Chương 47: Em ghen

Rực Cháy Lòng Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lật Trình Tịnh gửi Wechat chưa được bao lâu, Ngu Dịch đã trực tiếp gọi điện tới.

Nhận điện thoại của anh, trong lòng cô vừa ấm áp vừa căng thẳng, rất nhanh, cô liền nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Nhớ anh không?"

Lật Trình Tịnh không kìm nén suy nghĩ của mình nữa: "Ừm, em nhớ anh lắm."

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm trở nên nhẹ nhàng như gió đêm: "Anh không giận nữa."

"Thật sao?" Cô không tin, "Vậy tại sao anh không gọi cho em?"

"Anh đang đợi em gọi." Ngu Dịch cười: "Ừm, là anh hẹp hòi, đều là lỗi của anh."

Thanh âm của anh giống như tiếng sỏi đá trong gió đêm, có chút ôn nhu lại có chút khàn khàn, nghe có vẻ rất mệt mỏi, có lẽ là vì khối lượng công việc quá dày đặc, nghĩ đến đây, cô có chút đau lòng: "Gần đây anh có ăn uống đúng giờ không?"

"Không, bởi vì không nghe tiếng em nói nên anh cũng không thiết ăn uống nữa."

Biết anh nói đùa, Lật Trình Tịnh hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà không thấy em thì ăn không ngon?."

"Bây giờ em nói nhớ anh, anh đột nhiên lại thấy thèm ăn." Giọng nói của anh trở nên mơ hồ, "Anh rất muốn ăn chút gì đó."

Lật Trình Tịnh gác hai chân lên sô pha, thoải mái nói chuyện điện thoại với anh: "Anh muốn ăn gì?"

"Em biết anh đang hỏi gì mà, phải không?"

Lật Trình Tịnh cũng cười, cảm thấy bên tai nóng ran, dù kết hôn bao lâu, mỗi khi nghe anh nói câu gì trêu chọc mình, cô vẫn sẽ thẹn thùng như một nữ sinh mới lớn, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ.

"Ngu Dịch," cô suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói với anh, "Thật ra hôm đó em không nói thật với anh."

"Chuyện gì?" Anh hỏi.

"Em nói không có hứng thú với mối quan hệ trước đây của anh, đó là nói dối." Cô lấy hết can đảm biểu hiện sự yếu đuối của mình trước mặt anh, "Thật ra, em có để tâm, thậm chí là để tâm từ lâu rồi."

Cô nghe tiếng thở đều đặn ở đầu bên kia điện thoại, như thể anh đang lắng nghe cô một cách nghiêm túc.

"Cũng không nhịn được mà cảm thấy ghen tuông." Giọng Lật Trình Tịnh nhẹ như lông vũ, giống như đang nói với chính mình, "Em biết ghen tuông khiến người ta trở nên xấu xí, nhưng đôi khi em không kiềm chế được bản thân."

Ghen tị với một cô gái trẻ đẹp hơn mình chỉ vì Ngu Dịch đã từng ngưỡng mộ và theo đuổi cô ta, những suy nghĩ đó thật sự nông cạn, mỗi lần cô cố gắng phủ nhận những cảm xúc hiện lên trong đầu, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo thì sự ghen tỵ lại nhấn chìm cảm xúc của cô.

Nhưng vào lúc này, cô muốn nói cho anh biết tình cảm thật của mình, cho dù xấu xí, cô cũng muốn thổ lộ với anh.

"Em không cần ghen tị với ai cả." Giọng nói của Ngu Dịch bình tĩnh, mang theo sự chắc chắn khiến cô yên tâm, "Em nên sớm biết rằng trong lòng anh chỉ có em là người phụ nữ duy nhất."

Trái tim Lật Trình Tịnh lập tức gợn sóng vì câu nói của anh.

"Quả thật anh đã từng theo đuổi người khác, chỉ vì họ xinh đẹp hay dịu dàng. Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy có một người bạn gái như vậy rất tốt, nhưng anh chưa từng chân thành nghĩ đến việc liệu khi ở bên nhau anh có thật sự thấy hạnh phúc hay không, hoặc là, anh có thể mang lại hạnh phúc cho họ hay không." Ngu Dịch chậm rãi nói: "Nhưng những chi tiết này anh đã suy nghĩ kỹ trước khi cầu hôn em."

