Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 15: Hừ! Lưu manh!!!
Edit: phuongchuchoe
Cảm thụ của việc tự đào hố chôn mình là như thế nào?
Nghe tiếng động trên lầu của dì Bùi, Lục Lệ Hành trong lòng cảm nhận sâu sắc.
"Thiếu gia, những y phục này đều là từ năm ngoái, phòng thay đồ phải chia một nửa cho quần áo của phu nhân,... Không được, một nửa không được, rất ít, lại thêm phân nửa, đúng đúng đúng, những quần áo này để ở phòng khác đi, bàn đọc sách này cũng dọn đi, đặt bàn trang điểm của phu nhân ở đây, được rồi được rồi, mô hình đặt ở vách tường này cũng không thích hợp, đều chuyển đến thư phòng của thiếu gia hết đi, đổi thành phòng trang điểm của phu nhân..."
Binh binh loảng xoảng loay hoay một lúc lâu.
Lục lão tiên sinh đối với động tĩnh trên lầu mắt điếc tai ngơ, "Khanh Khanh, cháu có đồ ăn nào ưa thích hoặc không ăn được, cứ nói với dì Bùi, cứ xem đây là nhà của mình, tuyệt đối đừng uỷ khuất bản thân, còn có, nếu Lệ Hành khi dễ cháu, đối xử với cháu không tốt, cháu cũng nói cho ông nội nhé, rõ chưa?"
"Cháu cảm ơn ông, nhớ rồi ạ."
Lục lão tiên sinh sống đến bây giờ cả đời cũng không có tâm nguyện gì, chỉ duy nhất có cháu trai ông nuôi khôn lớn là không yên tâm, đã ba mươi rồi, còn chưa tiếp xúc với người con gái nào.
Ông cũng không nhất định phải ép Lục Lệ Hành kết hôn, nhưng ông lo lắng nếu Lục Lệ Hành cứ như vậy mà độc lai độc vãng, đến khi già nó sẽ cô độc một mình.
Không, có lẽ còn cô độc hơn so với ông.
Nhưng bây giờ đã có Kỷ Khanh Khanh bên cạnh, có lẽ Lục Lệ Hành sẽ không còn cô đơn nữa.
Lục lão tiên sinh cười nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Kỷ Khanh Khanh, "Cảm ơn cái gì, hai cháu về sau có thể hạnh phúc mỹ mãn, chính là cảm kích lớn nhất với ông."
Kỷ Khanh Khanh ăn thức ăn Lục lão tiên sinh gắp cho cô, mắt âm thầm nhìn qua mái đầu bạc của Lục lão tiên sinh, nhớ đến lời Lục Lệ Hành nói với mình, chân thành đau lòng cho ông lão trước mắt này.
Trong tiểu thuyết Lục lão tiên sinh trung niên mất vợ mất con, lão niên mất cháu, sau khi Lục Lệ Hành chết một thân một mình rời khỏi biệt thự, đi đến căn nhà cũ kia quãng đời còn lại sống trong cô độc.
Bây giờ Lục Lệ Hành không chết, cô còn trở thành vợ của Lục Lệ Hành, lão tiên sinh đối xử với cô rất tốt, cô cũng nên đối xử tốt với lão tiên sinh, để lão tiên sinh đạt thành tâm nguyện nhìn thấy Lục Lệ Hành thành gia lập thất cưới vợ sinh con, gia đình hạnh phúc đằm ấm, vậy mình làm vợ của Lục Lệ Hành, nên hết lòng hiếu thuận với ông lão, để ông an hưởng tuổi già.
Khả năng sinh con không cao, nhưng có thể tạo một mái nhà hạnh phúc êm ấm.
Lục Lệ Hành bình thường không cần mặt mũi, nhưng với gia đình lại rất hiếu thuận, anh đã yêu cầu mình phối hợp phải thân mật trước mặt lão tiên sinh, như vậy đối với tấm lòng hiếu thuận của anh, cô sẽ phối hợp.
Kỷ Khanh Khanh mắt nhìn người bên cạnh mặt ủ mày chau, Lục Lệ Hành đầy bụng tâm sự, gắp một miếng sườn đưa cho anh, thấp giọng nói: "... Ông xã, sao vậy?"

~~"HP+1, HP hiện tại 11 tiếng đồng hồ."
Sinh mệnh đã tăng lên nâng cao cảm xúc của anh, nhưng Lục Lệ Hành hiện tại nghĩ đến tư thế ngủ của Kỷ Khanh Khanh liền cảm thấy đau đầu.
Vô cùng lo lắng cho giấc ngủ của bản thân mình về sau .
"Không có gì, ăn cơm đi."
"Em muốn uống canh, anh múc một chén canh giúp em nhé."
