Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu
Đăng vào: 11 tháng trước
Từ biệt thự ở quận Nam Sơn đến nơi đoàn phim khởi quay chỉ tốn hai mươi phút, lúc xe bảo mẫu đã đến nơi, đoàn trợ lý của Lộ Chiêu Hành đã đứng ở ngoài sân chờ sẳn.
Lúc trước Lộ Chiêu Hành ở trong đoàn phim, ngoại trừ một ít chuyện cầm trợ lý xử lý, chủ yếu là hắn tay làm hàm nhai, nếu ở đoàn phim không lâu, hắn chưa bao giờ mang theo quá hai người trợ lý.
Mà hôm nay đoàn trợ lý đứng chờ ngoài sân, tổ trợ lý hằng ngày của Lộ Chiêu Hành tất cả đều có mặt đầy đủ.
Bọn họ mỏi mắt chờ đợi xe bảo mẫu đã đến trước mắt mình cũng không đợi được người đi xuống.
Trong xe bảo mẫu, Lộ Chiêu Hành đang xịt thuốc cách trở cho Hác Mộc, hắn không dám xịt quá nhiều, nhưng mùi truyền tin tức tố khi đánh dấu và lúc bình thường khác nhau, mùi lưu lại có thể biến mất, nhưng sau khi đánh dấu tạm thời, trên người Hác Mộc có mùi tin tức tố của hắn ít nhất là mấy ngày liên tục.
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của hắn, Hác Mộc: "Không thì để em đem theo.
"
Hác Mộc đưa tay lấy thuốc cách trở về.
Lộ Chiêu Hành rụt tay lại, cực kỳ không tin tưởng nhìn cậu.
Người này ngay cả lời căn dặn không thể dùng thuốc ức chế của bác sĩ cũng không tuân thủ, thuốc cách trở đưa cho cậu, ai biết cậu sẽ lạm dụng thế nào?
Hác Mộc cũng biết mình đuối lý, tay đưa ra lại thu về, nhẹ nhàng chà chà mặt mình.
Lộ Chiêu Hành cất thuốc cách trở đi: "Cách hai tiếng xịt một lần, anh xịt cho em.
"
"Chắc! ! không cần đâu?"
Xịt thuốc cách trở thôi mà, cậu không cụt tay cục chân, lỡ bị người ta nhìn thấy cũng không tốt.
Nhưng thuốc cách trở bị Lộ ảnh đế cất đi rồi.
Hác Mộc trở dài, cúi xuống ngửi ngửi người mình: "Giờ trên người em không còn chút mùi nào đúng không?"
Lộ Chiêu Hành: "Ừ.
"
Hác Mộc yên tâm, mở cửa xe chuẩn bị bước xuống.
Nhóm trợ lý đang đứng ở ngoài trông ngóng cuối cùng cũng thấy chính chủ bước xuống, vừa bước một chân ra, Hác Mộc quay đầu: "À mà sau cổ em còn dấu vết gì không? Anh xem giúp em được không?"
Vì để phòng ngừa, vẫn nên xác nhận lại một chút.
Lộ Chiêu Hành vô thức nhìn vào sau cổ cậu, bên trên có tóc che lại, bên dưới có cổ áo, cho dù có dấu cũng nhìn không ra, tầm mắt hắn nhìn về phía trước, nơi tối qua hắn để lại vết cắn, dấu vết bị áo sơ mi che chắn kín mít, tuy trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra tiếc nuối trong ánh mắt hắn.
Lộ Chiêu Hành bình tĩnh nói: "Không có.
"
Hác Mộc gật đầu, hai chân nhảy xuống xe.
Lộ Chiêu Hành: "! ! "
Cậu vào đoàn phim còn vui hơn so với lúc đến biệt thự, giống hệt như đoàn phim mới là nhà của cậu.
Lộ Chiêu Hành bất đắc dĩ lắc đầu, cũng xuống xe theo.
Lúc này nhóm trợ lý ở ven đường chỉ cảm thấy cẩu lương lạnh như băng đập lung tung lên mặt mình.