"Anh thừa nhận mình là một người đàn ông bình thường, anh thích mỹ nữ, thích thưởng thức cái đẹp, nhưng anh không hời hợt, dần dần anh cảm thấy đó không phải là loại cảm xúc anh muốn theo đuổi." Ngu Dịch nói tiếp: "Nhưng em là người đặc biệt. Vợ anh rất đẹp, nhưng anh không chỉ thích em vì em đẹp, cảm giác này rất khó diễn tả, nhưng chỉ cần em biết, với anh, em là một người đặc biệt, vậy là đủ rồi."

Giọng nói của anh từng chữ một nhảy vào tai Lật Trình Tịnh, cô đột nhiên đắm chìm vào dòng cảm xúc của Ngu Dịch.

Với cô, Ngu Dịch cũng rất đặc biệt, có thể nói là một sự tồn tại đặc biệt trong sinh mệnh của cô.

Giọng nói Ngu Dịch mang theo ý cười: "Vợ yêu, năm mười chín tuổi em đã mê hoặc anh, anh khi đó còn không biết nhịp tim của một người có thể nhanh đến mức nào cho đến khi nhìn thấy em lần đầu tiên, nhanh đến mức chính mình cũng có thể nghe thấy."

Lật Trình Tịnh: "..."

Nhịp tim của cô lúc này cũng đang tăng tốc, như một cơn lốc xoáy mùa hạ.

"Em còn ghen tị với người khác à, em có ngốc không?" Giọng nói của Ngu Dịch trầm thấp ôn nhu, giống như lời yêu thương dội vào màng nhĩ cô, "Từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, không phải chỉ của một mình em sao?"

"Miệng lưỡi trơn tru." Lật Trình Tịnh không khỏi cắn nhẹ khớp ngón tay chính mình.

"Nịnh vợ thì có gì sai?" Ngu Dịch khẳng định quyền lợi của mình như một lẽ đương nhiên, còn ngọt ngào thêm một câu, "Nhưng từng chữ anh nói đều là lời thật lòng."

Lật Trình Tịnh cảm thấy ngọt ngào, dường như những cảm xúc tiêu cực trong khoảng thời gian này đều được chữa lành.

Một lúc sau, cô mới nói nhỏ với Ngu Dịch qua điện thoại: "Ngu Dịch, em tin anh đối xử chân thành với em, vậy anh cũng phải tin là em thật lòng với cuộc hôn nhân này."

"Được, anh tin em." Ngũ Dịch rất trực tiếp nói, "Anh dám không tin vợ mình sao?"

Ngu Dịch cúp điện thoại, tâm tình sảng khoái, tâm trạng u ám mấy ngày qua cũng bị quét sạch, lấy bia trong tủ lạnh ra uống một lon.

Nếu có thể, anh muốn ôm vợ ngay lúc này, nói đủ lời yêu thương với cô, nhàn nhã ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, rồi hôn lên tai cô.

Anh rất muốn gặp cô càng sớm càng tốt, nói hết tất cả những gì anh nghĩ trước mặt cô, kể cả chuyện lúc trước anh được Tề Phàm Khải gọi về giúp Nhuế Du Chi đối phó với tên lưu manh kia.

Vì thanh danh của Nhuế Du Chi, vốn dĩ anh không định nói với bất kỳ ai, nhưng hiện tại anh đoán được, Lật Trình Tịnh hẳn đã biết chuyện anh quay về, chắc là Trâu Niệm Tư đã nói với cô, trong trường hợp này, anh nên giải thích rõ ràng trước mặt vợ để không khiến cô ghen tuông vô cớ.

Anh không ngờ cô lại ghen, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ, cô là người thông minh như vậy lại vì anh mà biến thành kẻ ngốc, đương nhiên, ngoại trừ sự bất lực, anh cũng không thể không khỏi cảm thấy có chút tự mãn — thì ra Tịnh Tịnh quan tâm đến anh nhiều như vậy.

Sự thật này khiến anh rất hài lòng.

Ngu Dịch cười cười, thản nhiên ném lon bia rỗng vào sọt rác bên cửa sổ.

