Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình
Đăng vào: 12 tháng trước
Bước vô thức trên con đường đã vắng bóng xe cộ, chỉ còn cái bóng đen kéo dài xuống mặt đường đang dần dần hiện hữu.
Doãn Lạc Lạc đầu óc mơ hồ, tựa như mất hết sức lực, đôi chân lảo đảo vài cái cả thân thể muốn quỵ xuống, may mắn có người đỡ cô dậy.
Nâng ánh mắt mờ mịt cô cảm nhận được gương mặt người đàn ông kia đang lo lắng cho cô, bất giác Doãn Lạc Lạc tự bật cười, hóa ra trên đời này, cô còn có người lo lắng cho sao.
Sau đó liền ngất đi, không còn nhớ gì nữa.
Tiêu Nhất Hàn nhớ rõ, cô chỉ vừa mới rời khỏi cách đây không lâu, tại sao lái xe nhanh như vậy vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, đột nhiên trong lòng hắn trầm xuống, đôi mắt xanh lục ma mị khẽ tỏa sáng trong bóng tối, tựa như ánh hào quang rực rỡ tươi đẹp nhất luôn được cất dấu cẩn thận.
Tay siết mạnh vào vô lăng, hắn bẻ tay lái hướng về biệt thự.
" Thiếu gia cậu về rồi, Doãn tiểu thư đâu, tại sao không về cùng vậy?"
Lời dì Tô vừa dứt, cặp chân mày càng thêm nhướng cao hơn, đôi mắt lúc này đã tối đi vài phần, ngôn ngữ càng tăng thêm độ lạnh lẽo.
" Cô ta chưa về nhà, tốt lắm Doãn Lạc Lạc" hắn tức giận bỏ đi, lái xe rời khỏi. Để hắn xem ngày mai cô có thể giải thích như thế nào với hắn.
Ánh sáng chiếu vào căn phòng, mang theo mùi hương nhàn nhạt của loài hoa oải hương sắc tím, Doãn Lạc Lạc đầu đau như búa bổ, toàn bộ dây thần kinh như đứt ra từng cộng, khó chịu nhấc mi mắt tỉnh dậy.
Xung quanh được trang bày tỉ mỉ, nội thất cầu kỳ, xa hoa, cánh cửa sổ bằng kính hơi hé mở, một mùi hương dễ chịu xộc thẳng vào cánh mũi trắng trẻo của cô.
Căn phòng hoàn toàn xa lạ, chiếc giường này cũng hoàn toàn xa lạ.
Không phải là đêm qua cô say quá liền đi lộn phòng nhà ai ngủ rồi chứ, kinh hãi bật dậy, quên cả cơn đau nhức đang lan tràn, thậm chí cơ thể tứ chi đang tê liệt, cô vẫn kiên quyết gạt qua một bên.
Chân trần chạm nhẹ xuống mặt nền mát lạnh, trái tim cô dường như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Tự hỏi chính mình, đây là đâu?
Cạch, cánh cửa phòng từ từ mở ra, một bảo mẫu nhẹ nhàng đi vào, nhìn cô kính cẩn cúi đầu " Tiểu thư, cô dậy rồi, thiếu gia đang đợi cô dưới bàn ăn, nhanh chóng thay đồ rồi xuống dưới ạ. Đồ đã để sẵn trên đầu giường"
Doãn Lạc Lạc không hiểu cái gì, đưa ánh mắt nhìn bộ đồ trên đầu giường, miễn cưỡng cầm lên mặc vào.
Thôi kệ, cứ rời khỏi nơi này trước đã rồi tính, cô không nghĩ đến mình lại say thành ra bộ dạng này, cả một đêm không trở về, không biết hắn đã biết chuyện này chưa, trong lòng thầm mong trăm ngàn lần hắn đừng có phát hiện ra, nếu không...
Doãn Lạc Lạc lắc đầu không dám nghĩ tới nữa, vừa bước xuống dưới lầu, bảo mẫu đã giúp cô kéo ghế ra ngồi, đối diện chính là đôi mắt màu đen láy kiên định đang vững vàng nhìn cô, hơi nở nụ cười.
