Chương 41: May Mắn Khi Được Gặp Em 4

Hoành Thánh Trứu Sa

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trước khi đi, Lục Dữ dẫn Lâm Cẩn đi Great World.

Họ vẫn như năm năm trước, soi gương biến dạng ở tòa nhà trắng của Great World, vui vẻ soi qua từng tấm gương.
Hai người họ nhìn nhau trong gương với đủ hình dạng kỳ quái, cười đến mức không đứng lên nổi.
Họ tay trong tay đi đến tòa HSBC của bến Thượng Hải, định cùng nhau ngắm nhìn bức tranh khảm Mosaic vẽ trên tường.

Nhưng Tổng thống sợ Tô giới rơi vào tay giặc, người Đông Dương sẽ phá hủy bức tranh ấy nên đã dùng thạch cao trắng niêm phong bức tranh cất vào kho.

Lúc này đập vào mắt họ chỉ còn lại bức tường trắng san sát nhau.
"Đi thôi." Lâm Cẩn có chút tiếc nuối nói với Lục Dữ.
Lục Dữ vuốt ve tóc cô, an ủi: "HSBC ở Hồng Kông là tổng bộ, chắc chắn bức tranh khảm trên tường sẽ còn đẹp hơn."
Lâm Cẩn gật đầu, thực ra trong lòng muốn nói rằng em chỉ muốn xem cùng với anh thôi.
Họ rời khỏi bến Thượng Hải, lúc đi qua Tiên Nhạc Tư, nhìn thấy ngoài cửa phòng khiêu vũ có dán một tấm áp-phích cỡ lớn, bên trên là Phàn Oanh Oanh đứng trước micro, mỉm cười rất xinh đẹp và vô số những người hâm mộ vây quanh đó đang tặng hoa cho cô ta.
Máy thu âm bên đường đang phát khúc ca cuối cùng của cô ta khi còn sống ‘Nụ cười mãi mãi’...
Lúc này Lâm Cẩn mới nhớ lại, mấy ngày trước qua một tờ báo cô biết được Phàn Oanh Oanh bị người Đông Dương giết hại, nghe nói còn bị người ta cắt đầu treo trên gốc cột điện ở đường Tiết Hoa Lập là vì bài hát ‘Nụ cười mãi mãi’ này.
Lời bài hát này kêu gọi dân chúng bảo vệ Thượng Hải, đây là hành vi phản động không thể tha thứ trong mắt người Đông Dương.

Lâm Cẩn ngước mắt nhìn Lục Dữ, chỉ thấy mắt anh đỏ bừng, hai tay nắm chặt đến mức thấy rõ khớp xương trở nên trắng bệch.
Sau ông trùm Lý, dựa theo tính cách của Phàn Oanh Oanh, Lục Dữ còn tưởng rằng cô ta chắc chắn sẽ tìm đến anh ầm ĩ một trận nhưng kết quả lại không hề có.

Sau này anh mới tình cờ từ nơi khác biết được Phàn Oanh Oanh cũng không biết ông trùm Lý là người Hán.
Lục Dữ không thích Phàn Oanh Oanh, dù lúc trước bất đắc dĩ phải tiếp cận cô ta nhưng anh cũng không nói chuyện hay qua lại quá nhiều với cô ta, tất cả đều chỉ là gặp dịp thì chơi.
Nhưng mà lúc này, Lục Dữ lại khâm phục hành động của cô ta từ tận sâu trong lòng mình.
Cô ta đọc nhiều thơ ca sách vở nhưng vào thời điểm mấu chốt lại bỏ mình vì quê hương, thực ra cô ta đã mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.
Gió nhẹ dập dờn, nhẹ nhàng thổi tiếng hát trong máy thu âm đếm từng ngóc ngách trong Thượng Hải...
"Em không đủ để ai đó cướp đi, chỉ có cảnh xuân.

Em không đủ để ai đó thổi tắt, trong mặt trời.

Người trong trái tim em, anh đừng đau buồn.

Mong cho nụ cười của anh sẽ mãi mãi như vậy..."
...
Ánh nắng chiều rực rỡ tỏa ra, chiếu lên mặt nước sông nổi lên ánh sáng đỏ mờ ảo.

Bến tàu đen nhánh chật ních hành khách, người hầu chuyển hành lý của Lâm Cẩn lên thuyền.
Trên bờ biển, những người bán hàng rong ăn vặt ồn ào quát to, thỉnh thoảng có người nghỉ chân, mua một phần ăn vặt để xoa dịu trái tim những người sắp sửa xa quê.
Lục Dữ như nghĩ đến gì đó, nói nhỏ với Lâm Cẩn: "Hình như anh nợ em một bát hoành thánh nhỏ."
Không để cô kịp phản ứng, anh đã nắm tay cô, chậm rãi đi đến quán hoành thánh, gọi một bát hoành thánh trứu sa.
Ông chủ cầm tiền, múc một phần hoành thánh đưa cho Lục Dữ.