Một mình không ngủ được, anh phải uống chút bia cho dễ ngủ.

Sáng sớm, Ngu Dịch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ màng cầm di động trên tủ đầu giường lên, không thèm nhìn mà trả lời.

"Ngu Dịch, con tỉnh rồi sao? Mẹ có chuyện muốn nói với con." Giọng điệu của mẹ Ngu Dịch rất mềm mại, giống như cảm thấy có lỗi vì quấy rầy giấc ngủ của con trai.

"Mẹ cứ nói ạ." Ngu Dịch trong nháy mắt tỉnh ngủ.

"Sắp đến ngày 22 rồi, bố con và mẹ lo lắng cho chị gái con, sợ nó lại xúc động mà lại đi tìm người đàn ông đó." Bà thở dài, "Nếu có thời gian, con gọi điện thoại thuyết phục nó đi, hiện tại nó chỉ nghe lời con, bố con gọi đến nó thường bị kích động, cho rằng bố mẹ không hiểu nó."

Ngu Dịch phản ứng rất nhanh, nói: "Con biết rồi, con sẽ liên lạc với chị trong thời gian sớm nhất."

Cúp điện thoại, Ngu Dịch nhìn lịch, thứ bảy tuần sau là ngày 22, cũng là ngày Ngu Du sảy thai, chị ấy thường tìm chồng cũ, năn nỉ anh ta đến thăm mộ đứa bé, nhưng thường bị anh ta phũ phàng từ chối.

Ngu Dịch cất điện thoại, muốn ngủ thêm một chút nhưng lại không thấy buồn ngủ nữa, vội quay người lại, hơi híp mắt nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, thầm nghĩ năm nay nhất định phải ngăn cản Ngu Du đến chỗ tên đàn ông bội bạc kia.

Lật Trình Tịnh mấy ngày nay tâm tình rất tốt, trên mặt luôn mang theo nụ cười, lúc ăn cơm, Hình Tử Thuyên tò mò hỏi cô có phải chồng sắp về không, cô nói không có, gần đây anh ấy rất bận, hơn nữa sẽ không có thời gian trở lại thăm nhà trong thời gian sắp tới.

"Vậy mà cô còn vui vẻ được." Hình Tử Thuyên trêu chọc cô, "Đổi lại là tôi, nếu ở tình trạng cách xa chồng mình như vậy thì không thể cười nổi đâu."

"Tôi cười rất vui vẻ?" Lật Trình Tịnh bị miêu tả của bạn mình làm cho kinh ngạc, "Thật sao?"

"Thật, dạo này trông cô rất đẹp, giống như một người phụ nữ đang yêu vậy." Hình Tử Thuyên tỏ vẻ ghen tị, từ khi biết Lật Trình Tịnh kết hôn với người cô ấy thích, có cảm giác như Lật Tử nhà cô bỗng trở lại thời thiếu nữ mới biết yêu rồi.

Lật Trình Tịnh có chút ngượng ngùng, nhưng cũng thừa nhận: "Gần đây quan hệ giữa tôi và anh ấy thật sự rất tốt."

"Này, mặt cô rạng rỡ như phường nhuộm luôn rồi." Hình Tử Thuyên lườm cô một cái, "Tôi phải nhắc nhở cô, đừng khoe ân ái trước mặt tôi lúc này, tôi không chịu nổi đâu."

Lật Trình Tịnh đương nhiên biết vấn đề này rất nhạy cảm, vì vậy không nói thêm nữa.

Hình Tử Thuyên cúi đầu ăn rau, chậm rãi nhai một miếng khoai tây, gặm một miếng sườn kho, húp thêm một ngụm canh gà, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lật Trình Tịnh: "Quên đi, kể cho tôi nghe một chút."

"Không phải cô nói..."

"Tôi muốn nghe." Hình Tử Thuyên dùng đũa gõ nhẹ vào đĩa thức ăn, "Mau nói đi."

Lật Trình Tịnh: "..."

Lật Trình Tịnh bắt đầu kể, từ chuyện mỗi tối cô nói chuyện điện thoại với Ngu Dịch hơn một tiếng rưỡi, đến chuyện hôm kia cô trực ca đêm, Ngu Dịch gọi canh bổ dưỡng và bánh ngọt cho cô, còn gửi thêm một bó hoa hồng đến.

