Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sau khi đưa Tề Đại Lực và Trương Cừ đến Đỗ phủ, Lâm Diệu Huy lập tức chạy tới Xuân Tuyết viên. Dương Quý Minh rời giường, vội vàng khoác thêm áo khoác rồi đi ra gặp hắn.
Lâm Diệu Huy kể lại chuyện xảy ra vào đêm nay một lần, sau đó nói: “Tề thúc nửa đêm tới gặp Đỗ lão thái gia, đây nhất định là chuyện lớn, rất có thể có liên quan tới vụ án chúng ta đang theo dõi.”
Dương Quý Minh hơi nhíu mày: “Ta biết, nhưng ta không thể vô duyên vô cớ đi gặp ngoại công giữa đêm khuya được.”
Lâm Diệu Huy gãi đầu, đột nhiên hai mắt lóe sáng, nói: “Có rồi, người đưa Tề thúc đến Đỗ phủ là ta. Tùy tùng của ngài dắt hai người vào phủ quấy rầy lão thái gia, ngài vội vàng tới xem cũng là chuyện hợp tình hợp lý? Hơn nữa, còn phải xin lão thái gia thứ tội nữa kìa.”
Dương Quý Minh cười, nói: “Tiểu tử ngươi cũng nhanh trí quá đi.”
Thượng Gia Ngôn đi ra, giúp Dương Quý Minh chỉnh lại xiêm y, nhắc nhở: “Đừng thất lễ.”
“Ta biết rồi, ngươi mau vào phòng nghỉ ngơi, không cần chờ ta đâu.”
“Ừ, cẩn thận một chút.”
Thượng Gia Ngôn nhìn Dương Quý Minh rời đi rồi mới xoay người trở lại phòng trong.
Lâm Diệu Huy nhanh chân đi theo Dương Quý Minh, không nhịn được cảm thán: “Mai này nếu ta có thể cưới được một tức phụ tốt bằng nửa thiếu phu nhân, ta đã mãn nguyện lắm rồi.”
Dương Quý Minh liếc nhìn hắn: “Cố lên.”
Lúc này, viện của Đỗ lão thái gia đang đèn đuốc sáng trưng.
Sau khi Tề Đại Lực và Trương Cừ đến, người hầu liền vào trong bẩm báo, không lâu sau lại có người trở ra mời họ vào trong.
Bên ngoài nhà chính, Trương Cừ đang ngáp ngắn ngáp dài. Lâm Diệu Huy tới bên cạnh hắn, Dương Quý Minh thì một mình đi vào nhà chính.
Trong phòng, lão thái gia ngồi ở vị trí chủ nhà, Tề Đại Lực ngồi ngay bên cạnh. Lúc Dương Quý Minh bước vào, Tề Đại Lực vội vã đứng lên. Hắn hành lễ với lão thái gia, đối phương ra hiệu cho tất cả cùng ngồi xuống.
Sau khi Dương Quý Minh an vị, Tề Đại Lực mới chậm rãi ngồi xuống một lần nữa.
“Người bên cạnh ta không hiểu quy củ, đêm khuya còn đưa Tề thúc tới đây, khiến ngoại công và Tề thúc không được nghỉ ngơi. Ta vội vàng qua đây, một là xem tình huống thế nào, hai là để xin hai vị thứ lỗi.”
Tề Đại Lực vội nói: “Biểu thiếu gia, là ta nhờ Lâm tiểu huynh đệ dẫn ta tới gặp lão thái gia.”
Dương Quý Minh hơi gật đầu.
Đỗ lão thái gia cũng lên tiếng: “Lão Tề vừa tới, ông ấy đã kể chuyện xảy ra đêm nay cho ta rồi.”
Nghe vậy, Dương Quý Minh liền thở phào như mừng cho người sống sót sau đại nạn: “Thật là may mắn, vừa hay ta đã sai người âm thầm bảo vệ Tề thúc.”
Đỗ lão thái gia lại nói: “Thủ phạm đã bị người của nha môn bắt, người bên khâm sai đại nhân cũng tận mắt chứng kiến, bọn chúng sẽ không thoát được đâu.”
“Ngoại công nói rất đúng.”
“Quý Minh, nơi này chỉ có ba người chúng ta, chuyện ngươi muốn biết, đêm nay ta và lão Tề sẽ nói cho ngươi biết.”
“Xin chăm chú lắng nghe.”
Tề Đại Lực thở dài, nói: “Lão thái gia, biểu thiếu gia, ta trước là phát hiện nhị thiếu gia ăn chặn tiền ở quầy hàng, sau lại phát hiện tam lão gia ăn hối lộ.”
