Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 20: Cô bồ nhí của nhà giàu mới nổi- Lệ Hành
Edit: phuongchuchoe
Lục Lệ Hành vừa nói xong, nhân viên trong tiệm đồng loạt lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Vâng, tiên sinh, chúng tôi lập tức sẽ..."
"Chờ chút!" Kỷ Khanh Khanh không thể tin được lấy ánh mắt 'anh điên rồi sao' nhìn anh.
Lục Lệ Hành không nhìn vào mắt Kỷ Khanh Khanh, chỉ huy nhân viên cửa hàng, "Đừng chần chừ nữa, lập tức gói lại hết cho tôi."
Nhân viên cửa hàng bắt đầu làm việc.
Kỷ Khanh Khanh cao giọng nói với những nhân viên đang gói hàng lại kia: "Chờ một chút!"
Sau đó thấp giọng nói với Lục Lệ Hành, "Anh mua nhiều như vậy làm gì, tôi mặc không hết!"
Lục Lệ Hành từ trong miệng phát ra mấy từ, "Cô mặc đẹp."
Kỷ Khanh Khanh nhíu mày thật chặt, "Cho dù đẹp thì cũng quá nhiều! Những món tôi vừa chọn kia cũng khá đẹp mà."
Nơi này nhiều quần áo như vậy, tất cả gói hết lại hết bao nhiêu tiền chứ?
Kỷ Khanh Khanh lấy ánh mắt trách cứ nhìn anh, đúng là người ăn no không hiểu người chết đói, cho dù đại gia nghiệp cũng không chịu nổi kiểu tiêu tiền này của Lục Lệ Hành!
"Cô chọn những món kia model cũ của quý trước." Lục Lệ Hành khuôn mặt bình tĩnh, "Không thích hợp với cô."
Có bệnh.
Kỷ Khanh Khanh không muốn để ý đến anh, quay người muốn đi ra ngoài.
Lục Lệ Hành một phen bắt lấy tay cô, thở dài, thoả hiệp với Kỷ Khanh Khanh, "Được rồi, nghe cô không mua hết tất cả, nhưng mà tôi sẽ giúp cô chọn vài món, được không?"
Kỷ Khanh Khanh càng cảm thấy Lục Lệ Hành hôm nay đúng là quái lạ, tự dưng lại vội vàng chạy đến đây mua quần áo cho cô.
"Anh hôm nay..."
"Mua lễ vật tặng cho ông nội, tôi dù sao cũng phải mua quà đáp lại cô chứ? Bằng không ông nội sẽ nói tôi không quan tâm đến cô."
Kỷ Khanh Khanh nghĩ nghĩ, hình như cũng có chút đạo lý.
"Được rồi."
Lục Lệ Hành gấp đến nỗi siết chặt ống tay áo cô, ánh mắt nhanh chóng nhìn kệ treo áo, nhanh tay lẹ mắt chọn kiểu mới nhất quý này, bốn cái váy năm áo khoác thêm hai chiếc túi xách và một đôi giầy, cộng thêm một cặp kính mát.
Tốc độ như sấm rền gió cuốn, làm nhân viên đứng một bên hổ thẹn không thể sánh bằng.
"Gói những thứ này lại!"
Nhân viên cửa hàng tươi cười cầm những món đồ đưa đi đóng gói.
"Từ từ, tính tổng cộng bao nhiêu tiền trước đã, rồi hãy xuất hoá đơn." Lục Lệ Hành kiên định nói, "Trong vòng một phút phải tính xong cho tôi, nếu không thì tôi sẽ bỏ lại hết!"
Lục Lệ Hành rất ít khi làm khó người khác như vậy.
Nhưng nhân viên dường như đã gặp nhiều trường hợp tương tự, kẻ có tiền thường có nhiều yêu cầu khác người làm các cô không tưởng tượng nổi.
"... Vâng tiên sinh."
~~ "Còn lại hai phút cuối cùng."
Nhân viên cửa hàng đứng trước quầy khẩn trương tính tổng số tiền.
Kỷ Khanh Khanh cảm giác cổ tay mình bị Lục Lệ Hành nắm lấy ướt đẫm mồ hôi, kỳ quái nhìn anh, "Lục tiên sinh, anh sao vậy?"
Tiếng tít tít khi quét mã vạch vang lên.