"Ông xã cô tốt thật đấy." Hình Tử Thuyên không khỏi khen ngợi, "Tình cảm tốt như vậy, chẳng phải nên có em bé rồi sao?"

"Hiện tại còn không ở cùng một chỗ, làm sao có em bé được?"

Hình Tử Thuyên cười ranh mãnh: "Không khó, nếu cô muốn, chỉ cần gọi anh ấy trở về giúp một tay."

Lật Trình Tịnh: "..."

Thật ra gần đây cô bắt đầu nghĩ đến hình ảnh một đứa bé tròn tròn, mắt to, da trắng mịn như sứ - quả thật là càng nhìn càng yêu

Nhưng cô đã thật sự sẵn sàng làm mẹ chưa?

Hiện tại cô không ở cùng thành phố với Ngu Dịch, đây không phải là thời điểm thích hợp, một khi có em bé, cô muốn được ở cùng với chồng mình, nhìn em bé lớn lên trong bụng từng ngày.

Thôi thì đợi cho đến khi anh ấy hoàn thành công việc ở công ty rồi nói.

Trùng hợp, buổi tối Ngu Dịch gửi hai bức ảnh của con trai anh họ, hỏi Lật Trình Tịnh có giống anh không.

Bộ dáng bĩu môi cùng tức giận không giống lắm, nhưng khi cậu bé cười, đúng là có chút bóng dáng của Ngu Dịch.

Ngu Dịch nhanh chóng gọi video với vợ: "Mẹ anh gửi tin nhắn nói rằng thằng bé trông hơi giống anh, nhưng anh thực sự không thấy giống. Hồi nhỏ anh dễ thương hơn nó nhiều."

Lật Trình Tịnh cười nói: "Lần trước gặp anh họ, em cảm thấy anh ấy và anh nhìn từ một số góc độ đúng là rất giống nhau."

Ngu Dịch nhàn nhạt nói: "Có thể là lần trước em mệt mỏi nên ánh mắt cũng không tốt lắm. Anh đẹp trai hơn anh ấy nhiều."

Lật Trình Tịnh có chút bất đắc dĩ: "Này, anh thật sự cảm thấy mình là mỹ nam đứng đầu trong thôn sao?"

Ngu Dịch cười: "Chỉ là bảng xếp hạng trong thôn thôi sao? Em xem thường chồng mình rồi."

"Miễn cưỡng thì có thể tính trong phạm vi thành phố."

Cô nhìn anh một cách chăm chú.

Ngu Dịch cũng chăm chú nhìn vợ, đột nhiên nói: "Vợ yêu, hôm nay anh rất nhớ em."

Lật Trình Tịnh như hiểu ý, hỏi: "Cho nên?"

"Để anh nhìn em một cái, giống như lần trước." Ngu Dịch mặt dày đưa ra yêu cầu nho nhỏ của mình.

Lật Trình Tịnh nghĩ tới chuyện lần trước, cả người nhanh chóng nóng lên, thấp giọng nói: "Không phải lần trước anh nói chỉ nhìn một lần thôi sao?"

"Nhưng hôm nay anh lại muốn nhìn nữa." Ngu Dịch lập tức dỗ dành vợ.

Lật Trình Tịnh có chút do dự, cảm thấy làm như vậy rất xấu hổ.

"Anh thật sự nhớ vợ sắp điên rồi." Ngu Dịch tiếp tục dỗ dành cô, "Em cũng không nỡ để chồng mình chỉ dựa vào trí tưởng tượng mà hành động chứ..."

Lật Trình Tịnh: "..."

"Chỉ nhìn một chút thôi, được không?" Anh cười cầu xin cô, ngữ khí trở nên dịu dàng hơn, "Anh hứa sẽ không lâu như lần trước đâu."

Lật Trình Tịnh nghĩ nghĩ, nói: "Được, chờ một chút, em về phòng khoá cửa, kéo rèm lại rồi sẽ để anh nhìn..."

Nhưng Ngu Dịch lại nói: "Không cần, em ở tại sô-pha luôn đi, chỉ cần kéo rèm phòng khách lại là được rồi."

Lật Trình Tịnh: "..."

********************************************