“Chỉ có vậy?” Giọng Dương Quý Minh lộ rõ vẻ không vui.
Tề Đại Lực nhìn Đỗ lão thái gia, người nọ liền bảo ông: “Ngươi cứ nói đi.”
Lúc này, ông mới tiếp tục: “Ta bẩm lại tất cả việc này cho lão thái gia. Nhưng không ngờ, bọn họ hợp mưu giá họa cho đại lão gia.”
“Đều là chuyện tiền bạc, Tề thúc không cần che giấu cho bọn họ.” Dương Quý Minh tỏ vẻ: các ngươi cứ tiếp tục giấu diếm đi.
Đỗ lão thái gia lại nói: “Năm trước xảy ra một trận lũ, ta vốn nghĩ bọn chúng chỉ nâng giá gạo thôi, không ngờ bọn chúng còn dùng gạo tồn năm trước tráo đổi gạo cứu tế của Triều đình.”
Dương Quý Minh không khỏi nhíu mày, thầm xì một tiếng: gian thương!
“Ngoại công, phát tài một đời rồi, ngài cũng nên làm chút việc thiện mới được.”
Lão thái gia làm chủ nhà họ Đỗ đã lâu, trước giờ chưa có ai dám nói chuyện với ông bằng giọng điệu ấy. Ông không khỏi sửng sốt vài giây rồi mới cười, bảo: “Cũng chỉ có ngươi và nương ngươi mới nói với ta như vậy.”
“Ngoại công, ta muốn ngài xác nhận một lần nữa, Đỗ gia có liên lụy đến mạng người không?”
“Không hề.”
“Nếu thế, hay là ngoại công chủ động thẳng thắn với khâm sai đại nhân đi.”
Đỗ lão thái gia không trả lời ngay lập tức.
Tề Đại Lực lo lắng tổ tôn hai người xảy ra tranh chấp, vội nói: “Biểu thiếu gia, lão thái gia đã lớn tuổi rồi.”
“Tề thúc, ngài cũng lớn tuổi, ngoại công còn thấy chết không cứu ngài mà. Huống chi, Hứa đại nhân không phải người không thấu tình đạt lý, chỉ cần ngoại công chủ động nhận tội, chắc chắn sẽ được hưởng khoan hồng.”
Đỗ lão thái gia nói: “Để ta cân nhắc một lát.”
Dương Quý Minh nhắc nhở: “Hứa đại nhân này không phải Hứa đại nhân ở Tô Châu, ông ấy không phải kẻ tầm thường đâu.”
Ngày hôm sau, Hứa Nhất Hoàn tới nha môn tri phủ Tô Châu tra hỏi chính vụ. Đỗ lão thái gia tự tới xin diện kiến.
Cả ngày hôm đó, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đưa Đỗ di nương dạo chơi khắp Tô Châu.
Qua một cây cầu nhỏ, lại rẽ vào con ngõ tắt, Đỗ di nương bỗng nói với bọn họ: “Trước kia ta thường đi qua con hẻm này. Hai mươi năm rồi, nơi đây không có gì thay đổi.”
Đột nhiên, nụ cười trên mặt Đỗ di nương chợt cứng đờ, bà nhìn về phía trước bằng ánh mắt không dám tin.
Dương Quý Minh nhìn theo ánh mắt bà, chỉ thấy ba người có vẻ như là người trong một nhà.
Đỗ di nương chậm rãi lê những bước chân nặng nề tới gần, người trong gia đình kia cũng nhìn bà đầy khiếp sợ.
“Ngươi tái giá?” Giọng nói của Đỗ di nương đầy kìm nén cùng giận dữ.
Bà nhận ra mấy người này, một người từng là phụ việc trong quầy gạo, người còn lại từng là nha hoàn hầu cận của bà.
Thấy Đỗ di nương, người phụ nữ kia chột dạ nép vào bên cạnh trượng phu của mình. Người đàn ông liền lên tiếng: “Đại tiểu thư, Đông Mai không phải tái giá cho ta, mà ngay từ đầu người bà ấy gả đã là ta.”
Dứt lời, người phụ nữ vội vàng kéo cánh tay ông, la lên: “Ngươi nói cái gì thế?”
Đỗ di nương lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ tên Đông Mai nói: “Đại tiểu thư, mời ngài vào trong ngồi đã.”
Đỗ di nương theo bọn họ vào tiểu viện.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngơ ngác nhìn nhau, cũng vào theo.
