Chương 24: Đêm cảnh xuân(1)

Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Post on: 11 tháng ago

.

Trong bóng tối, chỉ có tiếng thở lạnh lùng của hắn xen kẽ tiếng tim đang đập mạnh mẽ của cô, bất quá mọi thứ lúc này dường như càng thêm thâm trầm, khó đoán.


Bàn tay to lớn đem y phục Doãn Lạc Lạc kéo xuống phân nửa, ngón tay thon dài như ngọn lửa nhỏ thiêu đốt cơ thể cô, cảm giác xa lạ khiến cô bất mãn phản kháng, Tiêu Nhất Hàn đem cơ thể cô ghì chặt lại " Muốn đổi ý"


Cơ thể chợt cứng ngắc, cả người giống như một vật thể to lớn đang lắc lư lại bỗng dưng lưng chừng giữa không trung, thậm chí ngay cả nhúc nhích cô cũng không dám cử động, cũng không có ý định lên tiếng.


Tiêu Nhất Hàn nhếch môi cười lạnh, không trả lời cũng được, cô càng im lặng hắn càng muốn lăng nhục cô, hơn hết, cái hắn muốn chính là tận mắt nhìn thấy cô chịu đựng sự nhục nhã này.


Bàn tay nóng bỏng đem bộ ngực tròn trịa của cô bóp chặt, Doãn Lạc Lạc giật mình đưa tay giữ hai tay hắn lại, muốn nói nhưng lại sợ hắn đổi ý, cô biết rõ hắn đang ép cô vào đường cùng, khiến cô chịu sự nhục nhã lẫn uy hiếp mà hắn đã gây ra cho cô, thế nhưng cô thân là vợ hắn, chuyện này cũng là hợp pháp đi, nhưng, cô không muốn ngay cả việc này cũng bị hắn khống chế.


" Để tôi nói cho cô nhớ kỹ, chỉ cần tôi thấy hết hứng thú, cô sẽ mất giá trị, ngay cả việc muốn cầu xin tôi thêm lần nữa, tôi sẽ lập tức từ chối"


Doãn Lạc Lạc rùng mình nhìn thân thể cao lớn của hắn đang đè trên người mình, đôi con ngươi màu xanh lục sáng chói lãnh khốc bắn thẳng vào người cô, Doãn Lạc Lạc tức giận cắn chặt răng, hai mắt nhắm nghiền lại, được lắm, Tiêu Nhất Hàn, coi như tôi thua anh. Chịu mỏi ủy khuất, kể cả sự xâm phạm của anh, tôi cũng không có được một tí phản kháng nào? Có lẽ cô đã thua trong tay hắn ngay từ lúc bắt đầu.


Chỉ có một vài ánh sáng nho nhỏ từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, hơi le lói rọi vào trên chiếc giường, nơi hai thân thể đang kề sát với nhau, mà cô lại nhu nhược để mặc hắn hôn, nụ hôn nóng bỏng bá đạo không cho cô phản ứng, hết mút lại cắn, giống như một thứ kẹo ngọt ngào, khiến hắn si mê không muốn dừng lại, mùi hương nhẹ nhàng trên người cô thoang thoảng giống như mùi vị bạc hà thanh dịu, khiến hắn không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại càng thêm thô bạo hôn cô, bàn tay không chút do dự đem nửa phần y phục còn lại lột sạch ra ngoài, cảm nhận cơ thể lành lạnh, Doãn Lạc Lạc bất ngờ giãy dụa, theo bản băng đem đẩy hắn ra, lúc này cô chợt tỉnh ngộ ra bản thân vừa mới làm cái gì? Sợ hắn mất hứng sẽ đổi ý nhưng lại không ngờ tới Tiêu Nhất Hàn đem cô ghim hãm chặt lại bên dưới, môi vẫn chưa dứt khỏi môi cô, mà lúc này toàn thân cô đã trở nên khó chịu vì bị hắn hôn lâu, cảm giác đầu óc trống rỗng như bị ăn mòn, đem hơi thở nặng nề nuốt ngược lại vào trong, cô chỉ đành bất lực đưa hai cánh tay nhỏ nhắn đấm mạnh vào lồng ngực hắn, ngay lúc cô gần như mất không khí hắn liền đem môi mình rời ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô không chút biểu cảm.


"Tự mình phục vụ tôi, nếu để tôi mất hứng, vậy tối nay thôi đi, tôi không muốn tiếp tục nữa" Tiêu Nhất Hàn vẫn giữ tư thế cũ nhìn người phụ nữ dưới thân, hắn muốn bỡn cợt cô, để xem độ quyến rũ đàn ông của cô đạt đến mức nào?


" Anh thật đê tiện, ép bức tôi vào đường cùng, uy hiếp gia đình tôi, anh cảm thấy như vậy là cao thượng" cô tức giận đem lời nói dội ngược về phía hắn, lại không ngờ đến thân thể hắn vì câu nói của cô lại bật cười mỉa mai.


