Đăng vào: 12 tháng trước
Ngu Dịch bước nhanh về phía vợ, nhất thời không để ý những người khác.
Lật Trình Tịnh vừa mới ổn định tinh thần, khóe mắt thoáng thấy bóng dáng người phía sau lảo đảo đứng dậy, tiến về phía Ngu Dịch, cô hoảng loạn hét lên.
Ngu Dịch tựa hồ lười quay đầu nhìn lại, cũng không để ý tới nguy hiểm cận kề, trong mắt anh chỉ có cô, người phía sau đột nhiên tăng tốc vài bước, cầm côn đánh vào bả vai anh.
Lật Trình Tịnh ngạt thở, cổ họng như bị lưỡi dao sắc bén cắt ngang, gió lạnh tràn vào phổi.
Gần như không cần suy nghĩ, cô đứng dậy và lao tới ôm lấy anh ngay lập tức.
...
Sau khi cảnh sát đến liền nhanh chóng khống chế nhóm côn đồ, bao gồm người nhà bệnh nhân và người mà anh ta dẫn theo.
Bác sĩ thực tập Tiểu Trần bị thương nặng, lưng và chân chi chít vết bầm tím, đau đến mức nhất thời không đứng dậy được. Phó Tiểu Nghi cũng tỉnh lại, môi tái nhợt, hai má sưng tấy, y tá trưởng đo huyết áp cho cô ngay tại chỗ, thấy chỉ số rất thấp liền đưa cô đến chiếc ghế gần đó để nghỉ ngơi, cô uống vài ngụm nước ấm, nheo mắt lại, đầu óc mơ hồ, giống như không nhớ nổi chuyện vừa xảy ra. Ngoài ra, đầu gối của cô ấy cũng bị trầy xước. Bác sĩ Hạ cũng bị thương, mắt kính vỡ nát, ngón tay đau buốt, có lẽ là bị gãy xương.
Ngu Dịch là người bị thương nặng nhất, vai phải bị gậy đập vào, đau dữ dội, cố nén cơn đau tiếp tục chiến đấu với tên kia cho đến khi hắn gục xuống đất.
Sau khi cảnh sát đến, hiện trường đã yên tĩnh, Lật Trình Tịnh nhanh chóng đưa Ngu Dịch đến khoa chỉnh hình, sau đó cùng anh đi chụp phim, kết quả xương bả vai bị gãy, không có tổn thương mạch máu và thần kinh, chỉ cần bó bột cố định trong 4 tuần.
"Lâu như vậy?" Ngu Dịch nghe nói cánh tay sẽ phải cố định trong một tháng thì liền cau mày.
Ngu Dịch chăm chú nghe bác sĩ giải thích cặn kẽ vì sao phải hạn chế hoạt động, mức độ chấn thương và khả năng hồi phục.
Lật Trình Tịnh ở bên cạnh, rất nhanh đã phát hiện trên trán anh lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, đoán chừng còn rất đau, không khỏi đau lòng, yên lặng móc trong túi ra một tờ khăn giấy, giúp anh lau mồ hôi.
Cuối cùng, bác sĩ nói tối thiểu phải nghỉ ngơi một tháng, không được xem nhẹ, dặn Ngu Dịch phải kiên nhẫn.
Cánh tay của Ngu Dịch bị treo trước ngực, hai người cám ơn bác sĩ đã phải ở lại muộn như vậy để băng bó cho anh, bác sĩ xua tay, nói việc nên làm.
Lật Trình Tịnh nói anh gọi Kha Diệc đến đưa về, cô còn phải quay lại khoa cấp cứu, nhưng anh không chịu, nhất định muốn chờ cô về cùng.
Lật Trình Tịnh không nhịn được, đành phải đồng ý: "Vậy anh nghỉ ngơi ở đây trước đi, em quay lại phòng cấp cứu, lát nữa sẽ quay lại."