~~ "Còn lại 1 phút cuối cùng."
Lục Lệ Hành bình tĩnh tự nhiên nói, "Không có chuyện gì."
"Tiên sinh." Nhân viên cửa hàng cười nói, "Tổng cộng là 495,000.3" Cạch.
Lục Lệ Hành: "..."
Kỷ Khanh Khanh lấy khăn lụa cô đã tự mình chọn ra, "Lục tiên sinh, tôi có thể sẵn tiện thanh toán thêm cái này không?"
"Có thể!" Lục Lệ Hành đưa khăn lụa cho nhân viên.
"Vâng... Tiên sinh, tổng cộng là 501,000.38, ngài đây là quẹt thẻ hay..."
"Quẹt thẻ!" Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh.
"Thẻ ở chỗ tôi." Kỷ Khanh Khanh lấy từ ví tiền ra, bên trong ví tiền là thẻ của Lục Lệ Hành từng đưa cho cô, nên cô cầm lấy đưa cho nhân viên cửa hàng, "Quẹt thẻ, cảm ơn."
"Vâng."
~~ "Còn 10 giây cuối cùng."
Nhân viên cửa hàng thuần thục cầm thẻ tín dụng quẹt vào máy POS.
~~ "5, 4, 3, 2..."
"Tiên sinh, thanh toán tiền thành công rồi ạ, đây là thẻ của ngài."
~~ "Nhiệm vụ hoàn thành, HP+10, HP hiện tại 10 tiếng đồng hồ."
Lục Lệ Hành cầm thẻ, thuận tay đưa thẻ cho Kỷ Khanh Khanh, giọng điệu cường ngạnh, "Cầm!"
Bên ngoài Kỷ Khanh Khanh ngại mặt mũi nên không từ chối anh, cầm lấy thẻ tín dụng.
"Mời hai vị đến phòng VIP chờ một chút, chúng tôi sẽ lập tức đóng gói đồ và chỉnh lý thật tốt ạ."
Nói xong, có nhân viên khác dẫn hai người ngồi nghỉ ở phòng VIP.
Trong phòng nghỉ có ghế sô pha và một cái bàn nhỏ, cần cái gì cũng có, Lục Lệ Hành ngồi xuống, liền chỉnh lại cà vạt, lúc này mới bất giác thở dốc, hỏi nhân viên, "Có rượu không?"
Rất nhiều cửa hàng nhãn hiệu quốc tế trong tiệm đều có rượu.
"Có, xin ngài đợi một lát."
Kỷ Khanh Khanh nhíu mày càng chặt, "Lục tiên sinh, anh thật không sao chứ?"
"Không có việc gì."
"Không có gì mà uống rượu?"
Lục Lệ Hành sâu kín nhìn cô, "Mượn rượu giải sầu."
"Tấm thẻ này..." Kỷ Khanh Khanh lấy từ ví tiền ra.
"Cầm đi." Lục Lệ Hành nói.
Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, lại bỏ vào ví, xem như nhận tấm thẻ kia.
"... Cảm ơn anh hôm nay đã mua quần áo cho tôi." Kỳ thật trong lòng Kỷ Khanh Khanh có chút bất an, một lần tiêu xài tận 500,000 của Lục Lệ Hành, trong khi thắt lưng cô mua chỉ có 10,000, so sánh cảm thấy mình thật hẹp hòi, chần chừ, không thể đưa ra.
"Không cần cảm ơn, nếu như ngay từ đầu cô đã quẹt thẻ của tôi, tôi sẽ càng vui hơn."
Nhắc đến chuỗi Phật châu mới nhớ.
"Không phải tôi muốn để ông nội vui vẻ sao, nếu ông biết được chuỗi Phật châu là tôi và anh cùng mua, ông nội không biết sẽ vui mừng đến bao nhiêu."
Lục Lệ Hành ngoài cười nhưng trong không cười, "Đúng, đúng vậy, rất vui mừng."
Kỷ Khanh Khanh im lặng.
Nụ cười trên mặt Lục Lệ Hành nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.
Nhân viên bưng hai ly rượu vang đỏ đến.
Lục Lệ Hành cầm lên, uống một hơi cạn sạch.
Có cồn kích thích khiến cho nhịp tim anh chậm lại, nhắm mắt, dần dần tỉnh táo.