" Cô thật muốn biết tôi nếu đê tiện hơn sẽ thành cái bộ dạng gì? Hay cô muốn thử, tôi không ngại mà đem áp dụng vào gia đình cô, để xem tập đoàn Doãn Thị cô có thể cứu vớt bằng cách nào?"


" Anh..." Doãn Lạc Lạc căm phẫn liếc mắt trừng hắn, hơi thở vì tức giận mà làm bộ ngực đầy đặn hơi rung chuyển, trong mắt hắn lại giống như đang khiêu khích.


Hít một hơi, nhẫn nhịn đạt đến giới hạn, cô cố gắng nở nụ cười, nhưng dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể tự nhiên được, đôi tay run run khẽ đưa lên cởi từng chiếc cúc sơ mi của hắn, ngón tay chạm đến nút cuối cùng liền ngừng lại, nhắm chặt mắt, hắn thật biết nhục nhã cô, thử thách cô như vậy chắc hắn đã vừa lòng.


Chợt, cô ngừng lại, đem đẩy mạnh thân thể hắn ra, không được, cô làm không được, Doãn Lạc Lạc ngồi dậy định bỏ chạy nhưng lại bị hắn lôi ngược lại, cả cơ thể nhỏ bé liêu xiêu vài cái liền té nhào vào lòng hắn, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim hắn đang đập nhè nhẹ, còn có hơi thở run rẩy của cô, mái tóc dài khẽ vương vào chóp mũi hắn, Tiêu Nhất Hàn hừ mũi xem thường, tức giận đem quần áo trên người mình trút bỏ, nếu cô đã muốn lạt mềm buộc chặt với hắn, vậy hắn cũng không cần trêu đùa với cô nữa.


" A, anh mau buông tôi ra" Cô sợ hãi hét lên, nhìn hắn lúc này cô thực sự rất sợ, hệt như một con sói đói khát hung hăng gặm nhấm cơ thể cô, bàn tay hắn di chuyển xuống dưới, chạm vào u cốc huyền bí, khẽ ấn vào, cô cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang đi vào trong cơ thể, cô đột nhiên kẹp chặt ngón tay hắn lại, căn bản không nghĩ đến hắn lại đem chân to lớn của mình chắn giữa hai chân cô, không cho cô cơ hội rút lui.


" Như thế này, chẳng phải đã thành công kế hoạch của cô, còn giả vờ ngây thơ, muốn gì nữa, hả"


" Anh buông tôi ra, tôi có thể thương lượng lại với anh, có thể...ưm..."
Đôi môi cô lại một lần nữa bị hắn chặn lại, bàn tay phía dưới không an phận đem ấn vào trong.


Cơ thể cô bỗng chốc run rẩy, đem tay chặn cánh tay phía dưới nhưng lại bị hắn đem ghì chặt trên đỉnh đầu, cô bi ai nhìn hắn, khóe mắt bắt đầu rơi lệ, chỉ cần là cô có phải hắn rất ghét hay không? Chỉ cần là cô tất cả những phẫn nộ lẫn khinh thường đều xuất hiện trong mắt hắn, dường như chưa khi nào hắn chịu dừng lại lắng nghe cô nói, hoặc cho cô có đau đớn cỡ nào hắn cũng sẽ không thèm để tâm.


" Đau quá" không biết hắn đã đem hạ thân đẩy mạnh vô lúc nào, toàn thân giống như bị xé rách, đau đớn đến cực điểm, bàn tay bị hắn giữ chặt lại muốn thoát ra cũng không thể, chỉ đành lắc đầu giãy dụa, nước mắt càng thêm ướt đẫm, cô chưa từng động chạm thân mật như thế này bao giờ, mà đây lại là lần đầu tiên của cô, có thể để hắn tự ý sỉ nhục lăng mạ như vậy, cô có chút tủi thân, không cam tâm nhìn hắn.


Tiêu Nhất Hàn bất ngờ dừng lại động tác, đôi mắt sắc bén nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một sợi máu nhỏ trải dài xuống nệm, trái tim hắn chợt nổi lên một dòng cảm xúc kì lạ " Cô là lần đầu tiên"


Doãn Lạc Lạc mím môi, không thèm nhìn hắn, chỉ cảm nhận cơn đau nhức phía dưới hoàn toàn chiếm lĩnh toàn bộ giác quan trên người cô, cái trán nhỏ khẽ nhăn chặt lại, bàn tay siết mạnh vào ga nệm, đem nước mắt ủy khuất căm phẫn nuốt ngược vào trong.


Hắn hừ lạnh, đem thả hai tay cô ra, động tác vẫn không hề có ý định dừng lại, càng thêm mạnh mẽ chiếm đoạt. Hạ thân ở sâu trong cơ thể cô nhận được khoái cảm mãnh liệt khiến đầu óc hắn giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.