Ngũ Dịch miễn cưỡng buông tay vợ ra, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt cô: "Anh ở ngay đây đợi em."
Lật Trình Tịnh quay lại khoa cấp cứu, vừa bước vào đã thấy cô lao công đang lau sàn, nhìn xung quanh hầu như không có bệnh nhân mới đến khám.
Hình Tử Thuyên đang nói chuyện với Thẩm Tuyền Tuyền ở bàn y tá, khóe mắt nhìn thấy Lật Trình Tịnh đi tới, lập tức quan tâm hỏi: "Lật Tử, vết thương ở vai của chồng cô thế nào rồi?"
Lật Trình Tịnh nói cho họ nghe về vết thương của Ngu Dịch, Hình Tử Thuyên nghiến răng mắng: "Đám đê tiện đó, lần này chúng ta không thể dễ dàng buông tha cho bọn chúng."
Theo lời Hình Tử Thuyên, cả y tá trưởng và bác sĩ Hạ đều đến sở cảnh sát cho lời khai, bố mẹ Phó Tiểu Nghi nửa tiếng trước cũng đã lái xe đến đón con gái; bác sĩ Tiểu Trần không phải người địa phương, chụp phim thì phát hiện khắp người nhiều vết bầm dập phần mềm, may mắn là không bị thương ở xương, sau khi chườm lạnh xong, cậu ấy cũng gọi bạn cùng phòng đến đưa về.
Nhắc đến hung khí làm Ngu Dịch bị thương, Hình Tử Thuyên càng tức giận, nói là do người của Liễu Đỗ Bì mang vào, sau khi vào khoa cấp cứu thì lặng lẽ giấu trong góc nên không ai phát hiện ra.
Cô còn mắng Liễu Đỗ Bì nói dối nơi công cộng, đổ mọi tội lên nhân viên bệnh viện, anh ta còn lật ngược sự thật, nói rằng mâu thuẫn hôm nay là do bác sĩ Tiểu Trần là người ra tay trước, xúc phạm nhân cách của anh ta, đám "đàn em" đi cùng không nhịn được nên mới phản kháng.
Đương nhiên, trong khoa cấp cứu đều có camera giám sát, ai đúng ai sai không thể chỉ bằng võ mồm mà phân định được, nhưng Hình Tử Thuyên tức giận vì bọn hắn quá ngang ngược vô lí.
"Lật Tử, mau đưa chồng cô về nhà đi, Tuyền Tuyền và tôi sẽ ở đây chờ y tá trưởng và bác sĩ Hạ." Hình Tử Thuyên khẽ thở dài nói, "Không ngờ lại xảy ra chuyện tệ hại như vậy."
Lúc này Lật Trình Tịnh đã khá mệt mỏi, nghĩ đến Ngu Dịch bị thương liền cảm thấy khó chịu, vội nói: "Vậy tôi cùng anh ấy về nhà trước, có chuyện gì cô cứ liên hệ với tôi."
Khi Kha Diệc thấy Ngu Dịch thì lập tức hoảng sợ, chạy lại hỏi: "Giám đốc, anh bị sao vậy ạ?"
"Chỉ vô tình bị thương thôi, không quá nghiêm trọng."
Đường đi rất gần, chỉ chốc lát đã đưa bọn họ xuống lầu đến chung cư.
Lật Trình Tịnh và Ngu Dịch lên lầu, vừa vào phòng, Ngu Dịch đã duỗi cánh tay còn linh hoạt ra, định lập tức ôm lấy cô.
"Cẩn thận, đừng chạm vào vết thương." Lật Trình Tịnh vội vàng nhắc nhở.
"Không sao, để anh ôm một cái." Ngu Dịch cười nói.
Lật Trình Tịnh trong lòng mềm nhũn, vô cùng cẩn thận duỗi tay qua eo chồng, nhẹ nhàng nép vào nhưng không dám tựa lên người anh.
