Chương 30: Sự Giận Dữ

Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Post on: 11 tháng ago

.

Mấy ngày trôi qua, hắn cũng không trở về, cô lén lút đi ra phía sau khuôn viên, ở đó không biết tự bao giờ cô liền phát hiện được một bể bơi rộng lớn, xung quanh được trồng hoa hồng đỏ bắt mắt, phản chiếu xuống mặt hồ, hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào chiếc mũi trắng trẻo của Doãn Lạc Lạc.


Thiên nhiên nơi này thực sự rất đẹp đẽ.


Mọi thứ đều đầy đủ không thiếu cái gì?


Mặt hồ trong suốt đang khẽ lay động.
Cô ngồi xổm xuống sàn, sau đó đưa hai chân đạp xuống mặt nước, thích thú khẽ cong đôi môi lên nở nụ cười.
Mấy hôm nay hắn không có ở nhà nên cô tự do đi dạo phía sau khuôn viên biệt thự, ngoại trừ vườn hoa lần trước bị Tiêu Nhất Hàn cảnh cáo, cô cũng không dám nửa bước lại gần đó nữa.
Lại không ngờ đến vô tình phát hiện được một nơi khác so với căn nhà trồng hoa bằng lồng kính kia đẹp hơn gấp trăm lần.


Cứ như vậy thả thân thể nằm xuống mặt sàn, dụi dụi đôi mắt ngước lên nhìn ánh mặt trời bên ngoài phủ xuống, đem theo không khí dễ chịu nhắm chặt mắt lại.


Tầng cao nhất của tập đoàn Tiêu Thị, một bóng dáng cao lớn anh tuấn đang xoay lưng về phía cửa sổ, đem điếu thuốc kẹp chặt giữa hai ngón tay, từ từ thổi nhẹ làn khói trắng bay bổng, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, hắn lạnh nhạt xoay lưng lại, ngồi vào vị trí ghế ngồi, nhàn nhạt mở miệng" vào đi"


Đông Lăng Vũ mở cửa, đem tài liệu đặt trên bàn, đứng đối diện nhìn Tiêu Nhất Hàn, thở dài.


" Đây là số tài liệu thống kê lần tới của tập đoàn NVU, họ nói mấy ngày nữa sẽ qua đàm phán, cậu mang về xem qua coi được không thì cho bọn họ buổi hẹn gặp mặt"


" Được rồi, tôi sẽ xem qua" sau đó im lặng đưa ánh mắt thâm trầm nhìn ra bên ngoài, sau lần ấy, hắn cũng không trở về, ngược lại trong lòng thấy trống rỗng đến âm ỉ.


" Cậu định không về nhà thật à, ở lại đây tăng ca hoài cũng không tốt cho sức khỏe, hay để tôi gọi cô ấy đến đón cậu"


" Shit. Gọi cô ta tới làm gì, không có việc gì nữa thì cậu mau cút ra ngoài" đem thanh âm lãnh khốc rít mạnh, mùi không khí nguy hiểm lan tràn khắp căn phòng.


Từ lúc nào, ai ai cũng nhắc đến tên cô trước mặt hắn, mẹ hắn đường đường là Thiếu Phu Nhân trên vạn người, lại vì cô mà liên tục gọi điện làm phiền hắn, bảo hắn phải săn sóc cô chu đáo, không được làm sứt mẻ bảo bối quý giá. Mẹ hắn nghĩ Tiêu Nhất Hàn sẽ làm như vậy sao, thực ra, hắn chán ghét con người giả tạo của cô còn chưa hết, nói gì đến quan tâm cô chứ, mẹ hắn quả thực nói những lời dư thừa.


Còn Đông Lăng Vũ, bình thường tính tình cổ quái, không xem trọng những gì khác ngoài công việc, lại vì cô ta mà nói tốt mấy lần.