Trợ lý A: "Mới nãy! ! Có phải chị dâu muốn anh Lộ nhìn tuyến thể mình không?"
Trợ lý C: "Chời ơi ngay tại nơi công cộng luôn, tôi cũng xấu hổ quá.
"
Trợ lý B: "Có cần tôi nhắc họ giữ ý tứ một chút không?"
"! ! "
Bạn học Bốn Chính mới từ trong xe đi ra âm thầm xem thường, thầm nghĩ: Giữ ý giữ tứ cái quần!
Hai người đó mà có một chút triển vọng, cậu ta có cần phải nghĩ ra cái ý tưởng ngu dốt đó để rồi phải uống hai ly Bloody Mary không?
Nhìn bóng lưng hai người phía trước, Bốn Chín nặng nề hít một hơi.
Aiz, nói ra rớt nước mắt.
Nhóm trợ lý và Bốn Chín quan hệ ra sao chứ? Làm sao không nhìn ra được trạng thái của cậu ta?
"Hình như sắc mặt anh Quách không tốt lắm"
"Ừ đúng, không ngủ chứ gì nữa, dám chắc lại thức đêm rồi.
"
"Cuộc sống biểu diễn kiếm tiền của Bốn Chín khó khăn quá, gặm nhiều đường hại sức khỏe lắm!"
Quách Bốn Chín nghe được toàn bộ: "! ! "
Cậu ta gặm đường? Đường đâu ra cho cậu ta gặm?
Cậu ta đổ mồ hôi sôi nước mắt nấu một nồi nước đường, đến cuối ngay cả một hạt đường cũng không có!
Tác giả hèn mọn, online cáu kỉnh!
Nhưng cậu ta chỉ có thể cáu kỉnh trong lòng, cậu ta sợ đôi chồng chồng kia lại thưởng thêm cho mình một ly Bloody Mary.
Trước khi đi vào, Lộ Chiêu Hành giới thiệu lần lượt từng người trong nhóm trợ lý, có lẽ do Bốn Chín đã báo trước với họ, hoặc cũng có thể là do tính chuyên nghiệp của họ ở đoàn phim, không ai thốt lên câu chị dâu như Bốn Chín.
Có điều ánh mắt lấp la lấp lánh của họ khiến cho Hác Mộc có ảo giác họ sẽ tổ chức họp fan ở đây.
Trèo tường tập thể à?
Cậu vô ý thức liếc nhìn Lộ Chiêu Hành một cái.
Ngược lại Lộ Chiêu Hành không tỏ thái độ với hành động của bọn họ, sau không giới thiệu xong thì nói: "Vào thôi em.
"
Hác Mộc ngốc ngốc gật đầu.
Lễ khởi quay tổ chức dưới cổng tòa thành nơi bọn họ lấy cảnh quay phim, khi bọn họ đi vào nhân viên công tác đã chuẩn bị xong hết rồi, mặc dù vẫn rất bận rộn nhưng sau khi Lộ Chiêu Hành xuất hiện, hắn vẫn trở thành tiêu điểm của sự chú ý như trước.
Nhất là khi hắn xuất hiện cùng Hác Mộc, trên mặt mọi người có chút ngạc nhiên.
Nếu là lúc trước bị người khác nhìn thấy như vậy, cho dù có cùng đoàn phim, cậu chắc chắn sẽ tránh Lộ Chiêu Hành càng xa càng tốt, vì độ nổi tiếng của Lộ Chiêu Hành rất cao, cho dù cậu không làm gì cũng bị người ta nói này nói nọ, Hác Mộc không muốn để người khác phức tạp hóa vấn đề lên, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nhưng lần trước bị Lộ Chiêu Hành khuyên răn mấy câu, cậu lại cảm thấy thật ra cả hai đi với nhau thật sự chẳng có gì ghê gớm, hoặc là thái độ của Lộ Chiêu Hành rất lạnh nhạt, lạnh nhạt đến nổi dù có công khai quan hệ hôn nhân của hai người hắn hoàn toàn không để tâm.
Người ta bị ảnh hưởng cũng không để ý, cậu lại đắn đo có phải khoa trương quá rồi không.