" Dậy rồi à, mau ngồi xuống đây ăn sáng"
" Anh, sao tôi lại ở đây?" Doãn Lạc Lạc kinh ngạc mở lớn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, sao cô có thể ở đây được chứ!
Nhà Lương Hạ Minh!
" Tối qua em say rượu bất tỉnh trên đường, là tôi đưa em về" anh thản nhiên mở miệng, nụ cười ôn nhu, ấm áp tựa như cơn gió mùa thu, không khiến người khác khó chịu, ngược lại thoải mái cực kỳ.
" À, cảm ơn anh, thật ngại quá. Hôm qua mọi người trong công ty có hẹn đi ăn tối, em uống quá cho nên...." cô gãi đầu, xấu hổ đứng im nhìn Lương Hạ Minh, đôi chân trần tựa như lông vũ mơn trớn trên mặt sàn.
Lương Hạ Minh bật cười nhìn cô, tao nhã mở miệng " Ngồi xuống ăn đi, xong tôi sẽ đưa em về"
Bỏ qua vấn đề xấu hổ kia, cô lập tức ngồi xuống, cái bụng chết tiệt không ngừng kêu réo nãy giờ, vẫn là ăn trước thì hơn.
Một ít trứng chiên, bơ và bánh mì, cô đem bỏ vào miệng ăn ngon lành, trên bàn vẫn còn rất nhiều món tráng miệng khác nhau.
Doãn Lạc Lạc ăn xong, liền lau khóe miệng nhìn Lương Hạ Minh.
" Tôi ăn xong rồi"
" Được rồi, về thôi" Lương Hạ Minh đưa cô ra xe, cô ngoảnh mặt lại nhìn ngôi biệt thự đang dần dần rời xa, quả thực không khí dễ chịu, xung quanh được trồng rất nhiều hoa, còn có cả đài phun nước.
" Thích không?" bất ngờ Lương Hạ Minh lên tiếng, khiến cô dời tầm mắt nhìn về phía anh, gật đầu.
" Thích"
" Nếu lần sau em có thời gian, tôi sẽ tới đón em đến đây, bao nhiêu lần cũng được"
Doãn Lạc Lạc hiểu thành ý của anh, căn bản là cô rất áy náy, người tốt như anh, sau này sẽ có rất nhiều cô gái để ý, cũng có thể yêu anh say đắm, ví dụ như Ân Tiểu An, cô ấy không nói ra, nhưng là trong lòng cô hiểu rõ nhất, Ân Tiểu An đối với Lương Hạ Minh đã không chỉ đơn giản là bạn bè.
" Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi"
" Đừng khách sáo với tôi như vậy, em làm tôi không nỡ chút nào"
Bọn họ nhìn về phía trước rồi bật cười, cô rất ít khi được vui vẻ như thế này, lại có thể thoải mái cùng người đàn ông này trò chuyện, không bị trói buộc cũng chẳng hề chèn ép.
" À, phía trước là tới rồi, anh chạy chậm lại" Cô chỉ tay về phía trước, ánh mắt anh đột nhiên tối lại, tiếng thắng xe vang lên, Doãn Lạc Lạc tạm biệt anh, đưa tay mở cửa xe, rồi đẩy mạnh ra.
Bước chân vừa chạm xuống mặt đất, liền bị thân hình cao lớn trước mặt làm cho kinh sợ, không khỏi lùi lại phía sau vài bước, Lương Hạ Minh nhìn thấy vậy cũng không chút chần chừ mở cửa xe đi đến bên cạnh cô.
" Thật tốt, Doãn Lạc Lạc, cô lại đây" âm thanh mờ mịt tựa như ma quỷ truyền tới, càng lúc càng đến gần phía cô, Doãn Lạc Lạc bất giác rùng mình, toàn thân run rẩy kịch liệt, dẫu cho cô không hề làm gì sai, nhưng ánh mắt Tiêu Nhất Hàn nhìn cô lại khiến cô giống như bị chồng mình bắt gặp ngoại tình vậy, thật không biết phản ứng như thế nào.