Lương Hạ Minh, tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Lương thị, nắm trong tay vô số cổ phần quý giá, lại có ý đồ với Doãn Lạc Lạc, một người phụ nữ xảo quyệt, lòng dạ đen tối, hết lần này tới lần khác hẹn gặp cô đi ăn, còn trò chuyện vui vẻ, rốt cục mọi người trên thế giới này bị làm sao lại để cô bỡn cợt đùa giỡn nắm trong lòng bàn tay, suy cho cùng, Tiêu Nhất Hàn hắn vẫn phải đề phòng loại người như cô, nhanh tìm cách tống khứ cô rời khỏi đây.


" Cẩn thận có ngày cậu sẽ hối hận" Đông Lăng Vũ trước lúc rời đi liền để lại một câu nói hờ hững, ngược lại giống như một thứ vũ khí sắc bén hung hăng đâm hắn một phát.


" Không có cô ta ở đây tôi mới không hối hận đấy" Tiêu Nhất Hàn trả lời một cách rành rọt, lập tức phủ nhận câu nói vừa rồi của Đông Lăng Vũ.


Nhìn Đông Lăng Vũ phất người rời khỏi, đem cửa phòng đóng lại, không gian bắt đầu yên tĩnh, đem những câu nói vừa rồi của Đông Lăng Vũ lởn vởn trong tâm trí hắn, kỳ thực, lời hắn nói mới là chính xác nhất, cũng chưa từng nghĩ sẽ vì cô mà hối hận, bởi trong tim hắn, ngoại trừ người con gái kia, ai cũng không thể làm hắn lung lay được.


Doãn Lạc Lạc ngồi trên xích đu, khẽ đung đưa qua lại, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng rọi xuống, một mảnh sân vườn đều bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ ảo của ánh trăng trên cao kia, trong lòng cô tự nhiên dâng trào một cỗ chua xót lạ thường, bản thân vốn đã quen với cô đơn, nhưng thực sự bị hắn ghét bỏ đến tận xương tủy vẫn làm lòng cô cô đơn hơn bình thường  gấp trăm vạn lần.


Nghe tiếng động cơ xe dừng phía trước cổng, cô quay phắt người sang nhìn chiếc xe quen thuộc đang dừng lại, người đàn ông to lớn mở cửa xe bước xuống, trái tim cô bất giác đập rộn rạo, không khỏi bối rối đứng bật dậy chạy nhanh vào trong, cũng không biết nói gì với hắn, chỉ muốn tối nay giữa bọn họ đừng xảy ra bất cứ chuyện gì, không gặp mặt có lẽ Tiêu Nhất Hàn sẽ không để ý, mỗi người một phòng ngủ một giấc tới sáng vậy là ổn thôi.


Cô bước vào phòng, đem cửa khóa chặt lại, kéo rèm cửa kín, Doãn Lạc Lạc phủi phủi bàn tay vừa ý, sau đó nhảy lên giường kéo kín mền lên che toàn bộ cơ thể lại, hy vọng hắn nghĩ đến cô đã đi ngủ mà bỏ qua, bởi lần nào bọn họ gặp mặt cũng chỉ có chiến tranh lạnh, càng khiến hắn thêm căm ghét cô hơn mà thôi.


Bước chân vững vàng đi đến dưới chân cầu thang, đôi mắt hẹp dài như chim ưng hơi híp lại, bàn tay đưa lên cổ đem tháo cà vạt ném qua một bên, nhìn toàn bộ căn biệt thự đều tắt đèn tối thui, chỉ chừa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt phát từ phía hành lang.


Khi nãy hắn bước xuống vô tình thấy người phụ nữ kia hớt hải chạy vào trong, rõ ràng ngồi ở xích đu lại thấy hắn trở về liền bỏ chạy mất dáng, cái xích đu kia rõ ràng còn đung đưa, quả thật cô rất biết cách chơi lạt mềm buộc chặt với hắn.


Men theo hành lang bước lên lầu, đôi chân hắn dừng lại trước cửa phòng, bên trong yên tĩnh không tiếng động, Tiêu Nhất Hàn đứng im đưa tay mở nhẹ chốt cửa, bên trong khóa kín khiến hắn nhíu mày không hài lòng.