Bọn họ đi gặp đạo diễn đoàn phim《 thiên địa đi 》trước, còn phải hợp tác với nhân viên công tác và chào hỏi diễn viên khác, cuối cùng mới có thể bắt đầu lễ khởi quay.
Tuy rằng buổi lễ rất long trọng, nhưng cũng rất buồn chán, quan trọng nhất tất nhiên là vai chính được chú trọng hơn, Hác Mộc chỉ là vai phụ của vai phụ, cách xa vai chính Lộ Chiêu Hành cả vạn dặm, cái này làm người ta không thoải mái chút nào.
Cũng không phải Mộc bé con keo kiệt bủn xỉn gì đâu, phải nhìn vị trí lẽ ra thuộc về mình bị người khác chiếm, Lộ Chiêu Hành cũng phải rời khỏi mình, Hác Mộc không biết sao thấy khó chịu lạ thường.
Xung quanh có nhiều người không quen biết, khó chịu.
Trong không khí tràn ngập mùi kỳ quái, khó chịu.
Trong cơ thể có cái gì đấy kêu gào muốn tới gần Lộ Chiêu Hành, càng thêm khó chịu.
Còn có thời tiết nóng bức như vậy, người ta đều mặc quần áo phong phanh mát mẻ, chỉ có cậu mặc cái áo sơ mi che kín cả cổ, cái này cũng là lỗi của Lộ Chiêu Hành.
Rốt cuộc tối qua tại sao cậu đồng ý cho Lộ Chiêu Hành cắn ở chỗ đó?
Bây giờ buổi lễ đang diễn ra, ánh Mặt Trời gay gắt trên đỉnh đầu, cậu nực nội chết mất.
Không chịu nổi kéo kéo áo cho mát, bỗng nhiên có người đứng kế bên nhìn cậu, Hác Mộc hoảng sợ, lập tức nhìn lại người đó, người đó dường như cũng không nghĩ tính cảnh giác của cậu cao như vậy, sững sờ một chút, coi như thân thiện cười với cậu.
Người này cậu không biết, cậu xã giao cười lại.
Nhưng mà bị người ta nhìn thế này, tháo bớt cúc áo ra cũng không tốt, dù bị nóng cậu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Rất vất vả đợi đến lúc buổi lễ kết thúc, cậu nhanh chóng đi đến phòng nghỉ giải nhiệt, cậu cũng không chào hỏi đã bỏ đi, lúc đi đến cửa phòng nghỉ, cổ tay bất ngờ bị nắm lấy, Lộ Chiêu Hành cũng không biết từ đâu xuất hiện, trực tiếp kéo cậu sang hướng khác.
Mặc dù Chử Minh đi cửa sau sắp xếp cho cậu một cái phòng nghỉ không tồi, nhưng so với diễn viên chính Lộ Chiêu Hành vẫn kém hơn một chút, dù không có điều hòa, nhưng bên trong không nóng chút nào, mới vừa đi vào, một cơn mát rượi đập vào mặt, Hác Mộc bị cái nóng dày vò giống như nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên giờ đây thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Chiêu Hành vẫn đang nắm tay cậu: "Em giận sao?"
Vẻ mặt Hác Mộc ngơ ngác: "Hả?"
Có giận gì đâu?
Vẻ mặt Hác Mộc phức tạp nhìn cậu.
Hác Mộc có một gương mặt trắng trẻo tuấn tú, bởi vì bị phơi nắng lâu lại không thể giải nhiệt đúng lúc, chuyển sang đỏ bừng, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi, ướt cả tóc mái của cậu.
Lộ Chiêu Hành thấy áo cậu vẫn kín mít như trước, đột nhiên đưa tay ra.
Hác Mộc không ngăn cản hắn, chỉ thấp giọng hỏi: "Làm gì vậy?"
Lộ Chiêu Hành không nói chuyện, ngón tay thon dài giữ lấy cúc áo thoạt nhìn vướng víu trên cổ họng cậu.
Hác Mộc gần như đã quen với đụng chạm của hắn, rõ ràng mình đưa tay lên cũng có thể làm được, nhưng cậu không né tránh sự giúp đỡ của Lộ Chiêu Hành.