Lục Lệ Hành khác thường như vậy, Kỷ Khanh Khanh mặc dù không biết rõ, nhưng mơ hồ có cảm giác nguyên nhân là do bản thân cô?
"Thật xin lỗi." Vẻ mặt Kỷ Khanh Khanh áy náy, thấp giọng nói, "Lần này là tôi tự ý quyết định, có lẽ... Tôi đã gây cho anh phiền phức không nhỏ, nhưng anh yên tâm, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."
Lục Lệ Hành mở mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh, rất muốn hung dữ mắng cô, nhưng vừa nhìn đến biểu tình chân thành tha thiết của cô, lại thở dài: "Được rồi, việc này cũng không thể trách cô được."
Kỷ Khanh Khanh đã chuẩn bị tinh thần bị mắng, không nghĩ đến Lục Lệ Hành lại bỏ qua, cô híp mắt cười cười, "Cảm ơn anh, ông xã."
~~ "HP+1, HP hiện tại 11 tiếng."
Không có chuyện gì thì Lục tiên sinh, đến khi có việc thì ông xã.
Haizz, phụ nữ.
Quần áo đã mua rất nhanh đã được nhân viên đóng gói xong, hai người ra khỏi cửa hàng, cùng nhau về nhà, trong cốp xe chất đầy những thành quả mua sắm hôm nay.
Vừa về đến nhà, Kỷ Khanh Khanh liền cầm hộp gỗ Đàn hương đựng chuỗi Phật châu đưa đến trước mặt Lục lão tiên sinh, "Ông nội, đây là quà tụi cháu mua tặng ông."
Lục lão tiên sinh nhìn hộp gỗ đàn hương, mắt nhìn Kỷ Khanh Khanh, sau lại nhìn Lục Lệ Hành, "Hai cháu mua?"
"Vâng ạ, tụi cháu mua."
Lục lão tiên sinh ánh mắt lưu luyến nhìn hai người, đáy mắt là ý cười dào dạt, "Tốt! Hai vợ chồng cháu có tâm hiếu kính ông ông rất vui, vậy ông nội sẽ nhận."
Lão tiên sinh nhận lấy hộp gỗ Đàn hương, mở ra xem, là một chuỗi 49 hạt Phật châu.
Lục lão tiên sinh càng hài lòng hơn.
"Dì Bùi." Kỷ Khanh Khanh đem hộp trang sức tinh xảo đến trước mặt dì Bùi, "Đây là sợi dây chuyền cháu chọn cho dì, hy vọng dì sẽ thích món quà này."
Dì Bùi thụ sủng nhược kinh, "Phu nhân, cái này... Sao lại mua quà cho tôi? Cái này rất tốn kém!"
"Khoảng thời gian này cảm ơn dì đã chiếu cố tôi, dì cứ cầm lấy đi ạ." Kỷ Khanh Khanh kiên trì cầm hộp dây chuyền đưa vào trong lòng của bà.
Dì Bùi bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy.
"Cảm ơn."
Lục lão tiên sinh thưởng thức Phật châu một lúc, ánh mắt lại rơi vào người hầu đang ôm từng túi lớn túi nhỏ vào, "Đây là..."
Lục Lệ Hành giải thích, "Là cháu mua quần áo cho Kỷ Khanh Khanh."
Lục lão tiên sinh và dì Bùi nhìn nhau, biểu tình bừng tỉnh thì ra là vậy.
Đứa nhỏ này, đã học được cách quan tâm người khác.
Dùng xong cơm tối, Kỷ Khanh Khanh đi theo Lục Lệ Hành lên lầu, lặng lẽ cầm thắt lưng đã mua cho Lục Lệ Hành kia, giấu phía sau.
Lục Lệ Hành nhíu mày nhìn cô, "Cô đi theo tôi làm gì?"
Kỷ Khanh Khanh lấy thắt lưng ra, "Tôi mua cho anh."
"Cô mua cho tôi lúc nào vậy? Sao tôi không thấy?"
"Trước khi anh tìm tôi." Kỷ Khanh Khanh nghĩ ngợi, nghiêm túc nói, "Mặc dù anh mua cho tôi nhiều quần áo như vậy, tôi lại keo kiệt chỉ mua cho anh mỗi thắt lưng, nhưng mà sau này tôi sẽ bù lại cho anh."