" Là Lạc Lạc say rượu bị bất tỉnh, tôi chỉ giúp cô ấy một chút thôi, người làm chồng như anh, ngay cả vợ mình cũng không thể bảo vệ được, thì đứng ở đây có tư cách gì"
Hai đôi mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí đang giao nhau, cô đứng ở giữa có chút mất bình tĩnh, sợ ảnh hưởng đến người khác, còn là người đã giúp cô, cảm thấy anh không nên bị cuốn vào câu chuyện cá nhân của bọn họ thì hơn.
" Lương Hạ..."
" Từ khi nào chuyện người khác anh lại thích quản như vậy, Lương tổng anh nhàn nhã nhưng cũng không thể kiếm người đã có gia đình trêu chọc được" dừng lại một chút, đôi chân hắn không chút lưu tình bước về phía cô, đem tay lớn kéo eo cô lại " Huống hồ vợ chồng cãi nhau là chuyện không tránh khỏi"
" Tiêu Nhất Hàn, nếu ngày nào đó, tôi phát hiện anh làm tổn thương Lạc Lạc, tôi nhất định sẽ đem cô ấy đi cùng" Lương Hạ Minh lời nói dứt khoác, giống như lời nói của vua một khi đã định quyết không rút lại, tất nhiên câu nói đó đã ảnh hưởng không ít đến Tiêu Nhất Hàn, bàn tay giữ chặt eo cô giống như đang dùng sức bóp nát thành từng mảnh, khiến cô hơi nhíu mày động đậy, đôi chân run run nhìn bọn họ đang không ngừng nói chuyện.
" Lương Hạ Minh, anh về trước đi, tôi sẽ không sao đâu" lúc này lời nói của cô hình như có chút dư thừa với hắn, chỉ càng khiến hắn thêm tức giận, nộ khí ngông cuồng.
" Lạc Lạc..." định nói gì đó nhưng có vẻ anh đang làm mọi chuyện rối ren thêm, bảo vệ cô không thể dùng cách này, chỉ đợi thời cơ thích hợp rồi đem cô rời khỏi tên đàn ông tuyệt tình kia.
Sau đó, Lương Hạ Minh đau lòng leo lên chiếc xe màu đỏ, nhấn chân ga thật mạnh, chiếc xe như cơn gió dữ dội gào thét biến mất trước tầm mắt bọn họ.
Quay mặt nhìn hắn, cô đã thấy Tiêu Nhất Hàn thực sự tức giận rồi, lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng liền bị hắn túm cổ áo lôi thẳng vào bên trong.
Dì Tô thấy cô trở về lập tức vui mừng, nhưng sắc mặt bọn họ rất tệ, nhất là Tiêu Nhất Hàn, có lẽ sắp có chuyện lớn xảy ra rồi, bà định tiến lên phía trước ngăn cản, Tiêu Nhất Hàn chỉ tức giận hét lớn " Cút hết ra ngoài cho tôi"
Giây sau liền đem thân thể cô ném mạnh xuống nền nhà, lưng cô như bị dùng sức quá mạnh liền va vào cạnh bàn, cảm giác đau buốt lan từ gót chân đến đỉnh đầu, cô khó chịu rên thành tiếng, chưa kịp ngẩng đầu lên lại bị Tiêu Nhất Hàn xông tới, đem hai bàn tay to lớn thô sáp bóp chặt vào cổ cô.
Doãn Lạc Lạc vô lực giãy dụa, chỉ càng khiến hắn thêm hung hăng, đôi mắt vằn lên tia đỏ như máu, mọi giác quan thần kinh căng thẳng đến tột độ, khiến cô không khỏi hoảng sợ.
" Anh...mau...buông...tôi.......ra"
Cố nặn ra từng chữ, hơi thở dần dần yếu ớt, sắc mặt phút chốc tái nhợt, toàn thân mất sức sống để mặc hắn cường bạo, rất nhanh liền nghe giọng nói phẫn nộ của hắn " Doãn Lạc Lạc, một đêm kia triền miên quấn quýt với hắn ta, có phải rất phấn khích liền quên đường về nhà"
" Tôi...không...có"
Cố gắng đưa tay lên, dùng hết sức kéo bàn tay hắn ra, nhưng bất khả kháng cự, yếu ớt dần dần chiếm lĩnh toàn bộ giác quan, nước mắt vì lực đạo của hắn mà chảy quanh khóe mắt, bộ dạng thảm thương, nhợt nhạt đến đau lòng.