"Anh còn đau không?" Cô đau lòng hỏi.
"Không đau lắm, uống hai viên giảm đau là ổn." Ngu Dịch vội vàng hôn lên tóc cô, sau đó cắn nhẹ vào tai cô, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, anh không có yếu đuối như vậy, chỉ là bó bột cánh tay, không có gì đáng lo."
Lật Trình Tịnh hốc mắt dần đỏ lên, cô biết anh đến bệnh viện tìm cô, lại ngoài ý muốn nghe thấy ngoài cửa có người la hét "khoa cấp cứu xảy ra tai nạn, bác sĩ bị đánh" liền vội vàng xông vào.
Tất cả là tại cô mà anh phải gánh chịu vết thương này.
Cô cụp mắt, hốc mắt đau nhức, rất muốn khóc.
"Em khóc à?" Ngu Dịch kịp thời cảm nhận được tâm tình của vợ, bàn tay rộng ôm lấy má cô, tiến lại gần dỗ dành, "Đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng lắm."
Lật Trình Tịnh vội vàng nén nước mắt, cố hết sức lý trí nói: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, em đi làm cơm cho anh."
"Để anh ôm em một lát." Ngu Dịch cũng không vội ăn, vòng tay qua eo cô, để cô áp sát vào mình, thủ thỉ nói: "Anh rất nhớ em."
Khoảnh khắc Lật Trình Tịnh ngẩng lên, nụ hôn của anh rơi xuống mặt cô, cô nhắm mắt lại, cảm nhận khoảnh khắc mê hoặc này.
...
Ngu Dịch không cử động được cánh tay phải, chỉ có thể cầm đũa bằng tay trái, cố gắng gắp thức ăn trong đĩa nhưng thử hai lần đều phải bỏ cuộc.
Lật Trình Tịnh ôn nhu nhìn chồng: "Để em đút cho anh."
Ngu Dịch nghe nói vợ muốn đút cho mình ăn, nhất thời cảm thấy khá thoải mái, giống như chiếm được tiện nghi, liền buông đũa xuống, nhìn côi: "Vậy em ăn trước đi, ăn no rồi thì đút cho anh."
Lật Trình Tịnh trực tiếp dùng đũa gắp một miếng cá, đút vào miệng Ngu Dịch, nói với anh: "Ăn đi."
Ngu Dịch không ngờ lại được thưởng thức một bữa ăn ngon do chính vợ mình đút, cảm thấy rất vui vẻ.
Sau bữa tối, Lật Trình Tịnh cùng Ngu Dịch vào phòng tắm, cẩn thận cởi bỏ quần áo, cô nhúng khăn mặt vào nước ấm, tỉ mỉ lau người anh.
"Không ngờ trong hoạ lại có phúc" Ngũ Dịch nói đầy ẩn ý.
Lật Trình Tịnh bất đắc dĩ liếc nhìn vẻ mặt vui vẻ hưởng thụ của chồng, không khỏi nói: "Đây là loại phúc khí gì vậy?"
"Anh được vợ mình đút cho ăn, sau đó tự tay lau người cho anh, chẳng phải là phúc sao?" Ngu Dịch nói xong, đột nhiên kéo cổ tay đang bận cầm khăn tắm của cô, nhân lúc cô có chút bối rối liền cúi đầu hôn lên tay Lật Trình Tịnh: "Vợ anh thật hiền lành, đoan chính, đáng yêu."
Lật Trình Tịnh: "..."
Đây là lúc nào rồi mà ông chồng cô còn muốn chiếm tiện nghi...
Cô có chút không nói nên lời, nhưng thấy anh bây giờ là bệnh nhân nên đành để mặc anh.
Bước ra khỏi phòng tắm, Lật Trình Tịnh nhìn đồng hồ, cũng đã muộn lắm rồi, cô vội lấy thuốc và nước ấm cho Ngu Dịch uống, sau đó bảo anh về phòng nghỉ ngơi thật tốt.