Lục Lệ Hành dừng mắt nhìn thắt lưng, ý vị thâm trường nhìn cô, "Cô có biết hàm ý của việc tặng thắt lưng là gì không?"
Tặng thắt lưng thì tặng thắt lưng, còn có ý tứ gì khác nữa?
Cô nàng độc thân 20 năm Kỷ Khanh Khanh khó hiểu.
Thấy vẻ mặt mơ hồ của Kỷ Khanh Khanh, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy thắt lưng trong tay Kỷ Khanh Khanh, "Tôi nhận, cảm ơn cô."
Anh cầm thắt lưng nắm trong tay, sợi dây tựa hồ còn lưu lại chút hơi ấm trong lòng bàn tay của Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh Khanh thấp thỏm xem xét biểu tình của Lục Lệ Hành, chỉ sợ anh ghét bỏ, và còn sợ anh không vừa ý.
"Nếu như anh không thích thì cứ nói..."
"Không có, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi." Lục Lệ Hành trêu chọc nói, "Cô nói về sau sẽ đền bù tôi... Thì không cần, nếu cô thật lòng muốn đền bù cho tôi, không bằng kêu một chút mười tiếng ông xã đi."
Kỷ Khanh Khanh sững sờ, câm nín.
Lục Lệ Hành cũng không ép buộc, xoay người rời đi.
Kỷ Khanh Khanh cười nhấc chân bước theo sau, vượt qua Lục Lệ Hành đi lên trước, quay ngược lại nhìn anh, vừa bước đi.
"Anh chỉ thích nghe hai từ này thôi?"
Lục Lệ Hành không trả lời.
Kỷ Khanh Khanh có hơi đỏ mặt.
Mặc dù đã nói hai từ này vô số lần, nhưng đều làm cho tim đập rộn ràng, huyết dịch sôi trào, cực kì xấu hổ.
"Ông xã?"
~~ "HP+1, HP hiện tại 7 tiếng."
"Ông xã."
"Ông xã... Ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã, ông xã!"
~~ "HP +13, HP hiện tại 20 tiếng."
Lục Lệ Hành cũng không phát giác được đáy mắt mình chứa ý cười.
"Ông xã, sao anh lại thích tôi gọi anh là ông xã vậy?"
~~ "HP +2, HP hiện tại 22 tiếng."
Lục Lệ Hành dừng bước, "Nếu như tôi không vì lý do gì, chỉ đơn giản thích nghe cô gọi như vậy thì sao?"
... Quả nhiên giống như cô suy đoán, anh ta có lẽ có đam mê kỳ quái nào đó không muốn ai biết.
Kỷ Khanh Khanh nghĩ ngợi, "Vậy sau này lúc không có người, tôi sẽ gọi như vậy nhiều một chút?"
Lục Lệ Hành nhìn vào mắt cô, nhìn thật lâu, "Cô nói thật chứ?"
Kỷ Khanh Khanh gật đầu, "Đương nhiên!"
Không chỉ vài tiếng ông xã thôi sao, không có gì khó.
Lục Lệ Hành nhếch môi khẽ mỉm cười, "Được, một lời đã định."
"Một lời đã định!" Kỷ Khanh Khanh cảm thấy việc này dễ như ăn cháo, chỉ việc khua môi vài cái, quả thực không thành vấn đề, "Tôi đi tắm rồi nghỉ ngơi trước, Lục tiên sinh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
Lục Lệ Hành 'Ừ' một tiếng, nghe Kỷ Khanh Khanh ngâm nga một điệu hát dân gian, nhìn bước chân nhẹ nhàng của cô, đồng tử đen nhánh lấp loé, không biết đang suy nghĩ gì, lại cứ đứng tại chỗ thật lâu, một lúc sau mới đến thư phòng xử lý công việc.
Kỷ Khanh Khanh ngâm mình trong nước nóng, sau đó bò lên giường nằm sấp lại mơ màng buồn ngủ.
Mắt nhìn đồng hồ treo tường, liên tục nhìn về phía cửa.
Đến giờ này, Lục Lệ Hành còn ở thư phòng làm việc.
Lục lão tiên sinh đã nói qua với cô thói quen của Lục Lệ Hành, mỗi ngày đều làm việc dù trễ đến đâu, nhất định phải làm cho xong, nhưng mà công việc Lục thị áp lực nặng nề, căn bản Lục Lệ Hành không đủ thời gian, mỗi ngày đều đến tận rạng sáng mới lên giường nghỉ ngơi.