Lục Lệ Hành mi tâm nhíu chặt, lấy ánh mắt chỉ trích cô, diễn hơi quá rồi đó. 😒
Kỷ Khanh Khanh bĩu môi, không làm thì không làm, hung dữ làm cái gì?
~~"Cảnh báo tử vong, mời trong vòng ba phút đút canh cho thê tử ngài ít nhất ba muỗng, thất bại hoặc từ bỏ nhiệm vụ khấu trừ 5 điểm HP."
Lục Lệ Hành ngu ngơ thật lâu sau mới kịp phản ứng, "Ngươi..."
~~"Xin túc chủ đừng nói lời thô tục với hệ thống!"
"Con bà nó ngươi còn có thể khấu trừ HP? Quy định khi nào hả!"
~~"Túc chủ, ngài mới biết tôi ba ngày, không thể ngay lập tức giảng giải toàn bộ quy định tôi cảm thấy rất có lỗi."
Lục Lệ Hành mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
~~"Nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thưởng, 5 điểm HP, túc chủ, ngài còn lại ba phút."
Kỷ Khanh Khanh tự mình đứng dậy, dùng thìa múc cho mình chén canh, còn chưa kịp ngồi xuống, nửa đường liền bị Lục Lệ Hành chặn lại.
Kỷ Khanh Khanh nghi hoặc nhìn Lục Lệ Hành một tay bưng bát một tay cầm muỗng, làm gì vậy?
Dì Bùi từ trên lầu bước xuống, "Thiếu gia, gian phòng tôi đã cho người sắp xếp xong xuôi, phu nhân, đêm nay cô có thể ngủ trong phòng của thiếu gia."
"Cảm ơn dì, dì Bùi"
"Không cần khách khí."
Lục lão tiên sinh nhìn dì Bùi cười nói, "Bà cũng lại đây ngồi đi, bận rộn cả ngày chắc cũng mệt mỏi rồi."
Dì Bùi ở Lục gia phục vụ đã nhiều năm, Lục lão tiên sinh đều đối đãi bà như người một nhà.
Dì Bùi lên tiếng, ngồi đối diện Lục Lệ Hành.
Thế là trên bàn ăn vị trí cả ba phía đều bị vây kín, đều đem ánh mắt nhìn Lục Lệ Hành.
"Thiếu gia thế nào? Có phải đồ ăn dì Bùi làm hôm nay không hợp khẩu vị không?"
Lục Lệ Hành cắn răng cười: "Không có."
~~"Còn lại hai phút."
Lục Lệ Hành thở dài, múc một muỗng canh trong chén, đưa lên miệng Kỷ Khanh Khanh, "Há miệng."
Kỷ Khanh Khanh bị doạ đến kinh dị, lấy ánh mắt quan tâm anh, như vậy có quá phận không?
Lục Lệ Hành kiên trì: "Há miệng."
Kỷ Khanh Khanh nén giận, nhưng ngại ánh mắt vui mừng của Lục lão tiên sinh và dì Bùi, chậm rãi hé miệng.
Lục Lệ Hành không quá ôn nhu mà đút cho Kỷ Khanh Khanh một muỗng canh.
Vừa nuốt xuống, Lục Lệ Hành lại đưa một thìa tới.
Còn nữa?
Trên bàn ăn có nhiều người nhìn đó!
Kỷ Khanh Khanh bị Lục Lệ Hành đút canh đến nổi da gà, vội vàng đón lấy chén canh trong tay Lục Lệ Hành, cười nói: "Tôi tự mình ăn."
Lục Lệ Hành không thả tay, cái thìa vững vàng đưa tới miệng cô, không rơi một giọt nào, chờ Kỷ Khanh Khanh há miệng.
"Tôi tự làm được."
"Há miệng."
Kỷ Khanh Khanh dưới ánh mắt ngày càng nóng rực của Lục lão tiên sinh và dì Bùi chậm rãi mở miệng, lại nuốt thêm một muỗng canh.
Cô chớp mắt ra hiệu cho Lục Lệ Hành vậy là đủ rồi, đủ rồi đủ rồi đó, đừng có giả bộ nữa!
Nhưng ánh mắt Lục Lệ Hành không nhìn cô, một lần nữa cưỡng ép đưa muỗng canh đến bờ môi cô.
Há miệng, nuốt xuống.
~~"Nhiệm vụ hoàn thành, HP+5, HP hiện tại là 16 tiếng."
Lục Lệ Hành vừa buông thìa và chén canh xuống, Kỷ Khanh Khanh cúi đầu ho khan kịch liệt, bị... bị sặc rồi.
Dì Bùi vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Kỷ Khanh Khanh, lại lấy ánh mắt ra hiệu cho Lục Lệ Hành vỗ vỗ lưng cô, rơi vào đường cùng, Lục Lệ Hành đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô nói, "Khá hơn chút nào chưa?"
