nhất trong cuộc đời này.
Vì nó làm cô cảm thấy bản thân tủi nhục, xấu hổ, cô không có cảm giác gì gọi là thân mật với chồng, mà cô có cảm giác bản thân bị người ta đang cưỡng hiếp mình.
Sáng hôm sau.
Chu Hạo từ trên lầu đi xuống với vẻ mặt không mấy vui vẻ, hơi thở cũng trở nên nguy hiểm.
Chuyện tối hôm qua nó như mang đến một sự sỉ nhục đối với anh, nếu không phải vì trả thù thì đừng mong anh muốn đụng chạm vào cô ta.
Thứ dơ bẩn như cô ta chỉ khiến anh thêm chán ghét. Nhưng có lẽ mãi sau này anh sẽ phải hối hận về những gì mà mình đã suy nghĩ ngày hôm nay. Lúc anh tiến vào cô ấy, anh bị sự tức giận của bản thân mà không để ý đến cô ấy đau đớn như thế nào vì chịu sự thô bạo của anh. Nếu giây phút ấy anh để lại một tia lí trí thì có thể nhận ra cô ấy là lần đầu, chứ không như anh nghĩ.
Vừa cài cúc áo anh vừa kêu lên:
"Quản gia."
Quản gia Lý trong bếp nghe thấy anh gọi thì lập tức dừng lại mọi công việc mà chạy vội lên, rồi đứng thẳng người cung kính nói:
"Thiếu gia! Cậu kêu tôi có gì căn dặn?” Chu Hạo không cảm xúc lên tiếng:
"Hôm nay bỏ đói cô ta, nói tất cả người hầu là không được cho cô ta ăn bất cứ thứ gì. Còn nữa, lên kêu cô ta thức dậy và lau dọn hết căn biệt thự này cho tôi. Ở cái căn nhà này cô ta không xứng làm chủ mà chỉ là một con ở được tôi mua về.”
Quản gia Lý nghe xong rùng mình một cái.
Từ khi nào thiếu gia trở nên tàn nhẫn như vậy? Không cho ăn đã quá lắm rồi, mà còn bắt phu nhân phải dọn tất cả mọi thứ ở đây.
Phải biết căn biệt thự này nó lớn như thế nào, hằng ngày người giúp việc phải hơn bảy người mới có thể dọn dẹp sạch sẽ. Thế thì mỗi một mình thiếu phu nhân làm sao cô ấy có thể làm hết?
Không nghe tiếng quản gia trả lời, anh nhíu mày quay qua hỏi:
"Nghe không rõ?"
Lúc này quản gia mới phục hồi lại tinh thần, gấp gáp trả lời:
"Không, không tôi nghe rất rõ ạ. Nhưng mà thiếu gia, thiếu phu nhân là con gái tay chân yếu đuối nếu để cô ấy làm hết, thì e là sức của cô ấy sẽ chịu không nổi.”
Chu Hạo không vui nhìn bà.
"Bà nhiều lời quá rồi đấy, tôi tôn trọng bà nhưng không phải cái gì cũng sẽ bỏ qua.”
Biết anh không vui quản gia cũng không dám xía vào chuyện của hai người nữa, mà lui ra sau một bước, khẽ gật đầu với anh.
“Xin lỗi thiếu gia, tôi không có ý đó tôi sẽ nói lại với thiếu phu nhân.”
"Hu!"
Anh nóng giận hừng hực đi nhanh ra xe và không thèm để ý tới bà, nếu ở đây lát nữa thế nào cũng sẽ thấy mặt của cô ta. Anh thà nhìn mấy con ở quán Bar, chứ không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét đó.
Quản gia đợi anh đi rồi mới thở ra một hơi, cảm thương cho số phận của người con gái ấy.
Bà không biết giữa họ có nỗi lòng gì không nói ra, nhưng bà thật sự đau xót cho thiếu phu nhân khi bị thiếu gia đối xử như vậy. Đôi lúc bà không hiểu tại sao thiếu gia không yêu thiếu phu nhân nhưng lại muốn cưới cô ấy về, chỉ để trừng phạt thôi sao?
Lắc đầu một cái, bà quay người bước lên lầu.
[...]
An Hạ trải qua trận giày vò của anh mà thân thể giờ đây chỉ toàn là đau đớn, cô lê tấm thân đầy những dấu vết hoan ái mà chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn mình trong gương cô nhớ lại những ủy khuất mà anh đã gây ra cho mình đêm qua, cô ôm lấy thân thể ngã khụy xuống sàn khẽ lẩm bẩm:
"Chu Hạo! Tôi không gây thù oán gì với anh cớ sao anh lại làm thế với tôi? Nếu không phải vì mọi người năn nỉ cầu xin uy hiếp tôi, thì còn lâu tôi mới chịu gả cho một tên khốn nạn như anh.”
Mắt cô thể lương nhìn về một hướng, số phận của cô không thể cứ như vậy mà thua dưới tay anh. Cô không phải là một cô gái yếu đuối mà ai muốn làm gì cũng được. Đây chỉ mới là bắt đầu, phía sau còn nhiều chông gai mà cô cần phải vượt qua và cô không cho phép bản thân mình gục ngã, yếu đuối.
Nắm chặt tay lại, cô nghiến răng nói thầm:
"Chu Hào! Tôi sẽ bắt anh trả giá với những gì mà anh đã gây ra, ngày đó sẽ không xa đâu.”
Cô hít thật sâu vào để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó vịn lấy vách tường kế bên mà chậm rãi đứng lên. Nhìn bản thân trong gương một lần nữa, bây giờ nó tàn tạ đến nỗi mà cô còn không nhận ra đó là mình. Chỉ trong một đêm nó đã thay đổi hoàn toàn như thế sao?
Cô khẽ nở nụ cười trấn an bản thân rồi bắt đầu bước vào bồn tắm và nằm xuống thư giãn.