Người này đúng là cuồng công việc, làm việc căn bản không có khái niệm thời gian.
Kỷ Khanh Khanh lo lắng nghĩ, một người như vậy, xem như không chết vì tai nạn, về sau khả năng lớn cũng sẽ bị đột tử mà thôi.
Có khi sau này còn đưa tin Lục Lệ Hành đột tử vì thức đêm làm việc cũng không chừng.
Đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, Kỷ Khanh Khanh bị tin tức giải trí trên điện thoại di động hấp dẫn.
"Có người tận mắt chứng kiến, nữ diễn viên Kỷ Khanh Khanh cùng đi với Đại gia trong nước vào thương hiệu quốc tế trắng trợn mua sắm, mười phút tiêu xài hết năm trăm ngàn, chủ Blog vô trách nhiệm suy đoán, Đại gia này có lẽ là nhà giàu mới nổi ở vùng vịnh này! Chúc mừng nữ diễn viên Kỷ Khanh Khanh lại bay lên cành cao!"
Nhà giàu mới nổi?
Kỷ Khanh Khanh tưởng tượng trong đầu một thân âu phục của Lục Lệ Hành đổi thành áo sơmi hoa hoè, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng lớn, đồng hồ đeo tay là vàng 24K, dưới nách kẹp túi xách công tác, một tay ôm lấy cô bồ nhí, từ trong túi móc ra mấy xấp NDT ném lên quầy thu ngân, chỉ nhân viên chạy đông chạy tây, "Những món này, còn có những món này, tôi lấy hết!"
Kỷ Khanh Khanh thiếu chút bật cười ra tiếng.
Đây là trang báo giải trí nhỏ, chụp chính diện cũng mơ hồ mà bóng lưng cũng mơ hồ, mặc dù không rõ diện mạo, nhưng thân hình này và cả bộ âu phục kia, sao lại có thể gắn Lục Lệ Hành vào nhân vật nhà giàu mới nổi được chứ?
Thật sự rất tài tình.
Chẳng qua sau đó ngẫm lại, hôm nay Lục Lệ Hành vung tiền như rác mua quần áo hiệu cho cô, không phải giống như hành vi của nhà giàu mới nổi sao?
"Ngoại trừ món cô ấy lấy ra, tất cả trong cửa hàng gói hết lại cho tôi."
"Toàn bộ đều gói lại."
"Trong vòng một phút còn chưa tính xong, thì tôi không muốn mua nữa!"
Kỷ Khanh Khanh chưa từng được người nào đối xử như vậy, nhớ đến những lời kia của Lục Lệ Hành, mặt lại bất giác đỏ ửng lên.
Mặc dù Lục Lệ Hành người này tâm tình bất định, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, anh là một người đàn ông ưu tú.
Là người đàn ông mà tất cả phụ nữ đều phải lòng.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, Lục Lệ Hành từ bên ngoài bước vào.
Kỷ Khanh Khanh trong nháy mắt nhìn thấy Lục Lệ Hành, trong đầu lại tự bổ não hình ảnh - nhà giàu mới nổi- Lệ Hành, không thể nhịn được nữa.
"Nhà giàu mới nổi, ha ha Lục tiên sinh, anh nhìn này, anh trở thành nhà giàu mới nổi ha ha ha..." Kỷ Khanh Khanh đưa tin tức trong điện thoại đưa cho anh nhìn.
Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua điệu cười tưng bừng của cô, lại dời mắt nhìn điện thoại di động, liếc nhìn xuống một chút, đại khái đã hiểu rõ nội dung trong đó, "Bị nhà giàu mới nổi bao nuôi cô rất vui à?"
Tiếng cười của Kỷ Khanh Khanh dừng lại rồi dần dần câm nín.
Lục Lệ Hành cởi áo khoác, giọng điệu bình thản không nghe ra được cảm xúc gì, "Bây giờ tất cả báo chí trong giới showbiz ít nhiều đều muốn hấp dẫn người xem tin tức, nên đem sự thật phóng đại lên, hoặc trực tiếp bịa đặt, càng viết nhiều tin càng được chú ý, dạng này không có chứng cứ suy đoán lung tung mà cũng dám đăng lên, đúng là chán sống."