Ho khan kịch liệt mấy cái, Kỷ Khanh Khanh lúc này mới bình ổn hô hấp lại, nhẹ nhàng thở ra, "Tốt hơn rồi."
Nói xong lại trừng Lục Lệ Hành, vậy mà là ân ái hả? Kém chút nữa là cô bị sặc chết rồi!
"Tốt tốt ăn cơm đi." Lục lão tiên sinh nhìn Lục Lệ Hành một chút, "Tay chân vụng về."
Dì Bùi cười vui vẻ nhìn qua Kỷ Khanh Khanh, nhìn cô ngồi bên cạnh Lục Lệ Hành, không khỏi có cảm giác thành tựu.
"Phu nhân, phòng thiếu gia tôi đều dọn dẹp giúp cô xong rồi, tôi nghĩ chắc phụ nữ nhiều quần áo, nên phòng đặt quần áo tôi giữ lại nhiều thêm một chút, phòng trang điểm chờ tôi thu dọn xong mô hình của thiếu gia, liền làm phòng trang điểm cho cô."
"Cảm ơn dì Bùi."
"Không sao."
"Bất quá tôi nghĩ giường hai mét hơi chật, hai ngày nữa tôi cho người đem giường lớn hơn, đêm nay cô và thiếu gia ngủ tạm nhé." Nói xong, dì Bùi lại nhìn Lục lão tiên sinh thương lượng, "Lão tiên sinh, ngài thấy trong nhà này thêm một người, có cảm thấy chật không, nếu không chúng ta dọn thêm biệt thự Bích Thuỷ Lâu?"
Lục lão tiên sinh nghĩ nghĩ, "Sớm muộn cũng phải dọn dẹp lại, bà đi làm đi."
"Vậy được, sáng mai tôi sẽ làm."
Kỷ Khanh Khanh cúi đầu nhìn mình 45 kg, chật sao? Sao lại chật chứ?
***
Dùng xong cơm trưa, Kỷ Khanh Khanh về phòng khách thu dọn đồ vật cá nhân của mình, cô kỳ thật cũng không có vật phẩm riêng tư nào, đến Lục gia rất gấp gáp, đồ đạc vẫn còn ở căn hộ trong trung tâm thành phố kia, có thời gian cô vẫn nên trở về một chuyến.
Vừa thu dọn xong, đột nhiên điện thoại vang lên.
Mở khoá, là Tần Việt gọi cho cô.
Cô nhẹ nhàng đến cửa sổ nhận điện thoại, "Anh Tần, tìm tôi có chuyện gì?"
Tâm tình của Tần Việt tựa hồ như không tốt lắm, thanh âm rầu rĩ, nghe rất uỷ khuất, "Là như vậy, sự kiện cô khởi tố Thẩm Vi Vi kia, cấp trên công ty hy vọng tôi nói với cô, rút đơn kiện đi."
"Cấp trên công ty? Cấp trên công ty nào?"
"Cấp trên giải trí Thiên Ngu."
Lục Lệ Hành đẩy cửa bước vào.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành, cười, cái gì mà cấp trên với không cấp trên, cấp cao nhất của giải trí Thiên Ngu không phải đang ở chỗ cô sao?
"Rút đơn kiện? Vì sao lại nói tôi rút đơn kiện?"
"Nếu làm lớn chuyện này cũng không tốt cho công ty, vốn chỉ là hiểu lầm, phía trên nói cho tôi biết, việc đến đây là được rồi."
"Đến đây?" Kỷ Khanh Khanh cười, "Lúc trước Thẩm Vi Vi cũng không phải cứ đến đây là được, anh Tần, anh cảm thấy thế nào?"
"Tôi thấy..." Tần Việt lời còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại trở nên thật yên tĩnh, sau đó là âm thanh ngang ngược càn rỡ vang lên trong điện thoại, "Kỷ Khanh Khanh, tôi cho cô biết, nếu như cô đồng ý bỏ qua cho Thẩm Vi Vi, chuyện này cứ an bài như vậy, tôi có thể đưa cô thêm hai đại ngôn, nhưng nếu cô không nguyện ý đình chỉ khởi tố Thẩm Vi Vi, tôi sẽ vận dụng toàn bộ mối quan hệ, phong sát cô!"
"Phong sát tôi? Ngài đây là?"
"Cô Thiếu Ngu!"
Cô Thiếu Ngu?
(Edit: Nhìn cái tên ban đầu edit tui còn tưởng ổng muốn chửi à nhầm, khen nữ chính đó :v)
Thì ra giọng nói ngang ngược này là Cô Thiếu Ngu nha.