" Doãn Lạc Lạc, tôi cho cô ba phút mở cửa, tôi không thích nhẫn nại với mấy trò chơi này của cô" đem lời nói sắc bén đậm chất nguy hiểm cảnh cáo cô, cũng không sợ đêm đen tĩnh mịch liên lụy một phát có thể đá văng cánh cửa này ra.


Doãn Lạc Lạc cảm nhận được thân hình hắn đang đứng trước cửa phòng, lại run sợ không dám đứng dậy mở cửa, hay giả vờ ngủ, như vậy đừng nói hắn sẽ không bỏ qua thật nha.


" Cô tự mình lăn ra ngoài đây cho tôi"
Sức nhẫn nại đạt đến giới hạn, người phụ nữ kia thật sự muốn chết, nếu muốn chết cũng không cần hắn ra tay, nếu hắn hành hạ cô, xác định ngày mai cô sẽ không rời khỏi giường được, so với cái chết nhanh gọn kia, phương thức giải quyết của hắn có lẽ đáp ứng hơn nhiều, mà cô cũng nghĩ đến vấn đề này, người đàn ông đó không thể chọc giận, cô sợ hãi đem cánh cửa mở ra từ từ, liền bị hắn đem cánh cửa đẩy phanh ra, cô lo lắng giật bắn người lùi lại về phía sau.


Tiêu Nhất Hàn tiến lên một bước, Doãn Lạc Lạc lùi lại một bước, đến khi cả thân thể chạm đến chiếc giường, cô mới lạnh lẽo ngước mặt đối diện hắn.


" Tiêu tiên sinh, anh về rồi"


Thực ra cô không biết tại sao hắn lại gõ cửa phòng bắt cô ra mở cửa, trong khi cô đã cố giả vờ đi ngủ để không phải đối mặt với hắn, giống như âm hồn không tan luôn chạm đến vết thương sâu thẳm trong trái tim, đem bản thân nhốt lại dưới vực thẳm, không thể chạy trốn.


" Cô đóng kịch giỏi thật, khiến tôi thật khâm phục, bản thân tối nay muốn nếm thử hương vị mấy ngày qua cô giở thủ đoạn trên giường với đàn ông đến đâu rồi"


" Anh định làm gì? Đừng qua đây"


Nhìn thấy Tiêu Nhất Hàn đang thực sự giận dữ, ánh mắt sáng quắc hung tợn như chim ưng chằm chằm nhìn thẳng vào người cô từ trên xuống dưới, phản ứng bên dưới bắt đầu cương cứng, chết thật, chỉ cần nhìn thấy cô, hắn lại có phản ứng mãnh liệt đến như vậy, cảm thấy bản thân có chút kì quái, nhất thời không thể kìm chế.


" Đừng" hắn nhếch miệng lập lại câu nói của cô, đem bàn tay kéo khuôn mặt cô lại gần, hơi thở nam tính mạnh mẽ lướt qua, mang theo dòng cảm xúc cuồng nhiệt dâng trào trong cơ thể.


" Tiêu tiên sinh, hôm nay tôi có chút hơi mệt, muốn nghỉ ngơi" Doãn Lạc Lạc né tránh bàn tay hắn, sự đụng chạm của hắn khiến cô hít thở không thông, toàn thân vô lực mềm nhũn, khiến cô cả kinh không dám đứng gần Tiêu Nhất Hàn.


Nhất thời dừng lại, vì hành động vừa rồi của cô mà khiến hắn bùng phát cơn giận dữ điên cuồng, bước tới nhắm chuẩn xác đôi môi anh đào in mạnh lên.


" Ngô..."


Cô giật mình giãy dụa, đôi môi như mật ong ngọt ngào khiến hắn mê luyến không dứt ra được, nụ hôn mơn trớn triền miên chạy xộc thẳng vào bên trong, đầu lưỡi dây dưa không rời, còn có mùi hương bạc hà thanh tao trên người cô phát ra, càng khiến hắn thêm kích thích.


Mới mấy ngày không nhìn thấy cô, không hiểu hắn bị làm sao, làm gì cũng không thể gạt bỏ hương vị quyến rũ trên thân thể cô, khiến hắn như phát điên, không thể khống chế tâm tình âm lãnh của chính mình.