Hai cái cúc áo sơ mi bị mở ra, cái nóng đọng lại ở cổ họng lập tức biến mất, Hác Mộc chịu không nổi xoay xoay cổ, để có thể mát mẻ hơn.
Mà sau khi Lộ Chiêu Hành cởi cúc áo cho cậu, cũng không rút tay lại.
Hắn nhẹ nhàng kéo áo sơ mi cậu ra, lộ ra mấy vết cắn còn rõ ràng bên dưới xương quai xanh của cậu.
"Có đau không?"
"! ! " Hác Mộc bị hắn nhìn có hơi hơi ngượng ngùng, vẫn lắc đầu nói: "Không đau.
"
Lộ Chiêu Hành im lặng một hồi: "Xin lỗi em, anh không suy nghĩ chu đáo.
"
Giọng điệu hắn nghe rất hối hận, Hác Mộc không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt mang theo xin lỗi của hắn, trong lòng hơi rung động.
Lộ Chiêu Hành: "Hồi nãy nóng lắm phải không?"
"! ! "
Hác Mộc thầm nghĩ: Hóa ra Lộ Chiêu Hành có chú ý tới cậu à?
Cho nên Lộ Chiêu Hành mới hỏi mình giận sao là vì thấy cậu đi luôn mà không chào hỏi?
Hác Mộc chớp mắt, nhẹ nhàng cười cười nói: "Có sao đâu, phơi nắng chắc chắn là nóng rồi, chỉ là! ! "
Cậu bỗng nhiên ngừng lại, Lộ Chiêu Hành nói: "Hả?"
Hác Mộc bất ngờ nhìn vào mắt hắn, có chút căng thẳng nói: "Chỉ là! ! Anh ôm em một cái được không anh?"
"! ! "
Thấy hắn ngây người, Hác Mộc lại nói: "Em không có ý gì đâu, tại! ! "
Cậu còn chưa kịp nói dứt câu, chỉ cảm thấy phía trước dao động, cậu được Lộ Chiêu Hành ôm vào lòng.
Khoảnh khắc mùi hương tin tức tố quen thuộc bao bọc lấy mình, Hác Mộc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cậu ngừng lại một chút, hai tay vòng ra sau lưng Lộ Chiêu Hành, gác cằm lên vai hắn, nghiêng đầu hít sâu một hơi.
Quả nhiên cậu khao khát tin tức tố của Lộ Chiêu Hành.
Lộ Chiêu Hành bị động tác không muốn rời xa này của cậu làm cho đáy lòng run lên, đưa tay xoa lưng cậu: "! ! Sao vậy em?"
Hác Mộc trên vai hắn lắc đầu: "Ngửi thấy tin tức tố của người khác, khó chịu lắm.
"
Ngay cả Hác Mộc cũng không ý thức được, hàm ý làm nũng trong lời mình nói nhiều biết bao nhiêu.
Trong lòng Lộ Chiêu Hành thắt chặt, dù hắn biết Hác Mộc như vậy là do kỳ phát tình còn chưa hoàn toàn qua hết, nhưng người mình thích tấn công thế này, hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi!
Tay hắn đặt trên lưng Hác Mộc có hơi dùng sức, chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.
Hác Mộc ngoan ngoãn tựa đầu lên vai mình như vậy, trong hơi thở đều là sự ỷ lại và tín nhiệm hắn, cho dù hắn muốn làm gì đi nữa, lúc này cũng chỉ có thể kiềm chế.
Khi Chử Minh đẩy cửa phòng ra trên tay còn cầm kịch bản 《 Thiên Địa Hành 》, chưa kịp lên tiếng, thì thấy được giữa trời nóng bức có hai người ôm chặt lấy nhau trong phòng nghỉ.
"! ! "
Có trách thì tránh hắn thất lễ không gõ cửa, ai mà ngờ chỉ một thời gian ngắn sau khi kết thúc lễ khai máy, hai người ở trong còn tranh thủ dính chặt lấy nhau như vậy chứ?.