" Không có. Cô nói xem, hôm nay tôi còn tận mắt thấy cô cùng hắn ta đi cùng, nghĩ thế nào cũng không ra, hắn đường đường là thiếu gia Lương Thị, lại có thể vì cô mà che chở"
Đưa ánh mắt quét toàn bộ cơ thể cô, chỉ càng khiến hắn thêm khinh thường, phụ nữ bên cạnh hắn, ít nhiều cũng có chút thông minh, một đêm xong liền cuốn gói rời khỏi, mà cô, liên tục cho hắn đội nón xanh, hắn ghét nhất việc bị người khác điều khiển, bị cô vượt mặt làm càn lại càng khiến hắn ghét hơn.
Cô hết lần này tới lần khác đem đến cho hắn phẫn nộ, tất cả đều dường như không thể khống chế, cô chính là người đầu tiên.
" Thả..ra..tôi... Không... Thở... Được"
Cô trợn mắt trắng, hầu như toàn bộ xung quanh cô đều không nhìn thấy rõ được, mờ mờ ảo ảo, chỉ còn chút nữa là hồn xiêu phách tán, hắn liền buông bàn tay ra, cô lập tức hít lấy hít để, cả thân thể sụp đổ trượt dài trên mặt nền, giống như một con mèo con mềm dẻo không có sự sống, dần dần mềm nhũn tại chỗ.
" Nói, hôm qua hai người đã làm những gì, chỗ này bị hắn chạm qua rồi phải không? Hay là ở đây" Tiêu Nhất Hàn lôi cô đứng dậy, cô như con rối mặc hắn điều khiển, cô mệt mỏi không thể giãy dụa được nữa rồi, chỉ đành để hắn đụng tay vào những chỗ trên cơ thể, sự đụng chạm giống như muốn cào xé thành từng mảnh nhỏ, Doãn Lạc Lạc cắn chặt răng đau đớn, cô mệt mỏi quá!!!
Tim cô cũng mệt mỏi quá!!!
Kéo cô vào phòng tắm, hắn tức giận dùng sức đẩy cô té xuống, khuỷa tay bị sức lực lớn của hắn liền đập thẳng xuống nền nhà, bất lực đau đớn nhìn hắn.
Còn hắn như ác ma, đem vòi nước vặn xuống, làn nước lạnh lẽo xối xả phun thẳng vào người cô, thấm ướt bộ đồ trên người, nước làm y phục trên người cô dán sát vào cơ thể, tôn lên đường cong quyến rũ, lọt vào mắt hắn lại giống như đang sỉ nhục, tức giận càng tăng cao.
" Để xem lần sau cô còn dám tùy tiện đi quyến rũ đàn ông nữa hay không, thèm khát đến mức này rồi có cần tôi đem cô vứt cho đám hạ nhân kia xử lý hay không đây, hả"
Lạnh lùng nắm tóc cô giật ngược lên, thân thể yếu ớt vì ngấm nước mà trở nên run rẩy, bờ môi huyết sắc không thấy rõ được là đang sợ hãi hay đang đấu tranh.
" Xin anh, tin tôi, tôi không có" Doãn Lạc Lạc mơ hồ nằm trong vũng nước, mặc cho tên đàn ông kia không ngừng làm đau cô, thân thể giống như bị thanh đao chém qua, từng chút một rỉ máu, còn có cả thân thể đang dần dần đổ máu.
Thế giới này càng lúc càng xa lạ, càng đem khoảng cách những người yêu nhau kéo ra xa.
Đến cuối cùng, bản thân lại đau khổ vì một người, oán than đem bản thân vô vọng giữa không trung, cứ lơ lửng không có điểm dừng.
Cô sợ nhất không phải bị người ta đối xử như thế nào? Mà đáng sợ nhất chính là bản thân mình để mặc cho người ta chà đạp, không chút oán hờn.
Có một thứ còn hơn cả thất vọng, đó chính là tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến mức muốn đứng dậy nhưng lại bất lực không thể nào buông bỏ, bởi phía sau, chính là trách nhiệm của cô, nếu cô yếu đuối buông bỏ, thì tất cả đều trở nên vô ích.