Ngu Dịch nghe nói tối nay cô sẽ ngủ một mình ở phòng ngủ phụ thì sửng sốt một chút, mặc cho cô thuyết phục thế nào, anh cũng kiên quyết không đồng ý.
Lật Trình Tịnh hết lần này đến lần khác giải thích với anh: "Anh như thế này, ngủ một mình sẽ an toàn hơn, em nằm bên cạnh anh, lỡ tay đụng vào cánh tay anh sẽ rất không tốt."
"Không sao, em có thể ngủ bên trái anh mà." Ngu Dịch nghiêm túc nói.
Lật Trình Tịnh xoa xoa thái dương, nhìn thái độ cứng rắn của anh liền cảm thấy bất đắc dĩ.
"Anh mặc kệ có bị thương hay không, lâu lắm rồi không gặp, em đành lòng để anh ngủ một mình à?"
Hàm ý rằng cô quá máu lạnh với chồng...
Lật Trình Tịnh nhất thời không phản bác được.
Ngu Dịch nói tiếp: "Đừng quên bây giờ anh là bệnh nhân, phải có tâm trạng tốt mới có thể nhanh khỏi bệnh."
Lật Trình Tịnh: "..."
Ngu Dịch cười với cô, chậm rãi ghé vào tai cô nói nhỏ: "Anh muốn ngủ cùng giường với em."
Lật Trình Tịnh nghĩ một chút, với tình trạng hiện tại, có ngủ chung thì anh cũng không động tay động chân gì được, chắc là không có vấn đề gì.
"Những chuyện khác anh cũng không cần, chỉ cần em ngủ bên cạnh anh là được." Ngu Dịch nói một cách logic, "Nếu không anh ngủ không được đâu."
Lật Trình Tịnh đành phải thỏa hiệp, đồng ý ngủ cùng phòng với Ngu Dịch, thầm nghĩ sẽ phải cẩn thận hơn để không đụng vào cánh tay anh.
Lúc hai người nằm trên giường, Lật Trình Tịnh nhạy bén cảm giác được Ngu Dịch sắp lật người, vội vàng ngăn lại, nói: "Đừng nhúc nhích, anh nằm xuống, mau ngủ đi."
"Anh muốn nhìn vợ."
Lật Trình Tịnh đành phải chiều theo ý anh, chống người lên, đến gần, cúi đầu nhìn Ngu Dịch: "Như vậy được chưa? Em sẽ thức canh chừng anh, anh ngoan ngoãn ngủ đi."
"Hôn anh một cái đi." Ngu Dịch nhanh chóng rướn người về phía trước.
Lật Trình Tịnh cúi xuống, hôn lên má anh một cái, sau khi hôn xong quan tâm hỏi: "Vai anh còn đau không?"
Ngu Dịch cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Thật ra rất đau."
Lật Trình Tịnh vừa nghe, lập tức lo lắng: "Thật sao? Rốt cuộc là đau ở đâu? Không lẽ còn bị thương chỗ khác?"
"Không sao, anh nghĩ ngủ một giấc sẽ tốt hơn nhiều." Ngu Dịch nhìn vào đôi mắt lo lắng của vợ, nhân cơ hội thì thầm bên tai vợ, "Nếu em thật sự lo cho anh thì hôn anh đi."
Lật Trình Tịnh ngày thường đã không thể đối phó với Ngu Dịch, huống gì trong tình huống này càng không nỡ từ chối, lập tức nhích sát người anh, hôn môi anh.
Hy vọng Ngu Dịch có thể ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy vết thương sẽ đỡ đau.
Ai ngờ, Ngu Dịch đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ thành công trêu chọc cô, trong mắt có chút đắc ý, thử hỏi cô: "Có thể hôn thêm bộ phận khác không?"
Lật Trình Tịnh: "..."
- ------------------
**********************************************