Trong bát sứ màu trắng xanh to đựng hơn mười miếng hoành thánh nhỏ, óng ánh trong suốt, bọc nhân thịt đẹp đẽ màu trắng nhạt như những mảnh đuôi rời rạc của con cá vàng nhỏ.

Nguyên liệu kết hợp cũng khá cẩn thận, tôm khô, rong biển và trứng tròn chen chúc trong miếng hoành thánh.
Lúc này, bến tàu đã đầy người ngồi.


Một tay Lục Dữ bưng bát hoành thánh nhỏ, một tay nắm tay Lâm Cẩn, tìm một lúc lâu, cuối cùng mới tìm được một vị trí.

Anh để Lâm Cẩn ngồi xuống, còn mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay phải cầm thìa chậm rãi đút hoành thánh nhỏ cho Lâm Cẩn.
Giống như năm đó cô đút cho mình ăn vậy.
"Bát này có bỏ dầu vừng." Anh cười nói.
Anh còn nhớ rõ năm đó cô không vui và lầm bầm, một bát hoành thánh nhỏ không bỏ dầu vừng cũng khiến cô trách móc vài câu.

Thật không hiểu lúc đó sao cô lại trách móc mình?
Nghĩ tới đây, khóe môi Lục Dữ bất giác nhếch lên.
Lâm Cẩn không dám nhìn Lục Dữ, chỉ liều mạng nhai nuốt hoành thánh, một lòng chỉ mong ăn thật nhanh để lên thuyền.

Vì cô sợ qua...!Qua một giây nữa thôi, nước mắt sẽ lăn dài, chảy đầy khắp cả mặt.
Gió lạnh thấu xương, tiếng chuông thuyền đinh đinh đang đang vang lên, đây là tiếng gọi lần sau cùng.
"Đừng xuống thuyền giữa chừng, phải ngoan ngoãn đến Hồng Kông, biết chưa?" Lục Dữ đưa cô lên thuyền, trong lòng lo lắng nhắc nhở thêm lần nữa.
"Biết rồi! Anh nói nhiều quá." Lâm Cẩn ngửa cổ, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống nhưng mũi vẫn rất chua xót.
Lục Dữ lấy một xấp tiền nhét vào trong túi áo bành tô của cô, sau đó cầm lấy tay phải cô đặt lên má mình, vỗ về chơi đùa qua lại cho đến khi bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô có chút ấm áp.
Cô nghe giọng anh đứt quãng, hình như đang nói: "Lâm Cẩn...!Làm sao bây giờ...!Anh thật sự...!Không nỡ xa em..."
Nhưng lời anh nói rất nhỏ, giống như làn khói xanh lơ lửng của con tàu, nhoáng lên một cái đã không còn.
Lục Dữ không nhịn được hôn lên mu bàn tay cô, nghẹn ngào nói: "Lâm Cẩn, giấy đăng ký kết hôn chính là lời hứa hẹn của anh, là hứa hẹn cả đời này Lục Dữ anh chỉ cưới Lâm Cẩn, còn em không cần có bất cứ trách nhiệm gì với anh.


Anh mong em sống tốt, cũng mong nhìn thấy em sống tốt.

Cho nên, đừng chờ anh.

Em hãy cố gắng tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình."
Lâm Cẩn rũ mắt, nước mắt kiềm nén rất lâu cuối cùng trào ra, từng giọt buông rơi.
Nước sông chầm chậm, Lục Dữ nhìn Lâm Cẩn đi lên ván cầu, sau đó đứng trên sàn tàu vẫy tay với anh.
Rất nhanh, cô theo tiếng còi hơi chạy xa dần, giống như một tia sáng mặt trời cuối cùng đi xa, ở lại chỉ còn chìm trong bóng tối vô tận.
Lâm Cẩn đi vào khoang thuyền, cô đứng ở lối đi có người ra vào, lặng lẽ lấy xấp tiền Lục Dữ đặt trong túi cô ra.
Thì ra có cả ảnh chụp họ chụp cùng trong lễ Thất tịch.

Chỉ thấy trên ảnh chụp, người đàn ông tươi cười thật sâu ôm chặt người phụ nữ vào lòng.
Bên góc dưới ảnh chụp có một dòng chữ nhỏ viết bằng mực xanh, ánh vào nền giấy trắng tuyết hiện lên rất rõ ràng.
"May mắn gặp được Lâm Cẩn, cuộc đời này không uổng."