Đông Mai pha trà bưng tới, nói: “Nhà lá đơn sơ, chỉ có trà vụn, mong Đại tiểu thư đừng ghét bỏ.”
Đỗ di nương nâng chén trà lên, thổi nhẹ rồi mới nhấp một ngụm nhỏ.
Đông Mai nhìn Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn, cười hỏi: “Hai vị thiếu gia đây là nhi tử của đại tiểu thư sao?”
“Con ta, con dâu ta.”
“Xin ra mắt thiếu gia và thiếu phu nhân.”
Đỗ di nương nói: “Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân, các con ra ngoài dạo chơi trước đi, lát nữa ta sẽ đi tìm các con.”
“Vâng.” Dương Quý Minh đáp: “Di nương, chúng con đi trước.”
Sau khi rời khỏi tiểu viện, bọn họ đều rất tò mò.
Dương Quý Minh không nhịn được, hỏi: “Di nương có quan hệ gì với đôi phu phụ kia, sao vừa mở miệng di nương đã hỏi có phải nữ nhân nọ đã tái giá rồi hay không?”
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, đánh hắn: “Chuyện của di nương mà ngươi cũng dám đoán bậy, còn nhớ mình là con ruột của bà không?”
“Biết, biết. Cảnh Thước, ta sai rồi, ta không nói nữa.” Dương Quý Minh vội xin tha: “Chúng ta đi loanh quanh chơi một lát đi.”
Thượng Gia Ngôn vừa bị hắn kéo đi vừa mắng: “Ngươi dám qua loa có lệ với ta.”
“Không dám.”
“Hừ.”
Hòe An đi theo sau bọn họ không nhịn được khẽ lắc đầu, bật cười.
Bọn họ chơi loanh quanh hết nửa canh giờ rồi mới trở lại tiểu viện kia. Đỗ di nương thấy họ trở về, cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Đôi phu phụ kia thì vẻ mặt đau khổ, đặc biệt là người phụ nữ, hình như đã khóc một lúc.
Thượng Gia Ngôn tiến lên, lo lắng hỏi: “Di nương, ngài không sao chứ?”
Đỗ di nương cười nhẹ, đáp: “Không sao, chúng ta trở về đi.”
Quay lại Xuân Tuyết viên, Dương Quý Minh định nhờ Trần Đào và Lâm Diệu Huy đi thăm dò chuyện đôi phu phụ kia, song lại bị Thượng Gia Ngôn ngăn cản.
Bọn họ không ra tay, nhưng Đỗ di nương lại sai người đi dò hỏi.
Kết quả đúng như những gì đôi phu phụ kia đã nói, hai mươi năm trước, Đông Mai thực sự được gả cho người trượng phu hiện giờ. Sau khi Đỗ di nương được gả tới kinh thành, ý trung nhân của bà đã chết.
Bạch Bình mới đi theo Đỗ di nương sáu năm, không biết chuyện cũ của bà. Nhưng hôm nay, sau khi nghe được những lời đôi phu phụ kia nói, nàng cũng đã hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề.
“Di nương, chuyện đã qua hai mươi năm rồi, người cũng không còn nữa, ngài nghĩ thoáng một chút đi.” Bạch Bình khuyên nhủ, mong bà tháo gỡ tâm sự trong lòng.
Đỗ di nương khẽ lắc đầu: “Ta luôn cho rằng hắn phụ ta, thành thân cùng nữ nhân khác, nên… nên ta mới đồng ý gả cho Hầu gia làm thiếp.”
“Di nương, ngài còn có tam thiếu gia.”
“Trước kia cha ta thường nói ta rất giống ông, đúng là rất giống, đều ân oán phân minh, có thù tất báo.”
“Di nương, ngài đừng xúc động. Có Đỗ gia, cuộc sống của ngài ở Hầu phủ sẽ càng tốt hơn.”
“Ta tự biết chừng mực, lột da bọn họ là được, không cần động đến gân xương.”
Trong nha môn, Hứa Nhất Hoàn đã tra ra người sai hai kẻ bịt mặt tới ám sát Tề Đại Lực chính là tam lão gia nhà họ Đỗ – Đỗ Bảo Vinh.
Cùng lúc đó, Đỗ lão thái gia cũng tới nha môn xin gặp khâm sai đại nhân. Ông còn dắt Đỗ Bảo Vinh và Tề Đại Lực theo cùng.
Đỗ Bảo Vinh nhận tội mưu sát không thành.
Tề Đại Lực bày tỏ không muốn truy cứu gì thêm.