Kỷ Khanh Khanh nghĩ nghĩ, vui vẻ, cô thế nhưng mà đối với tên 'Nam hai thâm tình' này có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Nếu như cô nhớ không lầm, vị Cố Thiếu Ngu này không sai, chính là người trước đây không lâu là tên phú nhị đại đùa bỡn Kỷ Khanh Khanh, ngay lúc nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh giương nanh múa vuốt khi dễ Thẩm Vi Vi, sau này nội tâm đối với Thẩm Vi Vi dâng lên ý muốn bảo vệ mãnh liệt, một phát đạp Kỷ Khanh Khanh còn chưa nói, lại còn tuyên truyền với bên ngoài Kỷ Khanh Khanh không phải bạn gái của hắn, chỉ là tình nhân mà hắn bao nuôi mà thôi, từ đó còn âm thầm che chở cho Thẩm Vi Vi, vĩnh viễn yên lặng bảo hộ phía sau cô ta, vì cô ta mà kính dâng hết thảy- nam hai thâm tình.
Xì!
Kỷ Khanh Khanh đến trước mặt Lục Lệ Hành, "Ông xã, có người nói muốn phong sát em đó!" Cô nói lớn tiếng với điện thoại, "Em sợ lắm đó nha!"
~~"Nhiệm vụ hoàn thành, HP+1, HP hiện tại 17 tiếng."
Lục Lệ Hành một tay đẩy cô ra xa, "Nói dễ nghe quá nhỉ."
Kỷ Khanh Khanh bĩu môi.
Trong điện thoại cũng yên tĩnh thật yên tĩnh.
Năm giây sau---
Tiếng gào thét trong điện thoại truyền đến, "Kỷ Khanh Khanh! Cô là con đàn bà phóng đãng! Cô mới chia tay với tôi hai ngày mà? Cô tìm thấy chỗ tốt nào rồi? !"
"Ông xã, anh nghe thấy chưa? Bạn trai cũ muốn phong sát em đó!"
~~"Nhiệm vụ hoàn thành, HP+1, HP hiện tại 18 tiếng."
Lục Lệ Hành nhấc mi mắt lên. "Nghe thấy rồi."
"Này, Cố Thiếu Ngu, ông xã tôi nói anh ấy biết rồi, tôi không muốn chống tôi có hiểu lầm gì với tôi, về sau nếu không có việc gì đừng liên lạc với tôi, cúp máy trước đây."
~~"Nhiệm vụ hoàn thành, HP+1, HP hiện tại 19 tiếng."
"Khoan đã! Kỷ Khanh Khanh, mặc kệ kim chủ bây giờ của cô là ai, nhưng cô đi mà tìm hiểu một chút ở bờ biển này, ai mà không lui bước trước đại danh Cố Thiếu Ngu tôi!? Tôi muốn phong sát cô, ai cũng đừng mong cứu được cô, tôi khuyên cô nên thành thật rút đơn kiện, tôi sẽ cho cô hai đại ngôn cùng với mười triệu, về sau đừng ăn hiếp Thẩm Vi Vi nữa, có nghe rõ chưa hả?"
Người ngốc nhiều tiền chính là người tốt. Nhưng...
"Mười triệu? Anh đang cho ăn mày đó à? Lúc trước Thẩm Vi Vi tố cáo tôi, còn bắt tôi bồi thường hai mươi triệu, Cô thiếu anh đây nghèo uống gió tây bắc đừng có trước mặt tôi diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, tôi cái gì cũng không có, chỉ có nhiều tiền, anh nói Thẩm Vi Vi chờ đó cho tôi, tôi nhất định phải kiện cô ta! Ai cũng đừng hòng cứu được!"
(Edit: Câu nói huyền thoại của Tranh gia =)))
Nói xong Kỷ Khanh Khanh liền cúp máy.
Có chứng cứ rõ ràng, Kỷ Khanh Khanh tuyệt đối không sợ.
Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe tiếng kim rơi.
Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành, cười cười, "Anh nghe thấy rồi?"
Lục Lệ Hành gật đầu.
Kỷ Khanh Khanh cõi lòng đầy mong chờ ánh mắt trông mong nhìn anh, "Vậy anh có thể lên tiếng giải quyết chuyện này giúp tôi nhé?"
"Có thể." Ý cười của Kỷ Khanh Khanh còn trên mặt, chỉ nghe thấy Lục Lệ Hành ý vị thâm trường nói tiếp, "Nhưng mà, phải có hồi báo, tôi mở miệng lên tiếng giải quyết, cô cũng cần phải mở miệng báo đáp tôi."
Kỷ Khanh Khanh sửng sốt, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, bi phẫn nhục nhã thêm cả sát khí, căm tức nhìn Lục Lệ Hành, đáy mắt phát ra tia lửa.
"Đồ lưu manh!!!"
Lục Lệ Hành: ? ? ?