Hứa Nhất Hoàn liền thuận nước đẩy thuyền, huỷ bỏ án kiện.
Kế tiếp, Hứa Nhất Hoàn tiếp tục ở lại Tô Châu mấy ngày, tra hết hồ sơ vụ án ở Tô Châu, cũng lấy được rất nhiều lời khai cần thiết.
Hứa Văn Tân cởi mũ cánh chuồn, Đỗ gia tình nguyện bỏ tiền xây dựng đê điều chuộc tội.
Ngay khi Hứa Nhất Hoàn chuẩn bị về kinh, có người bất ngờ đánh trống kêu oan.
Trên công đường nha môn tri phủ, Hứa Nhất Hoàn tự tay xử án. Một người cất tiếng hô to: “Khâm sai đại nhân thăng đường thẩm vấn!”, bách tính xôn xao như ong vỡ tổ, vây kín trước cửa nha môn.
Hứa Nhất Hoàn lột mũ cánh chuồn của Hứa Văn Tân, huỷ bỏ các loại thuế má nằm ngoài luật pháp, cũng hứa hẹn sẽ dâng tấu lên Triều đình, xin hoàn trả thuế sai cho dân chúng. Người dân Tô Châu vô cùng biết ơn ông. Thế nên vừa nghe tin khâm sai đại nhân xử án, mọi người đã lập tức chạy tới xem.
Hứa Nhất Hoàn đập kinh đường mộc: “Yên lặng!” (*)
(*) Hình minh họa:
Mọi người xung quanh im bặt.
Hứa Nhất Hoàn hỏi: “Người quỳ dưới công đường là ai, có oan khuất gì?”
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân Hà Đường và tức phụ Trần Đông Mai muốn tố cáo Đỗ Trạch Trung đã hại chết nghĩa huynh Ngũ Tấn của ta vào hai mươi năm trước.”
Hứa Nhất Hoàn nghe tiếng xôn xao của dân chúng ở ngoài công đường, lại đập kinh đường mộc, hỏi: “Đỗ Trạch Trung kia là người phương nào?”
Hà Đường trả lời: “Chính là Đỗ lão thái gia, ông chủ Đỗ của quầy gạo Bảo Ký.”
Hứa Nhất Hoàn nói: “Chuyện gì đã xảy ra, ngươi hãy nói cụ thể ra đi.”
Hà Đường nhanh chóng đáp: “Hai mươi năm trước, tiểu nhân và nghĩa huynh đều làm việc ở quầy gạo Bảo Ký. Đại lão gia nhà họ Đỗ, Đỗ Bảo Đức ăn chặn tiền trong cửa hàng, sợ bị lão thái gia phát hiện liền đổ oan cho nghĩa huynh ta ăn trộm. Nghĩa huynh bị oan, dần dần tiều tụy, cuối cùng buông tay rời bỏ nhân gian.”
Nghe vậy, Hứa Nhất Hoàn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: chuyện này căn bản không ảnh hưởng đến gân cốt của nhà họ Đỗ, nhưng lại cố tình chờ khi nhà họ Đỗ bị tiếng xấu mới kiện lên, rõ ràng là có người cố ý làm khó Đỗ gia rồi.
Ông thấy đôi phu phụ quỳ dưới công đường run lẩy bẩy, người phụ nữ còn một mực cúi đầu, bèn hỏi: “Trần thị, bản quan hỏi ngươi, chuyện hai mươi năm trước ngươi có biết không?”
Trần Đông Mai trả lời: “Dân phụ biết, dân phụ từng là nha hoàn của Đỗ phủ.”
Hứa Nhất Hoàn hơi sửng sốt, hỏi: “Ngươi làm nha hoàn trong Đỗ phủ, sao lại biết chuyện của cửa hàng?”
“Bẩm đại nhân, dân phụ là nha hoàn của Đại tiểu thư nhà họ Đỗ. Khi chuyện xảy ra, dân phụ đã được đại tiểu thư ban ân cho rời phủ gả làm thê tử của Hà Đường, nên mới biết chuyện của đại ca Ngũ Tấn.”
“Đại tiểu thư nhà họ Đỗ mà ngươi nói chính là di nương Hầu phủ vừa về Tô Châu thăm người thân à?”
“Bẩm đại nhân, chính là bà ấy.”
Hứa Nhất Hoàn hơi híp mắt, nhìn đôi phu phụ run rẩy dưới công đường và đám dân chúng chỉ trỏ ở bên ngoài, đập kinh đường mộc: “Xử sau, bãi đường!”